Lần này lại định hãm hại Quý Tắc Trần như thế nào đây?
Thiếu nữ tựa vào lan can, vẻ mặt buồn chán cuộn tròn chiếc khăn lụa xanh từ bốn phía trong tay, không chút để ý tính toán trong lòng.
Trong một năm này ở Quý phủ, nàng thường xuyên gây khó dễ cho hắn.
Không phải trộm đổi trà rồi bỏ thuốc xổ ở Lan Viên thì cũng là nửa đêm vụng trộm mò đến kho, cắt rách bộ áo bào ngày thứ hai hắn muốn mặc vào cung.
Trà thêm thuốc xổ, hắn có uống hay không nàng không biết. Chỉ biết mỗi lần hạ dược xong, người của viện Giang Hi bao gồm cả nàng đều sẽ bị đau bụng mấy ngày. Còn cả những bộ y phục phơi ở trong viện, sáng sớm không hiểu sao lại bị mèo hoang cào đến rách tung toé.
Ngược lại, hắn không có nửa phần tổn thương, mỗi ngày vẫn duy trì dáng vẻ từ bi như Bồ Tát như thường lệ, thỉnh thoảng còn xuất phủ cùng tiểu Thái Tử đi phát cháo gạo cho dân chạy nạn ở cuối con phố.
Nàng thật sự không biết còn phải hãm hại Quý Tắc Trần như thế nào thì những giấc mơ này mới thay đổi.
Đầu ngón tay Đường Niểu Y khéo léo buộc một cái nút thắt thật đẹp, đặt ở trước mắt ngắm nghía rồi chậm rãi thở ra một hơi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị hắn phát hiện, sau đó rơi vào kết cục thê thảm như trong mộng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía phòng trà đối diện, trong đôi mắt sáng ngời dần dần hiện lên một tia sầu lo.
Từ khoảng cách rất xa, chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng có thể thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện phía sau khung cửa sổ gỗ hồng trong phòng trà vừa được đẩy ra.
Nam tử lười biếng tựa vào bệ cửa sổ, một tay đặt trên khung gỗ đỏ, tùy ý vuốt ve con chồn đỏ đang nằm phơi nắng xuân bên mép cửa sổ. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng hiện ra ánh sáng trắng lạnh.
Chồn đỏ thoải mái ưỡn bụng ra, mí mắt trĩu xuống một cách lười biếng.
Ánh sáng dịu dàng làm mờ đường nét trên khuôn mặt hắn, giống như vị Bồ Tát được thờ phụng trong thần điện, cao quý khó với tới, tỏa ra khí chất ôn hòa vô hại. Mái tóc đen như mực, làn da thịt trắng như tuyết, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Nhìn thiếu niên thanh lãnh thoát tục đối diện, suy nghĩ của Đường Niểu Y dần dần bay xa.
Bắt đầu từ một năm trước, nàng không ngừng lặp lại những giấc mơ kỳ lạ. Mơ thấy mình là nhân vật phụ làm nền bên cạnh nữ phụ ác độc trong thoại bản đầy cẩu huyết của thế hệ sau... Thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng xuất hiện, nàng chỉ là nhân vật đáng thương giúp nữ phụ ác độc đưa đao, hạ thuốc, không ngừng nhảy nhót ở trước mặt nhân vật phản diện vào lúc thích hợp, sau khi mọi chuyện bại lộ thì trở thành kẻ thế tội.
Ban đầu nàng còn không tin, cho đến khi biểu tỷ, hẳn cũng là nữ phụ ác độc trong thoại bản, trước khi nàng tìm đến nương tựa đã nhảy sông tự sát, từ đó về sau quá trình mộng đã thay đổi nhưng kết cục vẫn không khác gì.
Giấc mộng mới đã biến thành nàng ham muốn phú quý thay thế thân phận biểu tỷ, một mình gánh vác toàn bộ cốt truyện của nữ phụ ác độc và nhân vật pháo hôi, trở thành biểu tiểu thư giả trong Quý phủ.
Thật trùng hợp, người Quý phủ trong kinh đến đón biểu tỷ cũng thật sự tới đây. Tiếp theo bất kể nàng tránh né như thế nào hay là bị những người kia coi là biểu tiểu thư của Quý phủ mang về, mọi chuyện xảy ra trong mộng đều đã thành hiện thực. Lúc này nàng mới không thể không tin.
Trong lúc đó nàng cũng thử làm trái với nội dung cảnh trong mơ, nhưng đều không mang lại kết quả, cũng may vào khoảnh khắc bất lực, nàng đã gặp được một vị pháp sư đắc đạo. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Pháp sư nói, nếu muốn thoát khỏi kết cục thê thảm mà mình đã thấy trong mơ, nàng cần phải làm theo những việc đó thì mới có thể được tự do.
