Trong khoảnh khắc đó, thế giới như im bặt.
Họ trừng mắt há hốc mồm, không thể tin nổi, bàng hoàng bởi cảnh tượng vừa rồi.
Biểu cảm của ông hai Long Ý Minh của nhà họ Long bất chợt cứng đờ. Khuôn mặt nho nhã ấy giống hệt như bộ bộ vest bị Cảnh Bội vứt dưới đất làm thảm lót chân, dường như còn hằn cả dấu chân của Cảnh Bội.
“Chú là chú hai phải không.” Cảnh Bội đứng đối diện ông ta, không cần cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực thì vẫn toát ra vẻ tao nhã và lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại dịu dàng và khách sáo: “Tôi rất ghét đi trên mặt đất ẩm ướt, nên đành mượn áo khoác của chú hai dùng tạm. Chú hai, chắc chú không phiền đâu nhỉ?”
Cơ mặt của Long Ý Minh lặng lẽ co giật, ông ta nở nụ cười hệt như cá sấu: “Tất nhiên. Nhưng A Cẩm cần thì có thể báo trước, người hầu sẽ chuẩn bị đồ lót chân cho cháu, đâu cần tự mình làm.”
Cảnh Bội lập tức nhìn sang quản gia đứng cạnh đang sợ hãi đến tái mặt, cô cười nói: “Nghe thấy chưa?”
Quản gia giật mình, ngó ông hai rồi lại nhìn Cảnh Bội, sau đó khom người, vội vàng lui xuống.
Bọn họ còn đang định ra oai phủ đầu với Cảnh Bội, không ngờ mới chớp mắt đã bị cô ra oai ngược lại, nhất thời không có ai dám hành động liều lĩnh nữa.
Chỉ có Long An Khang là không kiềm được vẻ hào hứng và phấn khởi vì trông thấy vẻ kinh ngạc hiếm thấy của Long Ý Minh. Ông ta ngẩng cao đầu bước tới, bắt đầu dạy bảo như một người bố có tâm: “A Cẩm, nếu đã trở về thì phải chuẩn bị tinh thần để gánh vác trách nhiệm nặng nề, nhưng con cũng không cần lo lắng quá, bố sẽ giúp cho con.”
Ông ta vừa nói ra những lời này, bầu không khí chợt trở nên lạ lẫm.
Khóe miệng Long Ý Minh khe khẽ nhếch lên.
Long An Khang và Long Ý Minh không phải anh em cùng một mẹ, thế nên sau khi Long An Khang trở về, hai người vẫn luôn đấu đá ngấm ngầm lẫn công khai với nhau, Long An Khang luôn ở thế bất lợi. Sự xuất hiện của đứa con gái phản tổ Long Cẩm này chính là quả bom nặng ký nhất trong công cuộc giành chiến thắng của Long An Khang.
Trong truyện gốc, sự nghiệp của Long An Khang đã vươn tới vị thế mới nhờ có Long Cẩm, tuy rằng vẫn không thắng được Long Ý Minh nhưng chí ít không còn bị Long Ý Minh đè đầu cưỡi cổ nữa, hơn nữa còn chiếm giữ một nửa giang sơn của nhà họ Long.
Cảnh Bội quay đầu nhìn về phía Long An Khang, lúc này bên cạnh Long An Khang có một người phụ nữ mặc sườn xám và đeo vòng cổ ngọc lục bảo đang nở nụ cười dịu dàng với cô: “A Cẩm, sau này chúng ta sẽ là người một nhà. Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, không ai để tâm tới nữa rồi. Con còn một người chị em hiện tại không có ở đây, bây giờ đang trong ‘bọt nước’ vì vinh quang của gia tộc đấy.”
Đây chắc hẳn là ả nhân tình xuất thân giàu có năm xưa. Tuy rằng hành động vứt bộ vest của Cảnh Bội đã khiến bà ta nhận ra cô gái này không giống như những gì họ điều tra ra được, nhưng bà ta vẫn cố gắng tiến hành kế hoạch trước đó của mình. Đùa à, năm xưa bà ta có thể cướp được vận may của ả thôn phụ, vậy thì bây giờ làm sao cam lòng để con của mình bị con gái của ả thôn phụ kia chà đạp dưới chân? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhưng cô thiếu nữ trước mặt lại bình tĩnh dời mắt đi, giống như chẳng nghe thấy được gì ngoài tiếng gió lùa qua không khí.
