Quý lão phu nhân chỉ có hai nhi nữ, năm đó rất yêu thương ấu nữ, biết nữ nhi gả xa đến Nam Giang cuối cùng chỉ để lại một ngoại tôn, bà quyết định tự mình phái người đón về.
Vì vậy, chỗ ở của nàng là một tiểu viện đơn độc, bên trong có một thị nữ Hạ Tiếu phụ trách việc ăn mặc và sinh hoạt hàng ngày, cũng là người mà nàng tự mình đi ra ngoài chọn.
Biết nàng yêu thích những loài hoa cỏ kỳ lạ, Quý lão phu nhân liền sai người trồng nhiều loại trong viện Giang Hi. Mỗi khi đến mùa xuân, trên bức tường cao hai mét lại tràn ngập hoa Lăng Tiêu khoe sắc, rực rỡ đến mức choáng ngợp.
Khi Đường Niểu Y bước vào sân đã thấy Hạ Tiếu ngồi xổm ở chân tường, đang dùng xẻng nhỏ xới đất.
Hạ Tiếu nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy nàng đã trở về liền nhanh chóng chào hỏi: "Cô nương trở về thật đúng lúc, mau tới giúp ta xem một chút. Hôm qua nhị công tử đi Miên Sơn mang hạt giống hoa về, nghe nói lớn rất nhanh, nhưng ta không biết trồng ở đây có thích hợp hay không."
Đường Niểu Y thuần thục xắn tay áo lên, tháo cột tóc trên búi tóc xuống buộc tay áo rộng quanh cổ, sau đó vén váy ngồi xổm xuống.
Liếc nhìn hạt giống, Đường Niểu Y lắc đầu: "Hoa Lăng Tiêu phát triển rất mạnh mẽ, những loài hoa yếu ớt bình thường hoàn toàn không thể cạnh tranh với nó, vì vậy không nên trồng quá gần nhau."
Hạ Tiếu biết nàng có nhiều kiến thức về các loài hoa, liền vội vàng hỏi: "Loại này cũng là hoa leo, nếu không trồng ở góc tường, vậy thì trồng ở đâu?"
Đường Niểu Y vỗ vỗ bàn tay dính đầy bùn đất, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng chỉ vào phòng nghỉ mát mà nàng thường dùng để thư giãn không xa.
"Trồng ở dưới cửa sổ đi, đến lúc đó dây leo sẽ vòng lên cửa sổ. Lúc ngủ trưa mùa hè, khi tỉnh lại nhìn thấy cây xanh sẽ làm dịu đi sự mệt mỏi trong mắt, hoa nở bên cửa sổ cũng tạo thành một cảnh đẹp."
"Được, được." Hạ Tiếu vỗ đầu, cười nói: "Vẫn là cô nương cẩn thận, ta chỉ lo sắp xếp như thế nào mà quên mất loài hoa này cũng có thể leo lên cửa sổ, như vậy sẽ không cần phải tranh giành không gian với hoa Lăng Tiêu.”
Đường Niểu Y mỉm cười.
Trước đây thứ nàng thích xem nhất không phải thoại bản mà là một ít sách có liên quan đến mỹ học Lâm Viên. Phụ thân từng nhậm chức ở Công Bộ, phụ trách tu sửa lâm viên trong hoàng cung, vì vậy nàng cũng dần trở nên am hiểu về vấn đề này. Hiện tại nhiều khu vực của Quý phủ, cách bày trí và sắp xếp đều có sự tham gia của nàng, vì vậy không ít người trong phủ đều thích hỏi nàng.
Nàng cùng Hạ Tiếu vừa trồng hoa không lâu, gã sai vặt bên cạnh Quý nhị công tử mang theo đủ loại đồ lớn nhỏ đưa tới cửa.
Quý nhị công tử, Quý Ngọc Sơn, người được biểu tỷ nữ phụ trong nguyên tác si mê, biểu tỷ thường xuyên làm ra những chuyện xấu, nhưng thực chất là đang mưu tính thay tình lang.
Sau khi nàng đến Quý phủ thì có mối quan hệ rất tốt với Quý Ngọc Sơn và đám người Quý A Thố dòng chính. Hai người họ cũng rất cưng chiều nàng, mọi đồ tốt đều mang đến viện Giang Hi.
Gã sai vặt bên cạnh Quý Ngọc Sơn nói: "Biểu tiểu thư, nhị công tử biết trước đây ngài từng nói muốn sơn móng tay, lần này nhị công tử đến Liễu Châu phủ đã mua loại sơn móng tay tốt nhất. Vừa về phủ đã mệnh cho tiểu nhân mang tới cho ngài."
