“Sao Tiếu Tiếu lại ngồi dưới lầu ăn cơm với Long Cẩm và thầy Ôn thế?” Trên tầng ba, nam sinh tóc ngắn màu bạc vừa đút tay vào túi quần, vừa nói. Cậu ta vừa lên đã thấy, nhưng Đường Tiếu Tiếu đang si mê ôm mặt, trong mắt cô ta chỉ có Ôn Vũ Huyền, chẳng thấy ai khác. 

Các nam nữ sinh ngồi rải rác trên những chiếc ghế sô pha êm ái. Ở bàn ăn bên kia, mấy nhân viên như phục vụ đang bưng từng món ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt, đặt lên bàn tròn xoay. 

“Có thầy Ôn ở đó, cậu có nói cô ấy ăn cơm trong nhà vệ sinh, tôi cũng không thấy ngạc nhiên.” Trần Mặc với tóc đen trắng xen lẫn chơi điện thoại, nói. 

“Thầy Ôn rất tốt, tôi cũng thích thầy ấy, nhưng chắc chắn nhà Đường Tiếu Tiếu sẽ không cho cô ấy kết hôn với thầy đâu. Sau vụ của nhà họ Bạch, có lẽ giờ chẳng ai thích tìm con rể nghèo nữa.” 

“Nói đến nhà họ Bạch, các cậu nghe nói gì chưa? Nghe nói là vì Bạch Tâm Nhi mua thông tin từ một kẻ buôn tin, nên mới lôi ra được Mộ Văn Tinh là kẻ đứng sau. Nếu không giờ này đã không còn nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch nữa.” 

Long Linh ngồi ở góc như một người vô hình, lặng lẽ nghe. Cô ta thu thập thông tin hữu ích cho mình từ những cuộc trò chuyện vụn vặt của họ. Chuyện của Đường Tiếu Tiếu và Ôn Vũ Huyền khiến Long Linh bất ngờ, còn kẻ buôn tin lại khiến cô ta lo lắng. Thì ra chính tên Trình Giảo Kim rạch giời rơi xuống đã làm hỏng kế hoạch của cô ta!

“Long Linh, cậu có muốn ăn gì không?” Lúc này, Chu Kiềm ân cần đưa cho cô ta một cái máy tính bảng, bảo cô ta chọn món ăn. 

“Không cần, tớ không kén ăn, cảm ơn cậu đã mời.” Long Linh không nhiệt tình nói: “Tớ biết cậu sợ Long Cẩm bắt nạt tớ, nhưng tớ nghĩ cô ấy sẽ không làm vậy đâu. Cho dù cô ấy có làm thật, tớ cũng có thể tự xử lý.” 

Chu Kiềm hơi hoảng hốt, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng lầm bầm: “Không chỉ vậy đâu… Tóm lại cậu xem có muốn ăn món nào không? Bây giờ không ăn thì tối ăn, tối không ăn thì ngày mai ăn.” 

Câu này hoàn toàn ám chỉ rõ ràng. Cậu ta sẽ dẫn cô ta đến đây ăn cơm mỗi ngày, mỗi ngày đưa cô ta đi chơi cùng. 

Long Linh nhìn xuống máy tính bảng được đưa tới, thầm nghĩ, may mà cũng tạm có chút thu hoạch. 

Chu Kiềm nhìn sườn mặt của Long Linh, tim đập thình thịch. 

Ngày hôm đó ở khách sạn Trường Hải Châu, vì ăn thêm một chút cua ướp rượu hoa hồng nổi tiếng của Trường Hải Châu mà cậu ta say khướt. Khi say, cậu ta sẽ rơi vào trạng thái cơ thể tách rời não bộ, ý thức thì tỉnh táo nhưng lại không kiểm soát được cơ thể. Vì vậy Chu Kiềm đã chạy ra khỏi phòng giữa đêm khuya, cuối cùng ngã trước cửa phòng Long Linh. 

Long Linh kéo cậu ta vào phòng, làm Chu Kiềm có những suy nghĩ ác ý về cô ta. Nhưng Long Linh lại gọi nhân viên phục vụ mang trà giải rượu đến, chăm sóc cậu ta cả một đêm, không có một hành động không đứng đắn nào. Sáng hôm sau Chu Kiềm tỉnh dậy, phát hiện cô ta đã rời đi từ lâu, không hề nói với ai về chuyện này, cũng chẳng có chút ý định khoe công nào. 