“Con...” Long An Khang không nhận được thái độ kính trọng của con gái như trong tưởng tượng, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
“Chú hai, tôi nghe nói bây giờ việc làm ăn của nhà họ Long đang do chú quản lý.” Cảnh Bội nhìn về phía Long Ý Minh.
Long Ý Minh nghĩ thầm, chẳng lẽ con bé này bắt đầu muốn giành quyền rồi? Đúng là không biết tự lượng sức.
“Đúng vậy.”
“Vậy sau này e là phải trông cậy vào chú rồi.” Cảnh Bội nhẹ nhàng tươi cười: “Người ta nói người phản tổ phải làm chủ gia đình, nhưng tôi chẳng có hứng thú gì với chuyện kinh doanh, e rằng chỉ biết ngửa tay xin tiền thôi. Nếu như giao cho tôi quản lý, không biết sẽ bị tôi phá hoại thành cái thá gì.”
Vừa nói dứt câu này, sắc mặt của cả hai người Long An Khang đã tối sầm. Còn về Long Ý Minh, sau khi sửng sốt trong giây lát, cảm nhận tiêu cực từ vụ bộ vest đã bị xóa sạch, nụ cười như cá sấu của ông ta như vừa được gió xuân vỗ về.
“Đó là điều mà chú phải làm mà, cháu đã nhờ cậy thì dĩ nhiên chú càng phải tận tâm hơn.”
Bấy giờ, một đầy tớ nam cường tráng đã bê một cuộn thảm đó bước vội tới, run rẩy vẩy ra. Tấm thảm đỏ lăn cuồn cuộn trải dài vào sân trong, tạo thành một con đường khô ráo trên nền đất ẩm ướt.
Long Ý Minh vươn tay ra, làm tư thế mời chào. Cảnh Bội đạp lên thảm đỏ, bước ra khỏi mái hiên.
Làn gió mát ẩm ướt thổi qua mái tóc của cô, đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Bội hơi nheo lại, trông hơi biếng nhác. Rõ ràng vừa mới từ nông thôn lên đây, quần áo trên người cũng vô cùng quê mùa, nhưng khí chất lại giống chủ nhân đã sinh ra và lớn lên ở nhà họ Long bao lâu nay, không chỉ ung dung như đang ở trong căn nhà của mình mà còn có cảm giác hiên ngang như thể đây chính là giang sơn của cô.
Ban đầu họ hợp sức tấn công Long Cẩm là để đề phòng Long Cẩm oán giận và trả thù họ vì chuyện vứt bỏ mẹ con cô năm xưa.
Nhưng giờ đây, rất rõ ràng, cô đã biết chân tướng năm xưa, không ai có thể đổi trắng thay đen gì nữa. Nhưng cô chỉ nhắm vào gia đình của Long An Khang, hơn nữa cũng không có hứng thú với chuyện làm ăn, chỉ muốn làm kẻ nhàn rỗi ngửa tay xin tiền; phe của Long Ý Minh tất nhiên không cần phải hợp tác với nhà của Long An Khang nữa.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
“Xem ra Long Linh phải chịu khổ rồi. À, cũng không nhất thiết là vậy, ai khiến ai chịu khổ cũng chưa biết được đâu.” Cô gái mang giày cao gót quai ngang màu hồng đứng khuất phía sau tự mình lẩm bẩm.
Tuy rằng Long Cẩm là người phản tổ của gia tộc Long, nhưng Long Cẩm đã lỡ mất cơ hội tốt để chiêu mộ nhân tài ưu tú và thiết lập tình cảm hữu nghị không thể thay thế với các gia tộc mạnh mẽ khác. Cô giống như một người vừa không có bảo kiếm vừa lỡ mất thời kỳ tạo dựng sự nghiệp, không thể nào xây dựng cơ nghiệp vĩ đại, không thể nào lưu danh sử sách.
Còn Long Linh lúc này thì gần như đã có tất cả những thứ ấy trong tay.
...
