Đường Niểu Y kìm nén sự lo lắng trong lòng, an ủi Hạ Tiếu: "Thôi, không có chuyện gì, có lẽ là bị con mèo nào đó nghịch."
Kể từ lần nàng trà trộn vào nhóm nha hoàn, cắt một lỗ nhỏ trên áo bào ở Lan Viên, không hiểu sao viện Giang Hi lại xuất hiện rất nhiều mèo hoang, chúng chuyên chọn buổi tối tới cào y phục các nàng.
Hạ Tiếu cũng không nghĩ nhiều, chuyển lời nói: "Cô nương, không lâu nữa Quận Vương sẽ hồi triều để giao nộp ngọc ấn. Bệ hạ cố ý tổ chức yến tiệc, đến lúc đó nhị công tử và Thiếu Sư đều phải tham dự. Không biết ngọc ấn này có thể rơi vào tay nhị công tử hay không, người nói chúng ta có nên làm gì đó không?"
Nàng ấy là người của Đường Niểu Y, đương nhiên cũng nghĩ Quý Ngọc Sơn sẽ sớm đặt chân lên triều đình, sau đó nhìn cô nương được người trong lòng cưới hỏi nở mày nở mặt.
Nhị công tử đối xử tốt với cô nương là thật, nhưng hắn cũng đối xử tốt với tất cả mọi người xung quanh. Hạ Tiếu lo lắng nhị công tử không thương cô nương, mà dường như Đường Niểu Y cũng không để tâm đến điều đó.
Nghe Hạ Tiếu nói nhắc đến chuyện đó, Đường Niểu Y không khỏi nhớ đến tình tiết này, trong lòng nàng lập tức nảy ra ý tưởng hãm hại Quý Tắc Trần.
Nghe những gì Hạ Tiếu thì thầm, tất cả đều là cân nhắc cho mình, nàng thấy rất bất đắc dĩ. Bản thân nàng là nữ phụ và cũng là nhân vật pháo hôi trong cốt truyện, nàng thậm chí không có ai có thể giúp đỡ. Người duy nhất nguyện ý giúp nàng là Hạ Tiếu, nhưng nàng cũng không dám để nàng ấy đi làm những chuyện nguy hiểm, sợ rằng cốt truyện sẽ không thể diễn ra như mong muốn.
Mà bây giờ đề nghị của Hạ Tiếu, nàng đã tự mình thực hiện rồi.
Trong lòng khó chịu như rỉ máu nhưng Đường Niểu Y vẫn giả bộ khinh thường: "Không cần lo lắng, nhị biểu ca đã nói với ta huynh ấy không quan tâm đến ngọc ấn đó, dù sao trong tiệc Quận Vương, chắc chắn huynh ấy sẽ giành được hạng nhất."
Càng nói, Đường Niểu Y càng cảm thấy tự hào, trên gương mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo đầy ác độc: "Nhị biểu ca của ta lợi hại hơn những người kia nhiều, chúng ta không cần phải hạ thấp bản thân rồi dùng thủ đoạn âm độc để giành chiến thắng. Nếu muốn thắng thì nhất định phải làm một cách đường đường chính chính, ngay trước mặt mọi người!"
Hạ Tiếu trừng mắt nhìn thiếu nữ với biểu cảm âm độc nhưng lại rất tự tin, ngơ ngác gật đầu tán đồng: "Cô nương nói đúng! Chúng ta không cần phải hạ thấp mình như vậy."
Nói xong câu đó, vẻ mặt Đường Niểu Y trở nên ủ rũ: "Hạ Tiếu, ta vừa phát hiện hình như đã đánh rơi một chiếc khuyên tai trong sân.” Nàng phải nhanh chóng nhặt lại hoa hợp hoan đã mất đi.
Hạ Tiếu vội buông mái tóc dài của nàng xuống, nói: "Cô nương mất ở đâu, nô tỳ giúp người tìm?"
Đường Niểu Y lưu luyến nhìn đôi tay mình, những ngón tay vừa mới nhuộm được một nửa lớp sơn đỏ. Sơn móng ở đây không chỉ có màu sắc đẹp mà còn thơm và bền, khiến nàng hoàn toàn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những món đồ xinh đẹp.
Tuy lòng tiếc nuối nhưng tay nàng vẫn nhanh chóng đậy kín nắp lại. Đường Niểu Y cẩn thận cất hộp sơn móng vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị như thể đang làm việc trọng đại. Nàng nghiêm túc dặn Hạ Tiếu: "Không cần, ta rất thích chiếc khuyên tai đó, nếu không tìm được thì tối nay sẽ không ngủ ngon, vì vậy ta muốn tự mình đi tìm, buổi tối không cần chờ ta. Nếu A Thố tỷ tỷ phái người đến viện Giang Hi, ngươi thay ta từ chối." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Quý A Thố thường xuyên phái người đến tìm nàng cũng không phải bí mật gì. Hạ Tiếu không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý rồi giúp Đường Niểu Y mặc xiêm y.