Trong vài ngày tiếp theo, Chu Kiềm mất tập trung, không thể kiềm chế được việc tìm hiểu về Long Linh. Càng tìm hiểu, cậu ta càng cảm thấy cô ta thật tuyệt vời. Long Linh đồng cảm và quan tâm đến những người ở cổng trường, bất kỳ ai cầu xin Long Linh giúp đỡ đều được cô ta cố gắng hỗ trợ hết sức có thể. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng, Long Linh có một trái tim nhân hậu ấm áp, trước đây mọi người đã hiểu lầm về cô ta.

Cảnh Bội vừa đi vừa nhìn Đường Tiếu Tiếu luôn bám sát bên cạnh Ôn Vũ Huyền, như một con cún nhỏ, líu lo thầy Ôn này thầy Ôn nọ. Rồi cô lại nhìn về phía Ôn Vũ Huyền, đang cố gắng giữ khoảng cách với cô ta. Mỗi khi đối phương tiến lại gần một bước, anh ta lại lùi lại một bước, gần như sắp giẫm lên bãi cỏ. Trên mặt Ôn Vũ Huyền đầy vẻ bất lực, dường như có thể cảm nhận được nỗi mệt mỏi trong lòng anh ta.

Vì vậy, sau khi đưa Cảnh Bội đến bảng đề thi, anh ta lập tức tìm lý do để rời đi.

Đường Tiếu Tiếu có vẻ thất vọng, bĩu môi. Thấy Cảnh Bội nhìn mình, cô ta lập tức ngẩng cao đầu, cảnh báo: “Tôi biết thầy Ôn rất có sức hút, nhưng cậu đừng thấy thầy ấy dịu dàng mà nghĩ rằng thầy thích cậu. Thầy ấy đối xử với học sinh nào cũng rất tốt, rất dịu dàng! Cậu không được thích thầy ấy, thầy Ôn là của tôi! Hiểu chưa?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cảnh Bội nhìn vẻ mặt của Đường Tiếu Tiếu, rồi nhìn lên đỉnh đầu cô ta. Không có hai cái tai thỏ dài, nếu không cô đã muốn nắm lấy tai thỏ của cô ta mà kéo lên rồi.

Cảnh Bội: “Thật sao? Nhưng tôi nghe nói thầy Ôn có bạn gái rồi mà.”

“Không có! Chỉ là thầy Ôn nghĩ tôi còn nhỏ đang đùa giỡn nên mới cố tình nói vậy!” Đường Tiếu Tiếu nổi giận nói: “Đến lúc tôi tốt nghiệp, thầy ấy sẽ không như vậy nữa!”

“Có thể nào thầy Ôn thực sự không thích cô, và cũng có bạn gái thật rồi không?” Cảnh Bội lại nói.

Đường Tiếu Tiếu tức đến đỏ bừng mặt: “Cậu bị làm sao vậy, không hiểu tiếng người à! Tôi đã nói, thầy Ôn không có bạn gái rồi! Cậu mới đến, bạn biết cái gì chứ! Tôi tức chết đi được, cậu đúng là chỉ nói những điều tôi không thích nghe!”

Đường Tiếu Tiếu tức giận vung tóc đuôi ngựa bỏ đi. Cảnh Bội nhanh nhẹn cúi xuống, tránh thoát cú vung tóc.

Cảnh Bội nhướng mày, đâu có phải chỉ nói những điều cô không thích nghe, không phải ở căng tin tôi đã nói điều cô thích nghe nhất rồi sao?

Cảnh Bội quay người đi về phía bảng đề bài. Trên bảng đã có đề mới, cô vừa nhìn đã thấy hứng thú. Quả thật, việc đi ăn rồi quay lại là đúng đắn, đề hiện giờ thú vị hơn nhiều.

Đường Tiếu Tiếu tức giận đi về khu nghỉ ngơi. Bạn gái gì chứ, Ôn Vũ Huyền đã chia tay với người yêu cũ nhiều năm rồi, hiện tại vẫn độc thân, sống một mình. Chỉ khi thầy Ôn từ chối lời tỏ tình của cô ta, thì cái người bạn gái đó mới xuất hiện trong miệng anh ta. Cái người bạn gái không có thật này chỉ tồn tại để từ chối cô ta mà thôi.

Chờ đã, sao Long Cẩm biết chuyện này? Đường Tiếu Tiếu chưa từng nói với ai về người bạn gái không có thật của Ôn Vũ Huyền cả. Mà Ôn Vũ Huyền cũng chưa nói với ai ngoài cô ta, ngay cả hiệu trưởng cũng nói anh ta độc thân.

