Cảnh Bội nhận được điện thoại của bạn trai khi đang chơi mạt chược với các ông bà ở trung tâm hoạt động cho người cao tuổi. Mái tóc dài đen rối bời, mặt mộc không son phấn, dưới mắt có chút quầng thâm nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp tuyệt diệu của cô. Cô giống như mặt trời trên cao, tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong môi trường ồn ào hỗn loạn.
Năm ngoái, cô vừa hút thuốc vừa mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, dáng vẻ như bà chủ nhà cuốn lô đầy đầu trong phim của Châu Tinh Trì đang chơi mạt chược, bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng mà còn lên hot search. Ban đầu Cảnh Bội nổi lên chỉ vì vẻ đẹp thái quá, sau đó là vì cô bị người ta nhận ra là ai.
Cảnh Bội là một tác giả nổi tiếng, tuần trước cô nói với độc giả xuống nhà ăn cơm rồi về viết tiếp. Kết quả cô đi luôn không trở lại, những độc giả mới ngây thơ còn không biết xảy ra chuyện gì, lo lắng không biết đại thần nhà mình có gặp chuyện gì không. Để rồi bọn họ lại thấy đại thần nhà mình chìm đắm trong mạt chược trên hot search, thế là ngay lập tức vừa bị vẻ đẹp của đại thần đánh bại, vừa oán khí tung trời. Chuyện gì đây? Tại sao? Độc giả không đáng yêu bằng mạt chược sao? Chị có bản lĩnh chơi mạt chược, thì lôi bản lĩnh chơi với độc giả xem nào!
Cảnh Bội là một tác giả đại thần trong suốt mười năm qua, đã viết khoảng mười cuốn truyện dài ngắn, tất cả đều rất nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ. Tuy nhiên, cô có một khuyết điểm rất bị phê phán, đó là thích đào hố xong bỏ đấy. Trong số mười cuốn truyện, chỉ có phân nửa có kết cục, mà nửa đó cũng chỉ viết ra chậm rề rề dưới sự thúc giục của nhiều biên tập viên và nhân viên để bán bản quyền. Nửa còn lại cô còn từ chối bán bản quyền vì cô không muốn viết.
Độc giả vừa yêu vừa ghét Cảnh Bội, thề sẽ không bao giờ đọc tác phẩm của cô nữa. Nhưng trong cuốn tiếp theo, bọn họ không cẩn thận rơi vào hố, tiếp tục nhảy qua nhảy lại giữa việc mắng mỏ thúc giục và bỏ đọc. Biên tập viên của Cảnh Bội cảm thấy nhiều năm qua cô không bị độc giả đánh chết, thì ngoài tài năng thực sự đáng ngưỡng mộ ra, còn nhờ vào khuôn mặt của cô nữa. Bao nhiêu độc giả đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó thì cơn giận tự tan biến, không nhịn được mà tha thứ cho cô. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trông Cảnh Bội không khác gì báu vật nhân gian, đánh chết thì tiếc lắm? Cô không lấp hố cũng không sao, chỉ cần đăng nhiều ảnh tự sướng là được.
Thực ra ngoài cái tính thích bỏ dở, Cảnh Bội còn có một điểm khác bị chỉ trích, bị antifan không ngừng bám lấy để công kích. Đó là cách cô cư xử trong tình cảm có vẻ rất tùy tiện.
Mạt chược kêu lách cách, Cảnh Bội kẹp điện thoại, nghe thấy bạn trai bên kia nhẫn nại hỏi: “Có phải em quen anh cũng chỉ để viết tiểu thuyết không?”
“Ơ?” Cảnh Bội ngạc nhiên thốt lên, giọng nói nhẹ nhàng, tay chơi mạt chược cực nhanh nhẹn: “Em cứ tưởng anh biết lâu rồi chứ.”
