Trận chiến giữa hai gia tộc Hoàng - Bạch cũng giống như Long Cẩm, đều là phần nền trong tác phẩm gốc, chỉ được sơ lược qua mấy câu văn. Quan trọng là nó đã dẫn dắt tới một số sự kiện trong phần truyện chính.

Ví dụ như đứa trẻ khơi nguồn cho cuộc chiến này. Hai mươi năm sau, cô bé ấy lại xuất hiện với vai trò nhân vật phụ cho một nhân vật chính khác - sau khi bị giam cầm suốt hai mươi năm.

Đầu bên kia điện thoại có hai người lần lượt lên tiếng, cuối cùng có một giọng nữ khàn khàn gấp rút và tuyệt vọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Khai trương đại hạ giá, chiết khấu mạnh tay nhé, năm trăm nghìn.”

Nhà họ Bạch vốn đã trả cái giá quá đắt vì trận chiến này, năm trăm nghìn so với cái giá đắt đỏ ấy chẳng đáng là gì cả.

“Chốt đơn. Nhưng nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ cho cậu biết kẻ đắc tội gia tộc Cáo Tuyết sẽ có kết cục thế nào!” Giọng nữ khàn khàn phát ra khí thế đáng khiếp sợ.

Cảnh Bội gửi cho họ danh sách các tài khoản mà cô vừa đăng ký trên web đen cách đây không lâu, yêu cầu họ sử dụng xu Bọt Nước để giao dịch. Phiên giao dịch được hoàn thành trong vòng chưa đầy năm phút.

“Tôi thích làm ăn với những người hào phóng như vậy lắm đấy, hoan nghênh cô lần sau lại ủng hộ nhé. Đây là Nhà Thông Tin Giải Mã, ai cần hỏi gì là chỗ tôi đáp được hết. Hẹn gặp lại.”

Sau khi Cảnh Bội gửi địa chỉ, Bạch Tâm Nhiên thừ người ra. Tại sao lại là nơi này? Ngôi nhà này có tầng hầm ngầm từ bao giờ?

Sắc mặt Bạch Tâm Nhiên trắng bệch, cánh môi khẽ run rẩy, nhưng cô ấy vẫn tức tốc phái người đi tới địa chỉ đó.

Sự việc hệ trọng, bản thân Bạch Tâm Nhiên cũng bắt đầu nghi ngờ rất nhiều chuyện nên phải cử quản gia thân tín của mình đích thân đưa người tới đó.

Xe của quản gia và các vệ sĩ nhanh chóng tới nơi, chia ra hai tốp, một số ở lại canh gác dưới cửa sổ của căn biệt thự ba tầng này, số còn lại xông cửa vào nhà, lập tức truy tìm lối vào của tầng hầm bí mật theo như tin được cấp.

Khi họ nhấc tấm thảm trải nền lên, một cánh cửa đã xuất hiện trước mặt mọi người. Cánh cửa ấy rất dày và rất nặng, được đặt làm riêng nên phải tốn rất nhiều công sức mới cạy được ổ khóa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Phía sau cánh cửa này có một cầu thang dài và sâu, phía dưới cầu thang có một cánh cửa nặng trịch có treo ổ khóa. Sau khi mở khóa và đẩy cửa vào, bọn họ trông thấy một người phụ nữ đang ôm một bọc khăn quấn dính máu ngồi co ro trong góc phòng, đang nhìn họ với vẻ vừa sợ hãi vừa căm hận.

Sau khi Bạch Tâm Nhiên nhận được cuộc gọi từ quản gia riêng thì đôi môi không còn chút máu của cô ấy càng run rẩy hơn.

Cô ấy nhờ người giúp việc mang điện thoại tới, vừa run rẩy vừa gấp gáp gọi lại vào số điện thoại của phòng buôn tin lúc nãy. Khi đối phương vừa nhấc máy, cô ấy lập tức lớn tiếng chất vấn: “Có phải do cậu bày ra không? Cậu muốn chúng tôi mâu thuẫn với nhau? Cậu là ai? Là người nhà họ Hoàng phải không?”

