Trong bọt nước số 3.
Những người ủng hộ hai nhà Hoàng - Bạch còn chưa kịp bày tỏ sự nhiệt tình thì bất ngờ bị dội cho một chậu nước đá lớn, pháo đã đốt nhưng lại là pháo xịt??
Sắc mặt của Long Linh rất khó coi, cô ta không hiểu gì, nhưng lại không ai có thể cho cô ta đáp án.
Mỗi khi như này, trong lòng cô ta đều có cảm giác xấu hổ, nếu là người phản tổ, cô ta đã có thể đi thẳng vào lều chính như những người khác trong gia tộc, đặt câu hỏi một cách rõ ràng, chứ không phải giống như những người phản tổ vô danh và những nhân viên bình thường này, chỉ có thể chờ đợi tin tức, như thể phải luồn cúi trước những người kia.
Chờ một lúc, mấy chiếc xe địa hình lại khởi động.
“Nhiều xe hướng về phía tháp Bạch như vậy, bọn họ muốn rời đi sao?”
“Gì vậy trời, người nhà họ Bạch rời đi ấy hả? Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy nhỉ, thật sự không đánh sao?”
Long Linh nhận thấy đám con cưng của trời đều đã lên xe rời đi. Đã như vậy, cô ta cũng không cần ở lại nữa.
...
Tại nhà họ Bạch.
Bạch Tâm Nhiên nhìn đứa bé đáng thương nằm trong nôi, mặt ngẩn ngơ, vừa buồn vừa hận.
Ai mà ngờ được chứ? Đứa con gái mà cô ấy đã tìm kiếm suốt ba tháng, ngày nhớ đêm mong, khiến cô ấy lòng đau như cắt lại bị giấu trong ngôi nhà tân hôn của cô ấy và chồng.
Sau khi kết hôn, Mộ Văn Tinh đã dùng tiền của mình thanh toán một lần duy nhất để mua một căn biệt thự ba tầng, so với nhà họ Bạch thì đương nhiên không là gì, nhưng họ vẫn sống vui vẻ ở đó hai tháng, trong hai năm sau đó, họ cũng thường xuyên qua đó vài ngày, đó là tổ ấm tình yêu bé nhỏ của họ.
Trong ngôi nhà nhỏ đó, bọn họ như keo như mật, nô đùa thắm thiết, khiến cô ấy thi thoảng nhớ đến đều có cảm giác ngây ngất tựa như ảo mộng. Thế nhưng, giờ đây khi bị tát cho một cú thật mạnh và rơi từ trên trời xuống dưới đất, cô ấy mới nhận ra, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau cũng yêu cô, không cần phải bỏ ra bất cứ thứ gì, dễ dàng có được một người chồng hoàn hảo.
“Cô chủ, ông chủ và cậu chủ về rồi ạ.” Quản gia thân cận vội vàng đi vào và nói.
Tối nay nhà họ Bạch hỗn loạn, mỗi người làm đều có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, như thể sắp có giông bão và sóng thần kéo tới.
Mộ Văn Tinh bị đẩy mạnh vào phòng, thảm hại ngã nhào xuống đất, vừa khéo ngã ngay dưới chân Bạch Tâm Nhiên.
“Anh ơi!” Người phụ nữ được đưa ra ngoài cùng đứa trẻ đang bị canh giữ ở phòng khách lập tức chạy tới.
Mắt kính của Mộ Văn Tinh đã bị vỡ khi bị bố vợ tát cho một cú, qua mắt kính đầy vết nứt, anh ta nhìn thấy chân của vợ mình, cả người trở nên cứng đờ.
“Nhiên Nhiên, em sao rồi?”
“Miểu Miểu đâu? Con bé không sao chứ?”
Bạch Tâm Nhiên vịn tay người nhà, mím chặt cánh môi, không nhìn người đàn ông trên mặt đất: “Tôi không sao, Miêu Miêu... đang sốt.”
Lúc này, họ mới dồn sự chú ý vào Mộ Văn Tinh và người phụ nữ lạ bên cạnh anh ta. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Cô ta là ai?” Bố cô chăm chú nhìn cô và hỏi.
Cuối cùng Bạch Tâm Nhiên cũng nhìn về phía Mộ Văn Tinh, cắn môi: “Anh muốn tự mình nói hay là để tôi nói?”