Cuộc chiến giữa Cảnh Bội và các giáo viên lại kéo dài suốt cả buổi chiều, đám đông hóng hớt liên tục tản ra rồi lại tụ tập. Các giáo viên đã thay đổi quy tắc thành một đề 20 điểm, ban đầu yêu cầu Cảnh Bội làm hai đề để chứng minh không gian lận. Nhưng trường hợp của cô đã không cần phải chứng minh nữa, cũng không cần thiết làm hai đề cùng loại.

Khi hiệu trưởng nhận ra Cảnh Bội đang lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc, còn để cô tiếp tục như vậy, có khả năng cô sẽ tốt nghiệp khỏi học viện Mười Hai Con Giáp ngay lập tức, nên bà ta đã vội vàng ra tay ngăn cản.

Tuy nhiên, lúc này Cảnh Bội đã đạt đủ số điểm cô muốn, các giáo viên thì kiệt sức, tổn thương khuỵu gối trong văn phòng. Mà các giáo viên môn xã hội cũng thấy hơi bực bội.

“Tại sao em ấy không làm đề của chúng ta?”

“Chắc chắn Cảnh Bội học lệch rất nghiêm trọng, sau này nhất định phải chú ý em ấy sát sao hơn.”

“Phải để em ấy biết được sự lãng mạn của môn xã hội!”

Chế độ lên lớp theo điểm tích lũy của học viện Mười Hai Con Giáp thật sự rất hoàn chỉnh, giúp học sinh chủ động và bị động phát triển về đạo đức, trí tuệ, thể lực, mỹ thuật và lao động. Đương nhiên họ biết rõ về lỗ hổng trong các đề thi cộng điểm, nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng có ngày nào đó, lỗ hổng này sẽ thực sự bị lợi dụng.

“Em có chắc là em muốn lên lớp bảy không?” Hiệu trưởng là một phụ nữ, nhìn không quá bốn mươi tuổi, búi tóc gọn gàng, mặc bộ đồ công sở, cánh tay trái là cánh tay bằng thép. Bà ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Cảnh Bội qua chiếc kính gọng đỏ.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Cảnh Bội, hiệu trưởng đóng dấu. Vì vậy việc Cảnh Bội nhập học lớp bảy tại học viện Mười Hai Con Giáp đã được quyết định.

“Dựa theo đánh giá toàn diện của em, em sẽ vào học lớp (1), giáo viên chủ nhiệm là thầy Ôn Vũ Huyền.”

Cảnh Bội vui vẻ nheo mắt lại: “Được ạ.”

Tại Vân Cẩm Châu, trụ sở của Cục Phán Quyết.

Ngày hôm đó, Mộ Văn Tinh đã bị tuyên án bảy năm tù giam vì tội danh châm ngòi cuộc chiến giữa hai gia tộc phản tổ lớn không thành, và ngược đãi trẻ em. Mộ Văn Nguyệt bị tuyên án bốn năm sáu tháng tù giam với vai trò đồng phạm.

Bạch Tâm Nhiên đến gặp hai người trước khi họ lên xe bị đưa đến nhà tù.

Mộ Văn Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn anh trai và người chị dâu mình chưa bao giờ gọi. Hai người đang cúi người ký tên vào các giấy tờ trên thân xe.

Bạch Tâm Nhiên cất bản thỏa thuận ly hôn đi, cụp mắt, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tôi trả hết những thứ cần trả cho mấy người rồi, chúng ta đã thanh toán xong.”

Mộ Văn Tinh cũng bình tĩnh đáp: “Ừm.”

“Tôi sẽ không nói chuyện của anh cho Miểu Miểu, tôi sẽ nói rằng anh đã chết, và tôi sẽ tìm cho con bé một người bố mới. Sau này khi anh ra tù, đừng xuất hiện trước mặt Miểu Miểu, đừng bước chân vào Trường Hải Châu thêm một bước nào nữa.” ( truyện trên app T•Y•T )

“… Được.”

Bạch Tâm Nhiên siết chặt tài liệu trong tay, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chúc anh may mắn, chúng ta… Sẽ không bao giờ gặp lại.” 

Bạch Tâm Nhiên quyết tâm quay lưng rời đi, dù trong khoảnh khắc đó mắt cô ấy tràn ngập nước mắt cũng không dừng bước. 

Mộ Văn Nguyệt thấy anh trai mình vẫn nhìn theo bóng lưng Bạch Tâm Nhiên với ánh mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, làm cô ta cũng không khỏi đỏ mắt theo. 

Cô ta biết họ yêu nhau, rất yêu. Nhưng có những người đã định sẵn không thể ở bên nhau, vì thù hận xen giữa họ không thể biến mất vì tình yêu. Người đã chết sẽ không sống lại, người bị thương cũng chắc chắn sẽ để lại sẹo. 