“Ôi trời, đúng là oan uổng quá. Bạn tôi ơi, tôi chỉ là người buôn tin tình báo thôi mà. Nếu như cô không muốn mua tin tình báo thì tôi cúp điện thoại đây, không có dịch vụ trò chuyện tâm tình đâu nhé.”

Nếu như là người nhà họ Hoàng thì không cần phải tự biên tự diễn như vậy, hơn nữa chỉ cần tra hỏi người phụ nữ kia một lát là sẽ có được câu trả lời. Nhưng cô ấy không thể đợi thêm giây nào nữa.

“Khoan đã!” Bạch Tâm Nhiên nhắm mắt thật lâu: “Tôi muốn mua tin tình báo, tôi muốn biết đầu đuôi ngọn ngành của chuyện này!”

“Chà, vậy thì phí cung cấp thông tin sẽ cao lắm đấy. Dù sao tôi cũng đã tốn không ít công sức để thu thập những thông tin này.” Cảnh Bội đang thư thả ngả lưng trên chiếc giường lớn mềm mại, đắp mặt nạ dưỡng trắng, vắt chéo hai chân để móc khóe ngón chân đã nói vậy.

Phí mua tin lần này quả thật cao hơn lần trước rất nhiều, nhưng Bạch Tâm Nhiên vẫn sẵn sàng bỏ ra.

Khi Bạch Tâm Nhiên đã có được câu trả lời mà mình mong muốn, đôi mắt cô ấy ngập nước, cất giọng kêu.

“Lập tức... Lập tức vào Bọt nước, thông báo cho bố tôi.”

...

tại Bọt nước số 3.

Bóng tối bao trùm vạn vật, tình hình hết sức căng thẳng.

Mọi người trong đội ngũ của hai bên đều đã nhận được tin cuộc chiến sẽ bắt đầu tối nay. Bọn họ xắn tay xắn chân, chuẩn bị cho khoảnh khắc phô bày kỹ năng của mình.

“Rốt cuộc nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch thì bên nào giàu hơn nhỉ? Tôi đang lo không biết có chọn lầm phe không đây.” Có người cất tiếng hỏi một người phản tổ xa lạ đang đứng bên cạnh.

“Không chênh lệch mấy đâu, nhưng nhà họ Bạch mạnh hơn đấy. Lần này nhà họ Hoàng hơi quá đáng rồi, dám ra tay với cả con nít, đúng là không biết điểm dừng, người ủng hộ nhà họ Bạch đông hơn.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi cũng không muốn làm việc không công, tiền mua nhà dựa cả vào lần này đấy.”

“Cái gì? Các người đang nói gì vậy?” Một người bên cạnh có dáng vẻ trung thực ngay thẳng đang nhìn họ với vẻ kinh ngạc: “Tiền gì? Tôi tưởng mọi người ở đây toàn là có lòng bảo vệ lẽ phải chứ?”

“Ha ha giỡn hả, cậu không biết thật đó à?”

Hai gia tộc sắp đánh nhau, những người ủng hộ mà họ kêu gọi sẽ không tới đây chỉ vì tình bạn hay là lẽ phải đơn giản vậy đâu. Cho dù là nhà họ Hoàng hay là nhà họ Bạch thì cũng đang đặt cược vinh quang và sự nghiệp của gia tộc họ. Cho dù là người thẳng thì cũng chỉ thẳng được sự nhẹ nhõm trong lòng, chứ gia tộc ít nhất cũng tổn thất một nửa địa bàn.

Những người đứng trong đội ngũ hôm nay cũng đang đặt cược một ván lớn. Nếu bên mà họ ủng hộ thắng, họ sẽ được thưởng bằng những gì xâu xé được của bên thua; còn lỡ như bên họ ủng hộ thua, khi đó chẳng những là tốn công vô ích mà có thể còn phải trả cái giá cao đến thảm thương.

Nếu như đôi bên có thể thương lượng và giải quyết thì họ sẽ nhận được “phí chậm trễ” do gia tộc mà họ ủng hộ chi trả, coi như cũng kiếm được chút lợi nhuận.

Cầu phú quý trong nguy hiểm mà, kiếm tiền càng nhiều thì nguy hiểm càng cao. Bởi vậy hầu hết mọi người đều xốc lại tinh thần, hy vọng mình có thể trở thành phe chiến thắng để kiếm được món tiền to.