Mộ Văn Tinh còn chưa nói gì, thì người phụ nữ bên cạnh anh ta đã căm hận trừng mắt nhìn họ và lớn tiếng chửi bới: “Chuyện đã tới nước này, các người còn ra vẻ là người bị hại, không biết xấu hổ à? Các người là lũ rác rưởi ra vẻ ta đây, các người cũng xứng mang mối hận nhà họ Hoàng cho tổ tiên sao? Các người và nhà họ Hoàng là cá mè một lứa, là chim cùng một đàn! Đúng là bọn tôi đã tính kế các người đó, vậy thì sao, các người đáng bị như vậy!”
“Mẹ con này…” Lúc này anh vợ đã không còn tinh thần lịch thiệp nữa, túm lấy cổ áo cô ta rồi nhấc cô ta lên, được Bạch Tâm Nhiên ngăn cản thì mới buông ra.
Mộ Văn Tinh cũng ngăn cản Mộ Văn Nguyệt còn muốn tiếp tục chửi mắng.
“Có một người phụ nữ tên là Trương Thụy Lan, không biết hai người có còn nhớ không?” Mộ Văn Tinh lạnh lùng nhìn bố vợ và anh vợ.
Hai người đồng thời cau mày, đó là ai? Người của gia tộc nào?
“Cũng không bất ngờ chút nào.” Khóe miệng Mộ Văn Tinh hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Giống như tổ tiên nhà họ Hoàng năm đó tùy ý ăn tươi người nhà họ Bạch và quên mất chuyện này, sao các người có thể nhớ được “sinh mạng cấp thấp” mà bản thân vốn không để vào mắt được chứ. Đáng tiếc là bọn tôi cũng giống như người nhà họ Bạch các người, không chỉ không quên, mà còn suốt đời ghi hận, chờ cơ hội báo thù.”
Chỉ là vừa nói xong những lời tàn nhẫn này, anh ta đã lại nở nụ cười tự giễu, nghiến răng nghiến lợi: “Điều đáng hận là ở thời đại này không còn Cáo Tuyết nữa.”
Gia chủ nhà họ Bạch ngây người. Sau khi tổ tiên Chồn Yêu ăn tươi người nhà họ Bạch, người nhà họ Bạch khi đó chỉ là người dân bình thường ghi hận nhưng lại bất lực, cho nên tổ tiên của bọn họ mới nghĩ mọi cách tìm một con hồ yêu, cuối cùng cũng có thể báo thù.
Thế nhưng, cho dù đã giết chết con chồn kia và mấy người nhà họ Hoàng, nỗi căm hận của nhà họ Bạch cũng chưa từng nguôi ngoai, bởi vì tổ tiên của họ khi đó đã mất đi cha mẹ và chị em, nỗi đau đó đau thấu đến nghẹn lời, đến chết cũng không quên được, đến mức truyền lại cho cả đời sau.
Bây giờ Mộ Văn Tinh nói nhà họ Bạch là nhà họ Hoàng năm xưa, tự gọi mình là họ Bạch ngày đó.
“Trương Thụy Lan là... mẹ của hai người?”
“Đúng vậy.”
Suốt bao nhiêu thế hệ, hai nhà họ Hoàng và họ Bạch đấu đá không ngừng, tính kế ngáng chân lẫn nhau. Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp hoa, Trương Thụy Lan khi đó đang một mình nuôi dạy con trai và con gái chính là tiểu quỷ vô tội gặp họa.
Cô đang đẩy xe đẩy dẫn theo hai đứa con đi bán đồ ăn sáng vào buổi sáng thì hai tiểu bối nhà họ Hoàng và họ Bạch trình diễn tiết mục rượt đuổi trên đường phố, xe nhà họ Bạch quẹo một cái, hất văng người phụ nữ bị khiến cô chết ngay tại chỗ.
Hai đứa trẻ đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, và điều đó đã trở thành cơn ác mộng suốt cuộc đời này của họ.
Kết quả là, những kẻ gây ra sự cố không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, chỉ bị đưa ra khỏi đất nước. Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt thì bị đưa đến cô nhi viện mà không hề nhận được khoản bồi thường nào, như thể bọn họ chỉ là những sinh vật như con kiến, có thể dễ dàng giẫm chết.
Bọn họ đã lên kế hoạch nhiều năm, không ngừng làm cho mâu thuẫn giữa hai nhà họ Hoàng và họ Bạch gia tăng, Mộ Văn Tinh thậm chí còn không tiếc dùng chính đứa con của mình làm ngòi nổ cuối cùng, chỉ để khiến nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch lưỡng hổ tương tranh, ngọc nát đá tan để báo thù rửa hận.