Sau khi Đường Niểu Y thay váy áo xong liền xoay người bước ra ngoài. Hành động nhanh đến mức Hạ Tiếu phải tặc lưỡi.
Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Đường Niểu Y, nàng ấy không nhịn được mà đưa tay sờ chóp mũi, lẩm bẩm: "Cô nương thích chiếc khuyên tai nào vậy, sao mình lại không biết nhỉ?"
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ra khỏi viện Giang Hi, bờ vai thẳng tắp của Đường Niểu Y bỗng hạ xuống, những ngón tay đã nhuộm sơn móng nhẹ nhàng đặt lên vai, xoa xoa rồi ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Cảnh chiều hoàng hôn như chu sa điểm xuyết, ánh sáng mờ dần rồi chìm xuống, hòa quyện với những đám mây cuộn tròn bừng sáng ở phía chân trời, rải rác khắp nơi là màu vàng rực rỡ.
Chậm thêm một chút nữa, e rằng trời sẽ tối mất.
Đường Niểu Y cúi đầu, bước chân nhanh hơn, dọc theo con đường đã đi qua, cẩn thận tìm kiếm hoa hợp hoan không biết đã rơi từ lúc nào.
Bóng cây đổ rợp khắp lối đi, bên ngoài hành lang chạm khắc sơn đỏ, những cành liễu bên hồ khẽ lướt qua mặt nước, mang theo hơi lạnh của mùa xuân. Đối diện là một phòng trà, mái hiên vươn lên với những chiếc đèn lồng vẽ tranh tứ giác bằng ngọc lan, treo lơ lửng và nhẹ nhàng lắc lư trong gió.
Trong tầng gác nối liền với hành lang cách phòng trà không xa, một nửa bức tường trắng ngói đen đang lay động trong bóng tối.
Một góc áo bào trắng bị gió cuốn bay, hòa vào những đám mây dày đặc lơ lửng, dường như muốn xua tan cái lạnh lẽo của đám mây và ánh trăng.
Một đôi tay thon dài trắng như ngọc lơ đãng nhẹ nhàng tiếp nhận những cánh hoa hồng phấn đang bay lượn bên cửa sổ. Đầu ngón tay dùng sức ấn xuống, cánh hoa kiều diễm bị ép ra nước thơm, dính trên ngón tay không hiểu sao lại có một cảm xúc khó tả.
"Chủ nhân."
Ám vệ áo đen lạnh lùng quỳ một gối xuống, hướng về nam tử đang ngồi trên khung cửa sổ, hai tay dâng lên chiếc hộp gấm bằng gỗ nam khảm cẩm thạch trắng.
Quý Tắc Trần buông đầu ngón tay ra, cánh hoa đã bị chà xát đến mức không còn hình dạng ban đầu, hắn nhẹ quay đầu nhìn về phía đó.
Con chồn đỏ bên cạnh tỏ vẻ lấy lòng tha chiếc khăn sạch sẽ đến nhưng chưa kịp lại gần hắn thì đã bị ngón trỏ thon dài lạnh lùng dí vào trán.
Con chồn đỏ chớp chớp đôi mắt vô hại, nó kêu lên vài tiếng như thể đang thắc mắc tại sao?
Hắn khẽ nhíu mày, rút ngón trỏ đã chạm vào con chồn đỏ về, rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn sạch để bọc ngón tay. Sau đó, đôi môi đỏ thắm của hắn từ từ mở ra: "Rất bẩn."
Trước kia, nói một chữ "bẩn" đã là giới hạn chịu đựng của hắn, lúc này thêm từ 'rất', có thể thấy hắn chán ghét đến mức nào.
Con chồn đỏ nghe vậy cơ thể lập tức xụi lơ, nó u oán lăn lộn trên mặt đất.
Quý Tắc Trần cẩn thận lau sạch ngón tay, sau đó rưới nước lên, tỉ mỉ rửa từng chút một.
Hắn cụp mi xuống, che đi đôi mắt trắng phiếm vàng xinh đẹp, giọng nói ôn hòa hỏi: "Bên trong là vật gì?"
Thiên Tầm cúi đầu đáp: "Bẩm chủ nhân, đó là chiếc khăn tay của Đường thị ở viện Giang Hi, không cẩn thận rơi xuống đường Ngọc Lâm."
"Ồ?"
Động tác rưới nước của hắn bỗng dừng lại, rồi chậm rãi mở đôi mi mỏng, đuôi mắt hơi nhếch lên như được vẽ bằng mực nước, trên gương mặt trắng như ngọc thoáng hiện vẻ thương hại.
Hắn khẽ "a" một tiếng rồi cố gắng nhớ lại, nhưng không thể hình dung ra bất kỳ khuôn mặt nào phù hợp.
Thiên Tầm nói: "Là biểu tiểu thư Đường Niểu Y, người đã theo lão phu nhân từ Nam Giang về."
"Đường Niểu Y." Quý Tắc Trần nghiêng đầu nhìn chồn đỏ, ba chữ như tình ý triền miên giữa răng môi.
Thiên Tầm gật đầu: "Biểu muội của chủ nhân."