Không phải đã thành meme trên mạng luôn rồi sao? Bạn trai của Cảnh Bội chỉ là nguyên liệu cho tiểu thuyết của cô thôi, mỗi đoạn tình cảm đều giống như trong truyện của cô, hầu hết đều không có kết thúc. Nhưng rất nhiều người không biết, lần nào Cảnh Bội cũng là người bị đá.
“Anh tưởng mình khác biệt chứ.”
“Xin lỗi, anh có muốn chia tay không?”
Bên kia im lặng một hồi, nghiến răng nói: “Không.”
“Vậy thì tối nay em đến tìm anh nhé, em muốn gặp anh.” Cảnh Bội cười tủm tỉm nói. Giọng điệu mềm mại tự nhiên có phần bịn rịn, khiến người khác có ảo giác như đang chứa đựng tình cảm sâu sắc, mặc dù rõ ràng ban nãy cô vừa nói những lời lạnh lùng vô tình, khiến người ta hoàn toàn không hiểu rốt cuộc cô nghĩ gì.
Cảnh Bội rất bí ẩn và cuốn hút, nhưng cũng thực sự khiến người ta cảm thấy không an toàn. Cuối cùng mỗi người bạn trai cũ của cô đều chọn cách buông tay vì cảm giác tra tấn này.
Cảnh Bội là một người yêu cực kỳ hoàn hảo, cô xinh đẹp, dịu dàng, chu đáo lại hài hước thú vị. Trong mỗi mối quan hệ cô đều nỗ lực hết mình để khiến đối phương cảm thấy hạnh phúc vui vẻ, nhưng kết quả lại khiến người ta tổn thương sâu sắc. Nhưng có lẽ cũng chính vì thế nên sau khi chia tay, mỗi người yêu cũ của Cảnh Bội vẫn rất bảo vệ cô. Chừa từng có ai nói một lời không hay về cô, cô cũng trở thành “ánh trăng sáng” trong lòng bạn trai cũ khiến người khác ghét bỏ.
Quả nhiên, sau ba tháng, Cảnh Bội lại bị đá tiếp. Chỉ có điều người đàn ông đá cô trông có vẻ còn đau khổ hơn cả cô.
Cảnh Bội vừa thở dài vừa tranh thủ viết truyện mới.
Các độc giả kéo vào ùn ùn, đồng thời bắt đầu cá cược xem lần này cô viết được bao nhiêu chữ sẽ bỏ dở. Những độc giả cảm thấy đã quen rồi, có thể coi như đang xem kịch, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc bùng nổ sau khi Cảnh Bội tiếp tục để lại câu “Các bạn ở đây chờ mình nhé, mình đi mua quýt về rồi sẽ viết tiếp”, xong lại sủi.
Biên tập viên: “Tại sao cô không lấp hố đi? Chưa nói đến cảm xúc của độc giả, đó đều là tiền cả đấy!”
Cảnh Bội: “Nhưng khi tôi viết đến đây, câu chuyện trong đầu tôi đã phát triển đến đoạn kết rồi. Trong đầu đã thấy thoải mái thì không còn cảm giác mới mẻ nữa, tôi lười không muốn viết thêm.”
Biên tập viên hộc máu.
Dù Cảnh Bội có một gương mặt tuyệt đẹp đến mức mặc bao tải thì vẫn cuốn hút, nhưng không thể ngăn cản sự oán hận của lượng lớn độc giả trong suốt nhiều năm qua. Có lẽ cũng vì vậy, sau khi chết, cô đã xuyên không vào thế giới trong cuốn sách mình tạo ra. Hơn nữa dường như vì không có kết thúc, giống như một bức tường thời không không được khép kín, khiến nhiều thế giới hợp nhất lại với nhau, biến thành một thế giới hỗn tạp.
Cảnh Bội ngồi trong chiếc xe hơi màu đen, nhìn lên màn hình lớn trên tòa nhà đang phát tin tức cảnh báo công dân không nên ra ngoài một mình vào ban đêm, hãy đóng kín cửa sổ và cửa ra vào, đề phòng người lạ gõ cửa. Sau đấy cô lại nhìn về cái lồng khổng lồ phía chân trời đang phát ra ánh sáng thiêng liêng mờ ảo.