Như trong cốt truyện ban đầu, kế hoạch của hai anh em đã thành công, hai nhà Hoàng - Bạch đều thiệt hại, nhà họ Hoàng trở thành kẻ bại bị chia cắt, người phản tổ nhà họ Bạch chết sạch, gia sản rơi vào tay Mộ Văn Tinh. Cuối cùng, huyết mạch nhà họ Bạch chỉ còn lại Bạch Tâm Nhiên và đứa bé.
Nhưng Bạch Tâm Nhiên sau khi sinh không lâu đã mất đi con gái, lại mất đi người nhà, đả kích quá lớn đến mức phát điên. Mộ Văn Tinh đã chăm sóc cô trong suốt hai mươi năm, chưa từng đi tìm bất cứ người phụ nữ nào khác, trở thành một người si tình được người người trong giới tán thưởng. Chỉ là con gái của họ vẫn luôn được anh ta giấu dưới tầng hầm, được Mộ Văn Nguyệt chăm sóc, bởi vì anh ta không muốn nhìn thấy cô bé, nhưng lại không thể nhẫn tâm giết cô bé.
Từ nhà họ Hoàng đến nhà họ Bạch rồi đến anh em Mộ Văn Tinh, đây có lẽ chính là một bi kịch oan oan tương báo bao giờ mới dứt.
Lần này, bọn họ sẽ có kết cục như thế nào đây?
Tác giả Cảnh Bội không có lương tâm nghĩ đại một chút, sau đó nhanh chóng mất hứng thú, ánh mắt lại rơi vào màn hình máy tính.
Trong hộp trò chuyện, người ở đối diện nghi hoặc hỏi: [Thật sao? Thực sự cho tôi nhiều tiền như vậy ấy hả?]
Cảnh Bội không nói nhảm nữa, chuyển trước luôn một nửa.
...
Giới người phản tổ đêm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Hai nhà Hoàng - Bạch đã hoàn toàn đình chiến. Hai bên đều đã trả phí chậm trễ cho người đứng xếp hàng ở các bên ngay trong trong đêm rồi dùng xe đưa họ ra khỏi Bọt nước, đến ở trong khách sạn để nghỉ ngơi.
Mặc dù đã khiến rất nhiều người phản tổ có ý đồ thừa cơ kiếm một khoản lời lớn phải thất vọng, nhưng hai nhà lễ nghi chu đáo, phí chậm trễ trả rất hậu hĩnh nên cũng không gây ra rắc rối gì.
Mọi người đang thảo luận và suy đoán xem tại sao lại như vậy, mối thù truyền kiếp giữa hai nhà họ Hoàng và họ Bạch đã kéo dài hàng trăm năm, sự bùng phát lần này thực ra không nằm ngoài dự đoán, nhưng việc ngừng chiến đột ngột như thể đã hòa giải mới khiến người ta thấy bất ngờ.
Tuy nhiên, đừng nói là họ, ngay cả nhà họ Hoàng, một trong những bên liên quan, cũng không hiểu rõ tình hình là sao. Nhưng bọn họ cũng không ngốc, rất nhanh đã đoán ra được lý do.
“Chắc chắn bọn nó đã nhận ra mình mắt mù tai điếc vu oan cho người ta rồi ha!” Người nhà họ Hoàng biết rõ bọn họ chưa từng chạm vào đứa bé nhà họ Bạch, nên lúc này họ khẳng định luôn là lý do này, bởi vì ngoài cái này ra, thì không còn lý do thứ hai nào để nhà họ Bạch đột nhiên yêu cầu đình chiến hết.
“Đi ngủ trước đã, ngày mai ông đây lấy lại tinh thần sẽ đi tính sổ với bọn nó sau.” Gia chủ họ Hoàng nổi giận đùng đùng nói. Còn phải tính món nợ vu oan, tạt nước bẩn vào người bọn họ nữa!
Bọt nước số 3 nằm ở Trường Hải Châu, cách thủ đô Vân Cẩm Châu hai giờ tàu vũ trụ bay, đêm đã khuya, các vị khách quý từ các gia tộc khác đều đang tạm thời nghỉ ngơi trong khách sạn, chờ trời sáng rồi lại ngồi tàu vũ trụ quay trở lại.