Nam tử gật đầu: "Biểu muội à..."
Hắn vẫn chưa nhớ ra đó là ai, cũng chẳng thèm quan tâm đến danh tính của nàng.
Nghe ra cảm xúc trong giọng nói của chủ nhân, Thiên Tầm cũng không do dự nữa, tiếp tục nói: "Bên trong là hoa hợp hoan."
Ai trong Quý phủ cũng biết vì hắn bị dị ứng với loại hoa này nên không được phép xuất hiện. Một cô nương từ bên ngoài vào càng nên ghi nhớ điều kiêng kỵ này chứ không phải tùy tiện mang theo vật cấm.
Hắn khẽ cười thành tiếng, đôi mắt cong lên tạo thành một nét đùa cợt, nhẹ hạ giọng hỏi: "Ngoài ra còn gì khác không?"
Việc này không thú vị, hắn cũng chẳng thấy hứng thú.
Thiên Tầm dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Đường thị còn lén lút gieo hạt giống hoa hợp hoan ở Lan Viên."
Hắn không thấy hứng thú với những việc này. Khóe mắt Quý Tắc Trần rũ xuống, tựa như Bồ Tát, cúi đầu nhướng mày nhưng không hỏi thêm gì nữa.
Thiên Tầm lại tiếp tục nói: "Con chim mà chủ nhân chờ đợi đã rơi xuống dòng phía Tây."
Lần này nam tử cảm thấy không mấy hứng thú dừng lại một chút, khẽ nâng cằm. Khóe môi hắn mang theo ý cười, đôi mắt bình thản thoáng hiện lên một chút dịu dàng kỳ lạ.
Chờ thật lâu, rốt cuộc đã đến.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ánh trăng dịu dàng chiếu sáng, đèn đuốc vừa được thắp lên, con đường quanh co khúc khuỷu chỉ được soi sáng bởi vầng trăng.
Nữ tử cúi đầu, nương theo ánh trăng chiếu sáng cẩn thận dò xét, đưa tay lần mò theo từng gian phòng.
Không có.
Đường Niểu Y khom người, vỗ vỗ vào cái eo mỏi nhừ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Sao lại không có?
Nàng đã đi đi lại lại ở đây rất lâu, từ khi mặt trời sắp lặn ở núi phía Tây đến lúc đèn hoa vừa được thắp sáng. Hơn nữa, con đường ngắn như vậy, lẽ ra một chiếc khăn lụa bọc hoa hẳn phải dễ tìm.
Trừ khi...
Trong mắt Đường Niểu Y hiện lên một tia ảo não, mu bàn tay đặt trên trán bị gió đêm thổi lạnh buốt, nàng ngửa đầu nhìn ánh trăng dịu dàng trên bầu trời.
Chẳng lẽ chiếc khăn đã bị ai đó nhặt mất rồi?
Quý phủ có nhiều hạ nhân, đặc biệt là những người làm việc ở Lan Viên. Mặc dù họ không thường xuyên xuất hiện nhưng vì Quý Tắc Trần có thói quen sạch sẽ nên thỉnh thoảng hạ nhân đến quét dọn cũng buộc phải đi qua đây.
Có lẽ thật sự đã bị hạ nhân xử lý rồi.
Đường Niểu Y đi mệt liền ngồi xuống ghế dài trong hành lang xoa chân.
Đường Niểu Y cũng không vội vàng, một gói hoa hợp hoan chẳng có gì cả, sẽ không có ai nghĩ ngay đến nàng. Cho dù nàng từng đến Lan Viên, nhưng trong mắt mọi người, nàng cũng bị dị ứng với loài hoa này
Để xoa dịu cơn đau nhức ở bắp chân, Đường Niểu Y nằm trên lan can, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao. Bầu trời trong vắt, ánh trăng lạnh lẽo xa không thể chạm tới phản chiếu trong không gian tĩnh lặng.
Nàng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, thở phào nhẹ nhõm.
Trên gác cao treo những chiếc đèn lồng đỏ rực, từ xa nhìn lại, vầng trăng tròn lớn bị che mất một nửa, mang theo một cảm giác lạnh lẽo và u ám.
Chỗ đó chính là Lan Viên, viện của Quý Tắc Trần, nơi mà người thường không bao giờ đặt chân đến.
Lan Viên trong Quý phủ là một nơi đặc biệt; ngay cả Quý gia chủ cũng không dám bước vào khi không có việc, như thể đó là một khu vực cấm.
Mặc dù Quý Tắc Trần và Quý gia chủ là phụ tử, nhưng khi sống chung trong phủ, họ lại giống như thượng thần. Điều này khiến hầu hết mọi người khi gặp Quý Tắc Trần đều xưng hô là Thiếu Sư chứ không phải trưởng công tử.
Gió lạnh thổi qua rồi lùa vào cổ khiến làn da yếu ớt nổi lên lớp lông tơ, Đường Niểu Y xoa xoa hai tay, cố gắng xua tan cái lạnh của mùa xuân.
Nàng ngồi một lúc rồi quyết định rời đi.