Mặc dù ở khoảng cách xa không nhìn thấy rõ, nhưng Cảnh Bội biết, có một thiên thần sáu cánh đang bị những dây xích to lớn giam giữ ở đó. Trên đường cũng có một số người có sừng trên đầu hoặc có đuôi dài, hòa vào dòng người đang vội vã đi làm và đi học.
Cô vừa kinh ngạc vừa có tâm trạng nghĩ, hình như chết vì gặp phải bất hạnh do chuyện tình cảm trục trặc hơi mất mặt.
Bạn trai lần này cô quen không được bình thường, trông đẹp cỡ đó, vậy mà lại lái xe đưa cô lao xuống vực để tự tử vì tình. Sao anh ta có thể chết vì yêu được thế?
Thôi, chuyện cũng đã rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Con người trong thế giới này được chia thành hai loại, một loại là người phản tổ, một loại là người bình thường. Người phản tổ không tồn tại từ sự hợp nhất thời không do không có kết thúc, mà là vì trong một cuốn tiểu thuyết kỳ ảo của Cảnh Bội đã có thiết lập như vậy. Trong bối cảnh của cuốn tiểu thuyết này, hàng nghìn năm trước đã xảy ra một vụ hợp nhất vũ trụ, dẫn đến sự xuất hiện của nhiều sinh vật trong truyền thuyết hoặc chưa từng nghe thấy trong thế giới loài người.
Rồng, phượng hoàng, thiên thần, ác quỷ, đủ các loại… Mặc dù chỉ sau một thế kỷ ngắn ngủi, các không gian này lại tách ra, các sinh vật ở mỗi không gian cũng biến mất khỏi thế giới loài người. Nhưng một số sinh vật này không có sự cách ly sinh sản với con người, vì vậy huyết thống đã hòa vào phần cơ thể người, khiến cho những thế hệ sau có thể thức tỉnh huyết thống của những sinh vật này, xuất hiện phản tổ, những người này chính là người phản tổ.
Một số người phản tổ có thể nhận được sức mạnh đặc biệt, nhưng có người chỉ đơn giản mọc ra những bộ phận khác biệt với con người.
Cảnh Bội đã xuyên vào một nhân vật trong cuốn sách của cô, tên là Long Cẩm, là một người phản tổ thuộc tộc rồng có nguồn gốc cổ xưa. Bố của cô là cậu cả nhà họ Long, là một gia tộc lớn. Nhưng mẹ ruột lại là một người phụ nữ nông thôn. Câu chuyện này có liên quan đến một quá khứ đầy máu chó.
Năm xưa, bố cô, Long An Khang, bị kẻ thù của nhà họ Long bắt cóc và ném xuống sông. Nhưng người bố này gặp kiếp nạn không chết, được một cặp vợ chồng nông dân nhặt được và nuôi dưỡng. Vì vậy, một cậu cả danh giá đã trở thành một cậu bé nông thôn.
Trong trung học, ông ta theo đuổi cô gái xinh đẹp nhất trường, chính là mẹ ruột của Long Cẩm. Hai người yêu nhau bảy năm, kết hôn, cô gái chăm sóc bố mẹ Long An Khang và làm việc kiếm tiền để ông ta thi thạc sĩ. Tuy nhiên, sau khi Long An Khang thi đỗ trường tốt, ông ta đã gặp một cô gái nhà giàu. Cô gái nhà giàu phát hiện ông ta là cậu cả mất tích của nhà họ Long, thế là cố tình che giấu và bắt đầu theo đuổi ông ta nhiệt tình.