Cừu Pháp đứng bên cửa sổ văn phòng. Rõ ràng không cần thiết, nhưng anh vẫn ẩn nửa người sau tường, giống như tư thế rình mồi của động vật họ mèo, nhìn ra ngoài với vẻ mặt không cảm xúc. Trên đầu anh tùy tiện đội chiếc mũ Cục trưởng, hơi lệch một chút. Anh ngậm điếu xì gà trong miệng, vừa lạnh lùng vừa hung dữ và lưu manh, mãi đến khi thư ký gõ cửa bước vào. 

“Cục trưởng, đã có kết quả điều tra.” 

Cừu Pháp nhận lấy tài liệu, mở ra xem. Lần điều tra trước có tận hơn hai ngàn người phụ nữ tên là “Nguyên Thanh” trên cả nước, bây giờ loại bỏ những người quá lớn tuổi hoặc quá nhỏ rồi mà vẫn còn hơn ba trăm người. 

Những người còn lại không thể kiểm tra qua hệ thống chính phủ, cần phải cử người điều tra từng người mới xác định được ai là người có giá trị mười triệu kia. 

“Là như vậy, Cục trưởng, hiện giờ có một vấn đề rất nghiêm trọng.” 

“Nói đi.” 

“Nếu ngài không ghi chuyện này vào hệ thống vụ án, mà định xử lý như việc tư thì phải tự bỏ tiền túi. Ngài phải chi cho họ phí đi lại, cơm ba bữa, chi phí chỗ ở, cũng như các khoản cần thiết khác.” 

Cừu Pháp đã loáng thoáng ý thức được vấn đề: “…” 

Thư ký đau lòng nói: “Hơn ba trăm người, chỉ sợ ngài không đủ tiền.” 

Mặc dù là Cục trưởng của Cục Phán quyết có quyền lực cao, nhưng thứ nhất Cừu Pháp không nhận bất kỳ hình thức hối lộ nào; thứ hai anh cũng không nể mặt bất kỳ gia tộc nào, cần đánh hay giết đều không nương tay, nên không có ai nhiệt tình chủ động giúp đỡ để bị anh phũ làm gì. Mặc dù cũng có nhiều người sẵn sàng đánh đổi mạng sống, liều chết đi theo Cừu Pháp bởi tác phong làm việc của anh, nhưng anh cũng không nhận những sự báo đáp đó. Anh cũng không muốn để người khác biết chuyện Lục Đoạn Đới, vì vậy chỉ có thể tự sử dụng túi tiền của mình. 

Tuy nhiên, Cừu Pháp chỉ nhận một khoản lương cứng, lại không có khái niệm tiết kiệm, hầu như anh dùng để mua xì gà và ăn uống, nên túi tiền chẳng dư dả chút nào. 

Sắc mặt Cừu Pháp hơi xanh xao. 

Thư ký lại nói: “Cục trưởng, tôi đang nghĩ, liệu có khả năng tên buôn tin kia đang nói dối không? Thông tin của anh ta thực sự chính xác đến vậy sao? Có thật là anh ta biết mọi thứ không?” 

Cừu Pháp nhíu mày: “Cậu muốn tôi tiếp tục quan sát sao?” 

Thư ký gật đầu: “Sau khi nhà họ Bạch công khai xin lỗi nhà họ Hoàng, đã có chút thông tin liên quan tới anh ta được truyền ra. Tôi nghĩ sắp có người tìm anh ta mua thông tin, chúng ta có thể nhân cơ hội này xem độ chính xác của thông tin ấy để tránh bị anh ta lừa.” 

Quả thực, tin tức từ Nhà Thông Tin Giải Mã đã lan truyền giữa các gia tộc phản tổ lớn. Sau đó, những người phản tổ lúc trước tham gia vào cuộc chiến cũng nghe thấy chút ít, trên mạng cũng có một vài thông tin. 

Trước mắt, người có thể chứng minh tính xác thực của sự kiện chỉ có Bạch Tâm Nhiên, nhưng Bạch Tâm Nhiên không thể đứng ra nói đây là sự thật. Bởi vậy nhiều người cho rằng có thể đây là chuyện nhà họ Bạch bịa ra để che giấu chuyện gì khác, nước của các gia tộc lớn đều rất sâu. 

Nhưng cũng có những người được ăn cả ngã về không như thể nắm được một cọng rơm cứu mạng.

Cảnh Bội vừa về đến nhà họ Long, đồng hồ trên cổ tay bỗng rung lên. 

Ồ, có người gửi email cho Nhà Thông Tin Giải Mã, có khách tới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play