Trong khi hầu hết những người bình thường đang tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình, một cuộc chiến hết sức căng thẳng đã nổ ra trong thế giới của người phản tổ.
Địa điểm chiến tranh nằm trong “Bọt nước số 3”, nơi này cũng có thể gọi là một không gian nhỏ, là di sản từ thời kỳ hợp nhất vũ trụ. Nó giống như các bọt nước nhỏ bám vào một quả cầu thủy tinh. Những bọt nước này cũng trở thành tài sản riêng của mỗi quốc gia dựa theo địa điểm mà chúng bám vào.
Không gian nhỏ ấy có kích thước không đồng đều, nhưng vì lo lắng nó sẽ đột ngột bị tách ra khỏi chiều không gian này giống như sự kết thúc của thời kỳ hợp nhất vũ trụ, chính phủ không sử dụng nó làm căn cứ quân sự trọng yếu nữa, có vài chỗ còn mang ra cho dân chúng thuê để sử dụng.
Lúc này, Bọt nước số 3 đã được hai gia tộc phản tổ khai chiến cùng nhau thuê để đánh nhau.
Lần này vốn dĩ phải gọi là “cuộc chiến khí giới giữa hai gia tộc”, nhưng vì họ là người phản tổ và số lượng tham gia rất đông đảo nên quy mô cũng có thể coi như một trận chiến tranh nhỏ.
Dựa theo “Quy định quản lý người phản tổ”, chỉ cần trận chiến không diễn ra bên ngoài bọt nước và không sử dụng vũ khí nóng là được, chính phủ chỉ có thể đứng ở vị trí quan sát, không được tùy ý can thiệp vào.
Vô số lều trại đã được dựng lên trên nền đất vàng nóng rực. Thế giới này giống như một mảnh hoang mạc, trong tầm mắt chỉ có những sườn đất mấp mô và đá tảng, không thấy bất kỳ cây xanh hay sinh vật nhỏ bé nào.
Bầu không khí cũng bức bối hệt như bối cảnh của nơi này.
Khi vô số xe địa hình chạy tới kéo theo luồng khói vàng cuồn cuộn, những người xuống xe đều bước vào lều với sắc mặt khó coi và ánh mắt giận dữ, khiến cho bầu không khí bức bối ấy càng thêm căng thẳng.
Dưới tán ô, một nhóm thanh niên có trai có gái khí chất bất phàm đang đứng tựa lưng hoặc ngồi xổm trên ghế bành theo đủ kiểu, đeo kính râm và uống coca lạnh.
“Xem ra đàm phán thất bại nữa rồi.”
“Có đánh thì đánh mau lên, chỗ quỷ quái này không có tín hiệu cũng chả có mạng mẽo, tôi chán muốn chết rồi.”
“Nhà họ Hoàng khinh người quá đáng thật đó.”
“Tôi thì không có ý kiến gì với cách làm việc của nhà họ Hoàng cả, chủ yếu tới để tích lũy kinh nghiệm thôi, cơ hội hiếm có mà.”
“Tôi cũng vậy, mẹ tôi bắt tôi tới.”
Bỗng nhiên có người nhìn cô gái đang bê vác đồ đạc cùng nhân viên công tác ở bên kia.
“Đó là Long Linh phải không? Cô ta là người bình thường, tới đây làm gì vậy?”
“Chẳng phải nhà họ Long không có người phản tổ nên đã từ chối tham dự sự kiện này rồi sao?”
Bọn họ gọi cô ta tới, hỏi cô ta tới đây làm gì.
Long Linh cau mày: “Tôi thấy lần này nhà họ Hoàng hơi quá đáng nên cũng muốn góp một phần sức lực.”
“Chậc, cô là người bình thường, góp được sức gì chứ? Tốt nhất là đừng tự tìm cái chết, nhanh chóng về nhà đi.” Bọn họ nói với vẻ lạnh nhạt.
“Tôi nên làm gì không cần các anh phải dạy bảo.” Long Linh đáp lại một cách đúng mực, sau đó xoay người tiếp tục làm việc. Nhưng sau khi quay đầu thì ánh mắt hơi u ám, sau lưng có tiếng khinh miệt vọng tới: “Không biết tự lượng sức”, “Người bình thường không liên quan thì đừng xen vào chuyện của người phản tổ”.