Tự do...
Đường Niểu Y lật người, dựa lưng vào lan can, đầu ngửa xuống, cởi khăn lụa đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Mái tóc dài đen nhánh của nàng buông xuống như thác nước, trong làn gió xuân mang theo mùi hương thoang thoảng lướt qua mặt nước, làm ướt đuôi tóc.
Đang mùa xuân, cơn gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ lướt qua cổ nàng khiến nàng không khỏi nhớ đến nhân vật phản diện "biểu huynh" Quý Tắc Trần mà mình phải hãm hại.
Nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện chính là trưởng tử Quý Tắc Trần của Quý thị, nếu được viết trong một thoại bản bình thường, nhất định hắn sẽ đứng vị trí đầu. ( truyện trên app T Y T )
Quý thị, một đại tộc có bề dày hàng trăm năm của triều Đại Chu, tọa lạc gần đất Nam, hoạt động trong nhiều lĩnh vực từ buôn bán đến quan trường. Căn cơ của gia tộc này thâm hậu, gia chủ đương nhiệm còn là vương sư của hoàng đế, rất được sủng ái.
Đích trưởng tử Quý Tắc Trần nổi danh từ khi còn trẻ, được người đời tôn sùng như một ‘quân tử’. Tiếp nối sự nghiệp của phụ thân, hiện nay hắn là sư phó của tiểu Thái Tử, phong thái tỏa sáng, tràn ngập lòng thương xót và từ bi đối với thế nhân.
Thế nhưng, vị quân tử đoan chính trong mắt thế nhân này mặc dù sở hữu vẻ ngoài như Bồ Tát với lòng thương người, khí chất trích tiên cùng dáng vẻ như tùng bách, còn được gọi là "Nam Bồ Tát", thực chất lại là một kẻ điên cuồng và bệnh hoạn. Trong thoại bản, bất cứ ai có danh tiếng lớn đều chết dưới tay hắn, có thể nói là kẻ biến thái giết người không chớp mắt.
Thậm chí Quý Tắc Trần còn có thể chế tạo con rối.
Hiện giờ, tại Lan Viên gần như không có người sống thực sự, tất cả đều bị khống chế bằng cổ thuật, họ trở thành con rối gỗ chỉ còn chút hơi thở. Tất cả mọi người trong giấc mơ của nàng đều chết trong tay Quý Tắc Trần.
Đầu tiên hắn đồ sát cả Quý phủ rồi làm mưa làm gió trên triều đình, khiến tân triều lớn mạnh như vậy cũng phải tan vỡ. Quan trọng nhất, nàng còn là con thiêu thân luôn tự tìm đường chết trước mặt hắn, cuối cùng lại có kết cục thê thảm, đến mức đêm nào nàng cũng mơ thấy.
Bây giờ trong thoại bản, nhân vật phản diện với vẻ ngoài từ bi bác ái và dịu dàng nhưng bên trong biến thái vặn vẹo, lại trở thành biểu huynh của nàng. Vì vậy từ khi tới Quý phủ, nàng không dám lơ là chút nào với những gì đại pháp sư đã nói về việc phải tuân theo cốt truyện.
Đường Niểu Y lặng lẽ trầm tư, trong lòng càng thêm buồn bực.
Đêm qua nàng lại mơ thấy trong yến hội một tháng sau, nàng muốn tìm ai đó để nói xấu Quý Tắc Trần.
Việc này cũng không khó, chỉ cần nàng tự làm thì sẽ hoàn thành. Khó khăn ở chỗ, nàng không biết làm thế nào để hãm hại mà không liên lụy đến bản thân.
Suốt cả đêm không nghĩ ra, nàng quyết định ra ngoài làm chút chuyện xấu, hy vọng có thể thay đổi giấc mộng lặp đi lặp lại gần đây, nhưng không ngờ lại gặp phải Quý Tắc Trần.
Đường Niểu Y không khỏi thở dài: "Aizzz…"
Khăn lụa trên mặt nàng theo tiếng thở dài bị gió thổi cuốn lên một góc, nàng vội vàng đưa tay kéo lại. Còn chưa kịp chạm vào chiếc khăn lụa bị gió thổi bay, một ánh mắt từ trên cao quét xuống, tay nàng dần cứng đờ giữa không trung.
Khăn vuông thêu trúc xanh như những dây leo bám đầy lan can, cánh hoa tuyết trắng nở rộ ở phía trên rơi xuống mặt hồ, tạo lên gợn sóng nhỏ bé khó có thể nhận ra.
Hắn... Sao lại nhìn nàng?
Trong phòng trà cách đó không xa, nam tử có dáng vẻ thanh khiết và chính trực, ánh mắt bình thản đối diện với nàng, trong đôi mắt đen nhánh không có một chút cảm xúc nào.