“Đến giờ rồi.” Trong lều chính, mấy người nhà họ Bạch đều có vẻ nghiêm nghị.

“Bố, anh hai, trông cậy vào mọi người.” Một người đàn ông đỏ hoe mắt nói với họ.

“Văn Tinh, con yên tâm, mọi người nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Miểu Miểu.” Bố vợ vỗ vai anh ta và nói. Ông ta và con trai đều là người phản tổ, tất nhiên là phải đánh nhau với người nhà họ Hoàng, nhưng con rể Mộ Văn Tinh của họ lại là người bình thường, ở lại đây cũng chẳng còn ích gì.

Mộ Văn Tinh gật đầu, nhìn họ rời khỏi túp lều, vẻ mặt dần dần tối sầm, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt đắc ý.

...

Bên phía nhà họ Hoàng, mọi người cũng đang trong thế chuẩn bị, không khí sục sôi.

“Lần này phải phân thắng bại rõ ràng với đám hồ ly lẳng lơ đó. Bà mẹ nó, suốt ngày cứ vu oan giá họa cho chúng ta, ông đây chịu hết nổi rồi!”

“Đúng vậy! Danh tiếng của gia tộc chúng ta bị bọn nó bôi xấu hết cả, dù chúng ta nói không phải chúng ta làm thì cũng không có ai tin!”

“Chuyện đến nước này, có phải chúng ta làm thật không đã không quan trọng nữa, bởi vậy kẻ nào làm, tốt nhất bây giờ hãy thú nhận đi.” Đôi mắt sáng quắc của gia chủ lướt qua từng người một.

Ai nấy đều nói rằng bản thân bị oan, gia chủ liếc qua từng đôi mắt không hề chột dạ, chắc chắn nhà mình sẽ không làm ra chuyện thất đức như vậy, thế nên đinh ninh là nhà họ Bạch đã vu oan cho họ. Ông ta lập tức giận dữ siết chặt nắm đấm, đôi mắt tràn ngập hận thù.

“Nhà họ Bạch hiếp người quá đáng, năm xưa tổ tiên chúng ta chỉ ăn thịt vài người của chúng, sau đó chúng cũng đã dẫn một con cáo tuyết đến ăn thịt ngược lại, rất nhiều người nhà họ Hoàng chúng ta cũng đã chết, lúc đó mọi ân oán đã giải quyết xong rồi. Thế mà chúng vẫn kiên trì vướng mắc với chúng ta đến tận bây giờ, dây dưa mãi không xong! Lần này hãy tính hết một lượt với chúng đi!”

“Vâng!”

Tên đã lên dây, hai gia tộc mang mối thù truyền kiếp này sắp dốc hết những gì họ có để phân rõ thắng thua, hòng chấm dứt mối hận bao đời nay. Nhưng thật ra đôi bên đều biết cho dù thắng hay thua, chỉ cần hai nhà vẫn còn con cháu nối dõi, mối thù này vẫn sẽ tiếp tục kéo dài.

...

Long Linh và những người bình thường khác đứng phía sau nhìn đám đông đang chuẩn bị lâm trận phía trước, trong lòng thầm mong trận chiến này có thể kéo càng lâu càng tốt. Thời gian càng dài sẽ càng có lợi cho cô ta, cô ta phải chiếm được sự ưu ái của bọn đáng ghét này, phải lợi dụng bọn họ để đạt được thứ mà cô ta muốn có.

Tiếng còi vang lên, chuẩn bị xuất phát.

Đột nhiên có một chiếc ô tô vun vút lao tới, còn bấm còi inh ỏi không thôi, gây ra âm thanh chói tai để thu hút sự chú ý.

“Có chuyện gì vậy?”

“Hình như là tới từ tháp Bạch.”

Long Linh cau mày, bỗng dưng có linh cảm không lành.

Sau đó không bao lâu, phía nhà họ Hoàng đã bắt đầu lên đường thì bất ngờ nhận được tin tức tạm thời đình chiến do nhà họ Bạch phái người gửi tới. Người nhà họ Hoàng gần như muốn nổi cơn tam bành.