Long Linh tuy là người bình thường nhưng vẫn là con cái nhà họ Long nên được xếp cùng tầng với những thượng khách khác.
Chỉ là cô ta ở tầng này cũng bị cô lập, cô ta có thể nghe thấy các bạn cùng trường tán dóc đùa giỡn, hi hi ha ha với nhau ở bên ngoài.
Còn có người uống rượu say, đâm vào cửa phòng cô ta, cố gắng mở nó.
“Nhầm rồi, không phải phòng này.”
“Hả? Không phải sao? Đây không phải phòng của tôi ư?”
“Đây là phòng của pháo xịt nhà họ Long, đi mau, cẩn thận không lại bị quấn...”
Long Linh siết chặt tay, chỉ hận không thể lập tức móc long châu của Long Cẩm ra và nuốt trọn, cô ta ghét cảm giác bị coi thường này.
Cô ta vẫn chưa liên lạc với trong nhà, tâm trạng hiện giờ đang rất tệ, ra ngoài chuyến này lại không đạt được gì. Cô ta không muốn đối mặt với người bố kiêu ngạo và người mẹ lắm mồm của mình.
Cô ta kìm nén cảm xúc, sau đó lôi sách ra khỏi túi và bắt đầu ôn bài.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cho đến khi hành lang hoàn toàn trở nên yên tĩnh, cửa phòng cô ta lại vang lên tiếng động, ai đó đang cố mở cửa phòng cô ta, khóa cửa phát ra tiếng bíp cảnh báo, sau đó âm thanh trở nên im lặng.
Long Linh đứng dậy, đi tới trước lỗ nhìn trộm nhìn thử, lại là sinh viên năm cuối say rượu đó, có lẽ là do say quá không tự chủ được, gã mặc áo choàng tắm, nằm ở hành lang trước cửa phòng cô ta với vẻ mặt khó chịu.
Long Linh hơi nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười rồi mở cửa.
...
Đêm nay, tranh chấp giữa hai nhà họ Hoàng và họ Bạch trong Bọt nước số 3 phát triển theo chiều hướng phức tạp đến lạ lùng, nhóm người nhà họ Long là Long An Khang, Long Ý Minh cũng đang thảo luận về một hạng mục hợp tác lớn với các gia tộc phản tổ khác.
Có rất nhiều ông lớn tập trung ở đây, khoảng cách tuổi tác rất lớn.
“Như các vị đã biết, chỉ có gia tộc phản tổ mới có thể tham gia vào dự án này. Trong hai trăm năm qua, nhà họ Long các vị chưa từng xuất hiện bất cứ dấu hiệu phản tổ nào có thể chứng minh trong cơ thể các vị vẫn còn dòng máu tộc Long.” Thiếu chủ nhà họ Phượng bất cần đời dựa lưng vào ghế, tay còn nghịch khối Rubik, nhìn người nhà họ Long, uể oải nói.
Ngồi cạnh anh ta là đôi thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi nhất có mặt ỏ đây, cô bé đang tựa vào vai cậu bé ngáy o o, dáng ngủ rất ngon lành, cậu bé thì đang bện dây với vẻ mặt vô cảm.
Thiếu chủ nhà họ Phượng trẻ hơn Long Ý Minh và Long An Khang rất nhiều, là người vai dưới, nhưng không ai cảm thấy anh ta bất kính cả, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào người nhà họ Long bằng ánh mắt nghi ngờ.
Với tư cách là người phản tổ của rồng, nhà họ Long năm đó có thể nói là lực lượng mới xuất hiện, thoáng cái đã xây dựng nên một đế quốc khổng lồ. Dù sao ở đất nước của họ, từ xưa đến nay “rồng” đã có ý nghĩa biểu tượng, quốc dân có tình cảm đặc biệt với nó, ở thời kỳ đỉnh cao nhất, nhà họ Long còn được coi là đứng đầu trong tứ đại gia tộc.
Thế nhưng, do trong suốt hai trăm năm qua chưa từng xuất hiện một người phản tổ nào, cho dù chỉ là một người phản tổ có độ tinh khiết rất thấp, chẳng hạn như mọc vảy rồng hay sừng rồng cũng chưa hề có, cho nên trên phố đã có rất nhiềdeu lời đồn đại, ví dụ như huyết mạch tộc Long đã biến mất khỏi nhà họ Long.