Long An Khang nhanh chóng sa ngã, ngoại tình với cô gái nhà giàu. Khi cô mang thai, hai người đi đăng ký kết hôn. Đúng vậy, mặc dù ông ta đã tổ chức tiệc cưới với người vợ ở quê nhưng họ vẫn chưa đăng ký kết hôn. Lúc đó nhiều người ở nông thôn đều làm như vậy, tổ chức tiệc cưới trước rồi mới đăng ký.
Long An Khang coi như chưa từng kết hôn, cho dù lúc đó mẹ của Long Cẩm đã mang thai được bảy tháng.
Sau đó, Long An Khang đưa cô gái nhà giàu trở về nhà họ Long. Còn Long Cẩm và mẹ cô thì bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn.
Nhưng họ không ngờ rằng, mười bảy năm sau, mình lại phải dựa vào cô gái này để khôi phục vinh quang cho gia tộc. ( truyện trên app T Y T )
Tổ tiên nhà họ Long có một người phụ nữ rất mạnh mẽ, có mối tình với một con rồng trong thời kỳ hợp nhất vũ trụ. Bởi vậy hiện nay người gia tộc Long đều mang dòng máu rồng, thỉnh thoảng thế hệ nào đó sẽ xuất hiện đứa trẻ phản tổ. Mỗi khi những đứa trẻ này xuất hiện, số mệnh của gia tộc sẽ thịnh vượng trở lại.
Đã hơn hai trăm năm nhà họ Long không xuất hiện đứa trẻ phản tổ. Sự nghiệp gia tộc tụt dốc rất nhiều năm, bị các gia tộc khác bỏ xa từ lâu, làm họ lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán. Mà lúc này, họ đã cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu.
Có bé cưng phản tổ, số mệnh nhà họ Long sắp trở lại, bé cưng đó là ai?
À, chính là đứa bé gái năm xưa bị họ ném bỏ không chút do dự, mẹ của đứa bé đó đã phải nếm trải mọi sự nhục nhã!
Cảnh Bội, giờ đây chính là Long Cẩm.
Cô đang ngồi trên xe đưa mình trở về nhà họ Long.
Sau khi trở thành Long Cẩm, Cảnh Bội nghĩ về những gì mà Long Cẩm đã trải qua, dần nhận ra mình đã quá tàn nhẫn với cô ấy. Cuốn tiểu thuyết mà Long Cẩm xuất hiện là một tác phẩm mô tả nhiều nhân vật, không có nhân vật chính. Long Cẩm đã chết trước khi câu chuyện bắt đầu, cô ấy chỉ xuất hiện trong ký ức của em gái cùng cha khác mẹ, Long Linh.
Em gái Long Linh của Long Cẩm là một vai ác. Ban đầu độc giả đều nghĩ cô ta là một thiên thần ngoài lạnh trong nóng, hú hét ủng hộ Long Linh. Sau đó mọi chuyện đột nhiên đảo ngược, hóa ra vẻ tốt đẹp của cô ta đều là giả tạo. Long Linh đã làm rất nhiều việc tăm tối và tàn nhẫn, trong đó có việc cô ta và gia đình đã chèn ép Long Cẩm phải chết. Thậm chí cả viên ngọc rồng trong cơ thể cô ta cũng được móc ra từ người Long Cẩm.
Theo quy định của nhà họ Long, đứa trẻ phản tổ sẽ trở thành người đứng đầu nhà họ Long. Nhưng Long Cẩm không được bố yêu thương, mẹ đã chết, mặc dù là báu vật rồng quý giá thì cũng rất khó để khiến những người lớn có ý đồ riêng ủng hộ cô giẫm trên đầu mình, trở thành người đứng đầu gia tộc. Thế nên họ muốn cô trở thành một con rối, ngoan ngoãn ở lại nhà họ Long làm linh vật mang đến số mệnh, không được gây rối.
Vì vậy, bọn họ lập tức lập nên kế hoạch để đối đãi và khống chế Long Cẩm.
Đó chính là toàn bộ gia tộc sẽ cùng thao túng tâm lý cô bé quê mùa này.