Hạ Tiếu tiến lên tiếp nhận rồi giao vào tay Đường Niểu Y.
Đường Niểu Y cũng đúng mực thẹn thùng cúi đầu, mím môi cười nhẹ, lúm đồng tiền trên khóe môi lộ ra vẻ ngọt ngào: "Thay ta cảm ơn nhị biểu ca."
Gã sai vặt thấy vẻ mặt vui mừng của nàng liền mở bọc bánh hoa tươi ra đưa cho Hạ Tiếu: "Đây là của ngươi, nhị công tử đã căn dặn trước rằng nghe biểu tiểu thư từng nhắc đến Hạ Tiếu bên cạnh luôn miệng nói thích ăn nên nhị công tử đã sai người mang tới tặng cho Hạ Tiếu cô nương."
Hạ Tiếu không ngờ mình cũng được nhận, bất ngờ cúi người hành lễ rồi nhận lấy. Cầm bánh ngọt trong tay, nàng ấy nói: “Nô tỳ đa tạ nhị công tử.”
Gã sai vặt kia đưa đồ xong liền rời đi.
Đợi người đi rồi, Hạ Tiếu quay đầu nói với vẻ mặt trêu chọc: "Nhị công tử đối xử với tiểu thư thật tốt, một lang quân như vậy rất khó tìm."
"Tuy nhị công tử luôn đối xử với hạ nhân rất ôn hòa nhưng chỉ đặc biệt ưu ái viện Giang Hi, nhất là tiểu thư. Mặc dù mấy năm qua ngài ở bên ngoài, song từ khi trở về, mọi vật tốt đều được phái người đưa tới." Hạ Tiếu nói một cách trân trọng.
Lúc này nghe Hạ Tiếu nói vậy, Đường Niểu Y cầm khăn lụa trong tay che đi khóe môi, đôi mắt đẹp của nàng toát lên vẻ chờ đợi nhẹ nhàng như nước mùa xuân.
Thực ra, Quý Ngọc Sơn chỉ cảm thấy nàng mất song thân nên nảy sinh lòng thương hại, từ đó mới dành nhiều sủng ái hơn chút chứ không phải là tình cảm yêu thích nam nữ. Mà phần yêu thích này vừa đủ để giúp nàng hoàn thành cốt truyện gốc của nữ phụ si mê Quý Ngọc Sơn.
Vì vậy ở bên ngoài, nàng thật lòng coi Quý Ngọc Sơn là ca ca, chỉ khi ở trước mặt Hạ Tiếu nàng mới dám giả vờ tỏ ra ái mộ nhị biểu ca, dù sao việc nữ phụ yêu mến Quý Ngọc Sơn chỉ có một mình nàng biết thì không được.
Hạ Tiếu cầm bánh ngọt, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ nói: "Nhị công tử đối với tiểu thư thật sự là tình cảm sâu đậm, đến mức khiến những người xung quanh phải ghen tỵ. Nếu ta cũng có một biểu ca như nhị công tử thì thật tuyệt.”
Đường Niểu Y thấy nàng ấy còn trêu ghẹo liền làm bộ muốn đánh: "Được rồi, được rồi, nói tiếp ta sẽ giận đấy."
"Được rồi, không nói nữa." Hạ Tiếu vừa gật đầu vừa nhét bánh ngọt vào miệng, vị ngọt ngào lan tỏa khiến đôi mắt nàng ấy cũng híp lại đầy thích thú.
Ở bên ngoài dính đầy bụi bặm, Đường Niểu Y liền bảo Hạ Tiếu đi sai người ở hậu viện nấu nước mang tới.
Hạ Tiếu vội vàng nuốt bánh ngọt xuống, bước chân vội vàng ra khỏi viện Giang Hi.
Lúc tắm rửa, Đường Niểu Y cẩn thận nhớ lại nội dung cốt truyện trong giấc mộng.
Từ một năm trước nàng đã thường xuyên mơ thấy một nữ tử không nhìn thấy khuôn mặt, có mối quan hệ yêu hận gút mắc với hai nam nhân. Nam chính Lục Triều Ương năm đó xuống Nam Giang bị người ám sát, gặp nạn được nữ chính cứu, từ đó giữa họ hình thành một mối tình sâu đậm. Nữ chính vốn cứu một người, không ngờ lại sa vào tay kẻ điên bệnh hoạn, bị hắn ta không ngừng cướp đoạt. Chỉ cần người mà nữ chính quan tâm đều bị nam chính giết chết, dục vọng chiếm hữu điên cuồng như vậy khiến cho ngay cả một người đứng xem như nàng cũng cảm thấy e ngại.