Ngay cả những gia tộc phản tổ khác cũng bắt đầu ngừng chơi với bọn họ, người trong gia tộc cũng bắt đầu bị đối xử lạnh nhạt, đế quốc Long Thị cũng bắt đầu liên tục xuống dốc, cho dù bọn họ có cố hết sức xoay chuyển thì cũng là lực bất tòng tâm. Tất cả những điều này dường như đang chứng tỏ rằng chân long đã rời bỏ họ.
Ngay cả chính người nhà họ Long cũng lo lắng về điều này.
Cho nên nhà họ Long mới kích động như vậy sau khi phát hiện trong gia tộc có người phản tổ.
Long Ý Minh lại nở nụ cười thương hiệu giống như cá sấu của mình: “Nhà chúng tôi có một đứa trẻ phản tổ, với lại độ tinh khiết phản tổ rất cao, ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức họp báo để công bố với thế giới.”
Lời này vừa nói ra, những người khác đều có chút kinh ngạc: “Ai cơ?”
Ánh mắt của bọn hắn bất giác quét nhìn những người nhà họ Long có mặt ở đây, dù là người lớn có mặt ở đây hay là những tiểu bối nhà họ Long không có mặt, hẳn là bọn họ đều biết.
Long Ý Minh còn chưa kịp nói gì thì Long An Khang đã lên tiếng trước: “Là con gái tôi.”
Thiếu chủ nhà họ Phượng nhướng mày: “Long Linh?”
“Không phải Long Linh, là Long Cẩm, con gái ở bên ngoài của tôi.”
“Ý ông là... con gái ngoài giá thú của ông?”
Long Ý Minh khẽ cau mày nhìn Long An Khang, nhưng không nói gì, chỉ xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái với hàm ý sâu xa.
Long An Khang khẽ thở dài, lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Đúng vậy, nói ra thật xấu hổ, cũng rất có lỗi với vợ và con gái tôi.”
Một nữ gia chủ có mặt ở đây vỗ tay hai tiếng, mỉa mai nói: “Long An Khang, năm đó khi vợ anh gả cho anh, anh vẫn còn là một thằng cha nghèo, cậu chuyện tình yêu của hai người vẫn luôn lưu truyền trên phố, vậy mà tự dưng lòi ra một đứa con gái ngoài giá thú, anh đúng là giỏi đó.”
Mặc dù bản thân những người có tiền ở đây đều có phụ nữ hoặc trai bao ở bên ngoài, con ngoài giá thú có khi cũng chẳng ít, nhưng lúc này cũng không khỏi cau mày.
Rất ít người ngoài biết chuyện Long An Khang đã từng kết hôn với một người phụ nữ khác ở quê, chủ yếu là do nhà họ Long lúc đó đã trượt dốc, Long An Khang lại chỉ là một người bình thường, căn bản không ai quan tâm đến ông ta, cho nên mọi người đều cho rằng An Dao chính là người vợ đầu tiên của Long An Khang.
Tiểu thư nhà giàu An Dao khi đó đã theo Long An Khang về nhà họ Long, học bài lên lớp cùng Long An Khang, dốc hết sức giúp chồng mình tiến bộ, nhiệt tình mạo hiểm mọi thứ vì tình yêu, dịu dàng đức hạnh. Mặc dù có người cho rằng bà ta yêu đương mù quáng, nhưng lại có rất ít người thực sự ghét bà ta, nói chung, bà ta giành được rất nhiều thiện cảm của người ngoài.
Cho nên bây giờ mới có người thấy bất bình cho An Dao.
“Ồ, đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, đàn ông mà, đôi khi sẽ bị cám dỗ, đúng là… Nhưng chỉ có mỗi con bé thôi, nếu không phải con bé phản tổ muốn quay về thì tôi cũng không biết đến sự tồn tại của con bé.” Long An Khang lại nói.
Lời nói của ông ta rất khéo léo, phản tổ muốn quay về, nghe giống như đối phương muốn chủ động quay về chứ không phải người nhà họ Long muốn đón cô về vậy, lập tức đắp nặn ra trong tâm trí của tất cả những người có mặt ở đây một hình tượng về một cô con gái ngoài giá thú nóng lòng muốn quay về gia đình giàu có.
Con gái của một người phụ nữ không biết xấu hổ đi dụ dỗ đàn ông, do gặp vận may nên đã phản tổ, biết người phản tổ nhà họ Long là người kế vị nên nóng lòng chạy về.