Cô ta không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra, tiếc là trong bọt nước không có tín hiệu, nhưng cô ta cũng đoán được Long Cẩm đã được đón trở về, kế hoạch của gia tộc đang diễn ra thuận lợi.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ trở thành người phản tổ, hơn nữa còn là một trong những người phản tổ mạnh nhất, đừng hòng có ai dám coi thường cô ta nữa!
Trong túp lều chính, một trong hai phe chủ chiến lần này là nhà họ Bạch đang đứng cùng các đại biểu của các gia tộc theo phe họ, mọi người đều ngùn ngụt lửa giận.
“Bọn nhà họ Hoàng dám làm không dám chịu, sợi tóc trong cái hộp đựng ngón tay đứa bé đó chính là bằng chứng, lẽ nào trên thế giới này còn có gia tộc phản tổ Lang Sói thứ hai chắc!”
“Đừng nhiều lời với bọn nó nữa! Tôi không nhịn được bọn nó nữa rồi! Tâm Nhiên đã ngã xuống, con gái của tôi...” Người đàn ông đang nói mang một cặp kính mắt, bề ngoài đeo ôn tồn nhã nhặn, nhưng bây giờ đôi mắt đang đỏ hoe, trong mắt rưng rưng nước mắt, đôi tay đang siết chặt đến run rẩy.
Những người khác đặt tay lên vai anh ta an ủi, trong mắt họ cũng có tinh thần chiến đấu quyết liệt tương tự.
Con gái của người đàn ông này chính là mồi lửa kích hoạt cuộc chiến bùng nổ.
Hai nhà Hoàng - Bạch vốn là kẻ thù truyền kiếp từ bao đời nay, điều này cũng bắt nguồn từ thời kỳ hợp nhất vũ trụ. Thời điểm đó, tổ tiên khởi nguồn cho dòng máu chồn Siberia trong cơ thể nhà họ Hoàng bây giờ đã ăn mất vài người của nhà họ Bạch, mối hận này đã bắt đầu từ đó và kéo dài đến tận nay.
Bao nhiêu năm trôi qua, hai nhà Hoàng - Bạch vẫn luôn rình rập và âm mưu chống đối lẫn nhau trên thương trường. Thậm chí có người đồn rằng những vụ tai nạn giao thông chết người xảy ra trong hai nhà Hoàng - Bạch cũng là do họ âm thầm hãm hại lẫn nhau.
Đó là chuyện không có căn cứ, nhưng hai phe dường như đều tin chắc đó là sự thật, còn có người thề chắc rằng chính mắt trông thấy gia tộc đối phương gây ra.
Mối hận giữa hai nhà vẫn luôn tồn tại, nhưng dù sao cũng có chính phủ và pháp luật kiềm chế, không còn là thời đại hỗn loạn như trước đó nữa. Cho đến cách đây không lâu, đứa trẻ sơ sinh của nhà họ Bạch đã biến mất, có y tá làm chứng là nhìn thấy người nhà họ Hoàng bắt cóc nó.
Nhà họ Hoàng phủ nhận.
Nhưng sau đó không lâu, nhà họ Bạch liên tiếp nhận được những đơn chuyển phát gửi tới các bộ phận như ngón tay và đầu lưỡi của trẻ sơ sinh, còn tình cờ tìm thấy một sợi tóc. Bọn họ mang tới Tổ chức giám định người phản tổ để xét nghiệm thì xác định được đó là ADN của chồn ăn thịt.
Về mặt pháp lý, chỉ có một sợi tóc và một nhân chứng thì không đủ bằng chứng chứng minh. Nhưng đối với nhà họ Bạch thì đó đã là chứng cứ vô cùng thuyết phục. Nhà họ Hoàng có phủ nhận cũng vô ích, thậm chí điều đó còn khơi dậy mối căm thù của nhà họ Bạch đối với nhà họ Hoàng, họ bắt đầu triệu tập các gia tộc phản tổ lớn tham gia vào trận chiến này.
Mối thù của nhà họ Hoàng với nhà họ Bạch cũng không hề nhỏ, sau khi nhận được chiến thư, họ cũng bắt đầu triệu tập những gia tộc phản tổ bên phe họ tham gia nghênh chiến.