Chồn đỏ vốn đang nằm ở bệ cửa sổ giờ lại ngồi xổm trên bờ vai hắn, giống như một bức tranh tuyệt diễm được tạc khắc vào tường, mang theo vẻ hư ảo không chân thực.
Đường Niểu Y bị hắn nhìn đến sống lưng lạnh toát, gió lùa vào chiếc xuân sam ẩm ướt, mang đến cảm giác lạnh lẽo tê dại cho da đầu.
Một năm này, mặc dù nàng luôn âm thầm thực hiện những hành động nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với hắn. Hiện tại có lẽ hắn cũng không biết, trong phủ có một biểu tiểu thư.
Giống như bây giờ, ánh mắt hắn nhìn mình thật xa lạ.
Nhìn vào ánh mắt như vậy, nàng lại nhớ đến những gì thoại bản đã nói về đêm qua, sau khi kết thúc cốt truyện trong yến tiệc Hải Đường thì còn có một tình tiết câu dẫn. Mặc dù chỉ là một câu lướt qua nhưng vẫn phải hoàn thành. Đến lúc đó, nàng nên làm thế nào để tiếp cận một người đáng sợ như vậy đây?
Đường Niểu Y thấy hắn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, mặc dù không biết nguyên do nhưng... không ai giơ tay đánh người mặt cười.
Dựa vào lan can, thiếu nữ ngẩng cao khuôn mặt chưa trang điểm lên, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên khóe môi, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm tươi đẹp. Váy lụa vàng nhạt bị gió cuốn lên, bên hông đeo một chiếc bội trúc dài phát ra tiếng va chạm thanh thúy, giống như nàng, xinh đẹp tuyệt trần.
Dường như hắn chỉ tùy ý nhìn lướt qua, nhạt nhẽo đến mức không để lộ chút ôn hòa thường thấy trên gương mặt.
Đường Niểu Y vội vàng nhặt chiếc khăn lụa rơi xuống nước rồi nhanh chóng rời đi.
Khi nàng cúi xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt hồ trong suốt, ánh mắt nam tử cách đó không xa cũng lặng lẽ hạ xuống rồi dừng lại trên ngón tay thon dài trắng nõn đang vươn ra.
Mặt hồ gợn sóng lấp loáng, phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú gượng gạo của nàng. Bàn tay đang vươn ra khựng lại giữa chừng, lưỡng lự không biết nên thu về hay tiếp tục.
Lúc này, Đường Niểu Y bị hắn nhìn chăm chú khiến da đầu căng ra, một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng tỏa khắp tứ chi.
Có lẽ là ảo giác của nàng. Nàng cảm thấy đầu ngón tay mình như bị một con rắn nhỏ lạnh lẽo vô hình quấn quanh. Cảm giác ẩm ướt, dính nhớp ấy khiến nàng rùng mình, trái tim đập loạn xạ.
Vì sao hắn lại nhìn chằm chằm ngón tay nàng không rời, chẳng lẽ hắn biết chuyện nàng sắp làm?
May mà, ánh mắt Quý Tắc Trần không dừng lại trên ngón tay nàng lâu đã nghiêng đầu đi.
Ngón tay hắn nhẹ vỗ vỗ chồn đỏ trên vai, sau đó nó đột nhiên nhảy từ trên phòng xuống, rơi vào nước mà không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.
Do cách khá xa, Đường Niểu Y không nghe rõ hắn nói gì, chỉ nhớ rằng đôi môi mỏng ửng đỏ của nam tử khép mở, dường như đã nói một câu gì đó.
Đường Niểu Y còn chưa kịp phản ứng thì chồn đỏ đã thò đầu ra khỏi hồ, trong miệng ngậm chiếc khăn vừa rơi xuống rồi nhanh chóng kéo dây leo đến trước mặt nàng.
"Chi chi." Nó kêu một tiếng, treo khăn trong miệng trên ngón tay nàng rồi quay đầu nhanh chóng biến mất dọc theo hành lang.
Đây là ý gì?
Đôi môi Đường Niểu Y khẽ mím lại, đầu ngón tay trắng nõn siết chặt chiếc khăn còn đang nhỏ nước, vừa muốn ném vừa lo lắng bị Quý Tắc Trần nhìn thấy.
Nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện nam tử vốn đứng trước cửa sổ cũng đã quay người bước vào trong, chỉ còn lại những bông hoa rũ xuống trên dây leo bên cửa sổ.
Cuối cùng Đường Niểu Y cẩn thận vắt khô chiếc khăn tay rồi tiện tay buộc lên cổ tay mảnh khảnh.
Nàng xoay người, đi dọc theo hành lang về phía viện Giang Hi, không hề dừng lại nơi này.