Mặc dù ở trong giới của bọn họ, người phản tổ là cao nhất, nhưng lúc này trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Chỉ có Thiếu chủ nhà họ Phượng và thiếu niên thiếu nữ ngồi bên cạnh anh ta là khác, Thiếu chủ nhà họ Phượng nhìn Long An Khang, lại nhìn Long Ý Minh, cười nhạo một tiếng rồi tiếp tục chơi khối Rubik. Thiếu nữ ở bên cạnh vẫn tựa vào vai thiếu niên ngủ ngon lành, còn thiếu niên thì đang xâu ngọc cho sợi dây.
Trong lúc nghỉ giải lao, An Dao đã gọi điện cho ông ta và hỏi ông ta tình hình. Ông ta quan sát xung quanh để chắc chắn không có ai nghe lén rồi mới nói: “Yên tâm, nhìn họ có vẻ đều không thích Long Cẩm, em chuẩn bị chút đi, đợi sau khi kết thúc thì truyền tin ra ngoài.”
“Vậy thì tốt! Ôi, giữa chúng ta làm gì có người thứ ba thứ tư, tất cả đều là tạo hóa trêu ngươi. Nhưng Long Cẩm quay về rồi, con bé và Linh Linh trạc tuổi nhau, thân phận của hai đứa phải có lời giải thích, chúng ta cũng đâu thể không nghĩ đến Linh Linh được? Dù sao Long Cẩm cũng đã là người phản tổ rồi, thân phận con gái hợp pháp sẽ được giao cho Linh Linh, nếu không sau này làm sao con bé có chỗ đứng trong trường học được?” An Dao buồn rầu nói, cứ như thể bà ta thực sự bị buộc phải làm điều này. ( truyện trên app T•Y•T )
“Linh Linh vốn là con gái hợp pháp, em mới là vợ của anh, nếu biết trước đứa con gái bất hiếu này sẽ như vậy thì năm đó anh đã giết chết nó ngay từ lúc nó còn trong bụng mẹ nó rồi, tránh để bây giờ quay lại gây phiền phức cho anh.” Long An Khang cứ nghĩ đến việc chẳng những cô không kính trọng ông ta mà còn có thái độ ra vẻ ta đây tài giỏi hơn ông ta là lại tức giận, cảm thấy phụ quyền của mình đang bị khiêu khích, chỉ muốn dạy cho cô một trận, cho cô biết bố phải là bố.
Thế là đêm nay, tin tức nhà họ Long sau hai trăm năm cuối cùng đã lại chứng minh được huyết mạch Long tộc của gia tộc mình vẫn còn được lan truyền khắp mạng, đồng thời, chuyện người phản tổ tộc Long là con gái ngoài giá thú cũng được truyền ra. Với lại chuyện này chắc chắn là thật, bởi vì còn có một đoạn ghi âm ngắn được tung ra, đó là một vài đoạn đối thoại tinh tế giữa Long An Khang và những người khác.
Long Linh khá nổi tiếng ở trong nước, cũng xem như đã bước nửa chân vào làng giải trí và có hàng triệu người hâm mộ. Do đó, ngay khi tin tức này được truyền ra, được thêm dầu vào lửa, thoáng cái đã bùng nổ khắp mạng.
Cái gì? Nhà họ Long có rồng rồi, nhưng con rồng này lại là con gái ngoài giá thú, tuy là con ngoài giá thú, nhưng do cô ta phản tổ có thể giẫm lên đầu con gái hợp pháp, trở thành người thừa kế của gia tộc á?
[? Đang định đi ngủ rồi đó, hay lắm, khiến tôi buồn nôn không ngủ nổi luôn]
[Tại sao huyết mạch tộc Long lại thức tỉnh trên người một đứa con gái ngoài giá thú vậy? Đột nhiên cảm thấy rồng cũng không hiếm có gì nữa.]
[Đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, quy tắc này của nhà họ Long có phải đã đến lúc thay đổi rồi không? Con gái ngoài giá thú làm gia chủ mà không thấy mất mặt sao!]
[Long Linh xuất sắc như vậy, cô ấy mới xứng là gia chủ! Huyết mạch Long tộc bị mù hay sao mà lại thức tỉnh trong cơ thể của đứa con gái ngoài giá thú?]
[Nghe ông bố cặn bã kia nói thì có thể tưởng tượng được đứa con gái ngoài giá thú là người như thế nào rồi, đúng là mắc ói.]