Cảnh Bội nằm trong bồn tắm thoải mái ngâm mình và nhớ lại cốt truyện.
Cuộc chiến của hai nhà Hoàng Bạch diễn ra trong vòng hai tuần lễ, cũng trong hai tuần này, người bình thường vốn dĩ không thể nào hòa hợp với giới người phản tổ là Long Linh đã chiếm được trái tim của rất nhiều nhân vật có máu mặt trong học viện. Cô ta nhận vai trò làm quân y, bề ngoài có vẻ lạnh lùng không quan tâm gì, nhưng thực chất lại băng bó vết thương cho đám cậu ấm cô chiêu đã từng khinh thường cô ta một cách hết sức dịu dàng và thuần thục, khiến cho nhiều trái tim rung động không thôi.
Trong vòng hai tuần lễ ấy, Long Linh đã nảy sinh tình bạn đặc biệt nhưng bền chặt với bọn họ, đồng thời cũng tạo ra một chướng ngại không thể phá vỡ cho Long Cẩm.
Sau khi Long Cẩm vào học viện Mười Hai Con Giáp, thân là rồng, lẽ ra cô phải bước vào giới của họ dễ dàng, nhưng lại bị họ bài xích và tẩy chay, khinh thường cô, trái lại còn chấp nhận một người bình thường là Long Linh.
Cứ như vậy, những người khác trong trường đương nhiên cũng rối rít làm theo, một đứa con gái ngoài giá thú mà lại dám lấn lướt đứa con trên giấy tờ để giành quyền thừa kế, đúng là độc ác! Thế là Long Cẩm rơi vào cục diện bị toàn trường bạo lực học đường, đẩy nhanh quá trình chứng trầm cảm của Long Cẩm hình thành và diễn tiến nặng.
Đêm nay chiến tranh sẽ bắt đầu, cơ thể này vừa mới phản tổ, Cảnh Bội không tài nào khống chế nó tự nhiên, không thể lập tức lao vào bọt nước để tham gia cuộc chiến này. Hơn nữa có tham gia cũng không có ích gì, cô quân y Long Linh vẫn có thể dựa vào sức hút của y tá để lấy lòng những người bị thương.
Vì vậy chỉ còn một cách duy nhất.
Cảnh Bội cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt cong veo.
...
Nhà họ Bạch.
Mấy bác sĩ và y tá đang vây quanh người phụ nữ trên giường, kẻ thì tiêm thuốc, người thì an ủi cô ấy. Nhưng Bạch Tâm Nhiên đang nằm trên giường lại nhìn lên trần nhà mà thất thần.
Là một người mẹ vừa mới sinh con chưa đầy ba tháng, cô ấy đã chịu một cú sốc quá lớn. Nhắm mắt hay mở mắt đều nghĩ tới những bộ phận cơ thể của đứa trẻ được gửi chuyển phát tới.
“Trong bọt nước...” Cô ấy bỗng nhiên lên tiếng, giọng khàn đặc đến mức khó có thể phát ra thành lời.
Quản gia riêng của cô ấy vội vàng nói nhỏ bên cạnh: “Trong bọt nước đã truyền tin ra, tối nay sẽ bắt đầu, bọn ác ôn nhà họ Hoàng đừng hòng trốn thoát. Chúng ta phải tính đủ thù mới hận cũ với bọn họ.”
“Nếu nhà họ Hoàng vẫn không muốn trả con lại cho tôi sao?” Bạch Tâm Nhiên rưng rưng nước mắt: “Rốt cuộc là tại sao... Nó đâu có phản tổ, nó chỉ là một đứa trẻ bình thường...”
Bấy giờ, điện thoại dưới nhà vang lên, một người giúp việc nghe được đầu dây bên kia có một giọng nói rất rõ ràng: “Đây là Nhà Thông Tin Giải Mã, tôi có tất cả tin tình báo bạn cần, giá cả phải chăng, không lừa gạt ai. Xin hỏi bạn muốn mua tin không?”
Người giúp việc vừa nghe đã cho rằng đó là kẻ lừa đảo, đang định cúp điện thoại thì lại nghe thấy bên kia nói: “Ví dụ như bây giờ đứa trẻ nhà cô đang bị giấu ở đâu?”