Bên kia nói đánh là đánh, nói không đánh thì không đánh, coi họ là trò hề à?

Nhưng dẫu sao đó cũng là quy tắc ở đây, một bên không muốn đánh thì bên còn lại không thể ngoan cố đánh, nếu không chính phủ sẽ có quyền ra tay can thiệp.

...

“Bố, anh hai, mọi người...?” Mộ Văn Tinh vẫn chưa rời đi đã nhìn thấy cả nhóm của bố vợ đột ngột quay lại với sắc mặt cực khó coi, anh ta ngạc nhiên hỏi.

Sau đó liền bị bố vợ tát đến ngã lăn xuống đất.

Gia chủ nhà họ Bạch tức giận đến mức hai mắt hằn lên vẻ hung hiểm, thậm chí còn điên tiết hơn khi hận nhà họ Hoàng: “Nhà họ Bạch tôi nhận nuôi cậu, tài trợ cho cậu, cho cậu sự giáo dục tốt nhất, cho cậu quản lý công ty, cho cậu kết hôn với Tâm Nhiên, vậy mà cậu vẫn chưa thỏa mãn sao?”

“Bố, để con đánh chết thằng phản bội này!” Anh vợ cũng căm ghét ra mặt: “Đến con gái ruột của mình cũng dám ra tay, đúng là không phải người!”

“Thằng ngu xuẩn đần độn, mày tưởng bọn tao chết hết thì mày sẽ có thể xâm chiếm nhà họ Bạch sao? E là mày phải thất vọng rồi, nếu như người nhà họ Bạch tao chết hết, nhà họ Bạch không bị các gia tộc khác chia năm xẻ bảy thì cũng bị tịch thu, liên quan gì tới loại người ngoài khác họ như mày! Mày làm vậy chỉ là giết gà lấy trứng thôi, đồ hấp tấp!”

Bố vợ đau lòng khôn xiết. Ông ta từng hài lòng với đứa con rể này bao nhiêu thì bây giờ lại thất vọng và căm ghét bấy nhiêu. Ông ta dám chắc sau khi họ bị anh ta bày mưu hại chết, Bạch Tâm Nhiên cũng sẽ không thể trốn thoát. Ngay cả đứa con gái mới lọt lòng của mình mà cũng nỡ ra tay, làm sao có thể trông mong nó yêu quý Tâm Nhiên?

Thể chất của hầu hết người phản tố đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều, Mộ Văn Tinh bị đánh mạnh đến hoa cả mắt, choáng váng hết một lúc mới từ từ hoàn hồn, nghe thấy những lời họ nói thì dần dần tỉnh táo lại.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn họ, sự thù hận trong đáy mắt cũng không thua kém họ là bao: “Mặc dù tôi không biết đã có chuyện gì, nhưng xem ra các người đã nhận được tin tức rồi, thế thì đành vậy thôi.”

Người nhà họ Bạch sửng sốt không thôi, Bạch Tâm Nhiên chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn và súc tích: [Đã tìm được đứa bé, không liên quan đến nhà họ Hoàng, là cái bẫy của Mộ Văn Tinh, về ngay.]

Những chi tiết khác thì phải đợi họ ra khỏi bọt nước, trở về nhà gặp con gái họ mới biết được ngọn ngành. Nhưng vì Mộ Văn Tinh là người ở rể nên họ mới vô thức cho rằng anh ta bày ra âm mưu này là để chiếm đoạt gia sản của nhà họ Bạch.

Bây giờ xem ra vẫn còn bí mật khác.

...

Cảnh Bội đã móc xong khóe móng chân, bây giờ lại bắt đầu gõ máy tính chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.

Chẳng mấy chốc, cô đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên.

Chắc là tin tức trong bọt nước đã lọt ra ngoài rồi.

Cuộc chiến giữa hai gia tộc Hoàng - Bạch không thể bắt đầu, thế là Long Linh mất đi vùng đất thần tiên để vun đắp mối quan hệ với những người thừa kế của các gia tộc phản tổ khác, cũng không thể tạo ra chướng ngại khó vượt qua cho cô nữa.

Ừm, cuộc sống sung sướng và thoải mái của cô tạm thời đã được cứu vãn rồi ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play