Bọn họ tiến hành rất suôn sẻ, mặc dù cô bé quê mùa này đường đường là người phản tổ tộc rồng, nhưng lại ít học, kiến thức hạn hẹp. Long Cẩm bị choáng ngợp trước sự lộng lẫy của nhà họ Long, cảm thấy lo sợ trước những người giống như hoàng tử, công chúa, không biết phải làm gì. Họ làm mặt lạnh với Long Cầm, thỉnh thoảng lại ban cho cô một chút dịu dàng, khiến cô mắc hội chứng Stockholm*, được cưng chiều mà sợ, xúc động đến rơi nước mắt.
(*: Hay còn được gọi là quan hệ bắt cóc, là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý. Trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm)
Ngày ấy, rất ít người biết chuyện Long An Khang đã kết hôn bên ngoài. Vì vậy họ bịa ra câu chuyện mẹ Long Cẩm là người thứ ba hèn hạ, tính kế để ngủ với ông ta rồi sinh ra cô con gái hoang này. Từ đó, người vợ nhà giàu của Long An Khang có thể giẫm đạp lên đầu bà, cũng để tránh bà nảy sinh những oán hận không nên có.
Cuối cùng, Long Cẩm tự sát vì trầm cảm nặng. Còn nhà họ Long thì đã vượt qua khó khăn nhờ vào khí vận cô mang đến. Long Linh cũng đã nhận được ngọc rồng, từ người bình thường trở thành bán long.
Ôi, tác giả sáng tác không có tâm tẹo nào, ngày ấy khi độc giả thấy cú ngoặt này đã tức giận đến sùi cả bọt mép. Nhưng Cảnh Bội thì lại thấy rất thú vị, cô thích trêu chọc độc giả nhất, đâu ngờ lại có ngày chính mình xuyên vào đây.
Trên ghế lái, tài xế phụ trách đón Long Cẩm về nhà họ Long đã nhìn vào gương chiếu hậu nhiều lần, cứ cảm thấy sau khi tỉnh ngủ cô gái này có gì đó đã thay đổi. Có lẽ chỉ là ảo giác của ông ta thôi, không thể nào có thể biến thành người khác được ngay trong tầm mắt thế được.
Cuối cùng quãng đường đi xe hai tiếng rưỡi từ sân bay đến nhà họ Long cũng sắp kết thúc, nhà họ Long đã gần ngay trước mắt.
Vân Cẩm Châu vừa mưa cách đây không lâu, không khí còn ẩm ướt. Biệt thự lớn của nhà họ Long đứng sừng sững trong làn sương mờ, như một ông lão uy nghi không thể xúc phạm. Dòng suối nhỏ ở sân trước chảy róc rách, dưới cây cầu nhỏ còn có một chiếc guồng nước bằng ống tre đang quay. Cây tùng mẫu đơn được cơn mưa gột rửa, mỗi cây đều xanh mơn mởn, rất đẹp.
Nhà họ Long quyết định dọa Long Cẩm sợ hãi ngay từ đầu, nên họ còn đặc biệt ăn diện sang trọng. Các quý cô đeo trang sức gọn gàng, các quý ông mặc vest đi giày da, ngay cả bọn trẻ cũng được thắt cà vạt nhỏ, đội vương miện nhỏ.
Lấp lánh rực rỡ, phục trang đẹp đẽ.
“Chỉ là một con bé ếch ngồi đáy giếng thôi, có cần phải như vậy không? Thường ngày chúng ta ăn mặc cũng rất đẹp mà.” Một cô gái đá dây buộc màu hồng của đôi giày cao gót, không kiên nhẫn nói.
“Thì cũng vì con nhỏ quê mùa không biết gì, nên con đi dép hai mươi nghìn thì người ta cũng chỉ nghĩ là hàng ven đường thôi, chẳng thà cứ ăn mặc tử tế hơn đi. Từ giờ trở đi, con đừng có đi dép lê nữa, trông chẳng ra sao hết.” Mẹ cô ta mắng.
Được rồi, ai bảo cô ta tò mò về sự khác biệt giữa rồng con và người bình thường, nếu không thì cô ta đã không ở đây làm những chuyện không có lương tâm với họ. Xem xong cô ta sẽ ở nội trú trong trường, nhắm mắt làm ngơ.
“Họ đến rồi.” Quản gia đến thông báo.
Bọn họ ở trong phòng khách không đi ra đón, chỉ chờ người vào.
Tuy nhiên, họ chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy ai vào.
“Sao vậy? Sao còn chưa vào?” Long An Khang không kiên nhẫn hỏi. Quản gia cũng ở bên ngoài chưa vào, không có ai trả lời ông ta.
“Để tôi đi xem sao.” Ông hai của nhà họ Long nhẹ nhàng nói.
Ông ta vừa đi, những người phía sau đều đi theo theo phản xạ.
Mặc dù Long An Khang là ông cả nhà họ Long, nhưng trải nghiệm ba mươi năm trước đó của ông ta đã khiến Long An Khang không thể sánh bằng người em trai từ nhỏ lớn lên với nền giáo dục tinh hoa trong gia đình.
Thế là cả nhóm đều đi ra ngoài.
Chỉ thấy xe dừng lại ở cổng, cửa xe phía sau đã mở, để lộ cô gái ngồi bên trong. Làn da cô phơi nắng nên hơi rám nắng, mặc chiếc váy trắng khiến cô trông càng đen hơn, mái tóc cũng hơi khô xơ. Lúc này cô đang ngồi mép ghế, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Quản gia và lái xe đang đứng cạnh cửa, có lẽ đang khuyên cô nhanh chóng bước xuống xe.
“Có chuyện gì vậy?” Ông hai nhà họ Long hỏi.
“Ông hai, không biết tại sao mà cô chủ không muốn xuống xe.” Quản gia lập tức đáp.
Lúc này Cảnh Bội mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như mắt mèo với đuôi mắt hơi cong nhìn về phía đám người nhà họ Long. Ánh mắt đen láy, bình tĩnh, hoàn toàn hoàn toàn không có vẻ nhút nhát hay khát khao mà họ tưởng tượng.
“Cháu sao vậy Tiểu Cẩm? Sao không xuống xe?” Ông hai nhà họ Long cười hỏi, nhưng ánh mắt kia ẩn chứa sức ép khiến người khác khó chịu đựng nổi. Ông ta muốn làm người tiên phong ra oai phủ đầu trước cô gái này, duy trì quyền uy của mình trong nhà họ Long.
Cảnh Bội chỉ nhìn ông ta trong hai giây, đôi mắt cong lên, nhẹ nhàng hỏi: “Chú có thể cởi áo khoác ra không?”
“Cái gì?” Mọi người đều nhìn cô không hiểu.
“Chú có thể cởi áo khoác ra không?” Cảnh Bội lại hỏi.
“... Tất nhiên.” Ông hai nhà họ Long không hiểu gì, cởi áo vest trên người, đưa cho Cảnh Bội đang giơ tay ra.
Đây là một bộ vest cao cấp đắt đỏ dễ nhận thấy, thiết kế độc quyền do thợ may nổi tiếng tự tay làm. Ông hai nhà họ Long không mặc vì Cảnh Bội, mà vì sắp phải tham dự một bữa tiệc quan trọng.
Họ tò mò không biết Cảnh Bội muốn chiếc áo khoác đó để làm gì. Chỉ thấy cô gái nhỏ nhận lấy áo rồi vứt toẹt xuống mặt đất ẩm ướt. Cô thò chân từ trong xe ra giẫm lên đó, đi lên bậc thang phía trước.
Hóa ra vừa rồi cô không chịu xuống xe là vì mặt đất ướt nhẹp, cô không muốn giẫm lên.