Để thoát khỏi nam chính, nàng ta được một nam tử người Miêu Cương cứu giúp, sau đó không hiểu sao lại yêu người đã cứu mình. Nhưng tiệc vui chóng tàn, khi hai người đang định thành thân, nữ chính bỗng tỉnh táo nhận ra rằng mình không hề yêu nam tử người Miêu Cương. Hóa ra nàng ta chỉ bị hắn hạ cổ, mục đích của hắn là muốn dùng nàng ta để luyện thành dược nhân dưỡng cổ.
Sau đó nữ chính cố gắng kéo lấy thân thể đang sắp phát độc, chạy trốn khỏi nam tử Miêu Cương. Trong lúc trốn tránh, nàng ta không ngừng lo lắng về hai người điên cuồng đang đuổi theo mình. Tuy nhiên, nữ chính không trốn được bao lâu lại bị người ta bắt đi, hiến cho đối thủ một mất một còn của nam chính, Quý Tắc Trần.
Vốn cho rằng "nam Bồ Tát" được thế nhân tán thưởng sẽ là người tốt, nhưng không ngờ hắn lại là một kẻ biến thái, có ý đồ luyện chế nữ chính thành con rối phục vụ cho mình. ( truyện trên app t.y.t )
Tóm lại, trong quyển thoại bản này, toàn bộ nhân vật nếu không phải là biến thái thì cũng là kẻ điên, không một ai bình thường.
Đường Niểu Y thở dài, đứng dậy khỏi hơi nước lượn lờ, lấy chiếc váy treo trên giá gỗ rồi khéo léo quấn quanh thân hình uyển chuyển của mình.
…
Sau khi tắm xong, hai người đứng dưới mái hiên của phòng nhỏ, Hạ Tiếu cầm khăn lông thay nàng lau khô mái tóc ướt sũng. Bỗng nhiên, Hạ Tiếu nhớ ra điều gì đó, nói: "Tiểu thư, trước đây mỗi tháng bên ngoài đều có hạt giống hoa gửi đến cho hạ nhân, họ không biết quy củ của Quý phủ, cũng không biết tiểu thư dị ứng với hoa hợp hoan nên đã đưa một chậu vào viện Giang Hi. Ta vốn định dùng vải rách bọc kỹ càng rồi đặt ở góc tường, muốn để Thuận Tử trong viện tiểu thư A Thố mang ra ngoài."
Hạ Tiếu lau mái tóc dài mềm mại như lông quạ của thiếu nữ, nhỏ giọng oán trách: "Ai mà biết là tên hỗn trướng nào, chờ lúc ta đi xem, không ngờ lại là hợp hoan."
Nghe vậy, Đường Niểu Y cụp mi xuống chớp chớp đôi mắt, nước sơn móng tay trên bút mềm nhỏ lên giấy trắng, làm nàng cảm thấy có chút chột dạ.
Nàng chính là tên hỗn trướng kia.
Mặc dù Quý phủ trồng rất nhiều loại thực vật nhưng không ai dám trồng hoa hợp hoan. Hơn nữa, ở đây cũng không cho phép xuất hiện các loại đồ vật liên quan đến loài hoa này.
Mọi người trong Quý phủ đều biết Quý Tắc Trần bị dị ứng với hoa hợp hoan. Chỉ cần dính một chút là hô hấp hắn sẽ dồn dập, toàn thân nóng bừng, thậm chí trong trường hợp nghiêm trọng có thể bị ngạt thở.
Đêm qua, khi phát hiện hoa hợp hoan ở góc tường, nàng đã lặng lẽ che miệng mũi, bất chấp nguy cơ bị dị ứng, dùng khăn lụa bọc tất cả hoa lại.
Nàng định thả hoa lên hòn non bộ của Lan Viên vào ban ngày, nhằm hoàn thành cốt truyện hãm hại mà không để hắn thực sự tiếp xúc với hoa hợp hoan này. Nhưng đêm qua nàng thật sự ngủ quá muộn, sáng nay tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, vừa bước ra ngoài đã cảm thấy mệt rã rời nên đã ghé vào đình Phong để nghỉ ngơi một chút.
Kết quả, Quý Tắc Trần đang ở trong phòng trà đối diện đi thông đến hành lang của Lan Viên. Trước mặt hắn, đương nhiên nàng không dám tùy ý vứt bỏ hoa hợp hoan, vì vậy nàng định chờ hắn đi rồi mới thực hiện nhiệm vụ của mình.
Nhưng sau khi khăn tay rơi vào ao được chồn đỏ ngậm lên, lúc đó nàng chỉ lo vội vàng rời đi, những việc khác đã sớm bị nàng ném ra khỏi đầu. Đã vậy, nàng đành phải tìm một thời cơ tốt rồi lại thả hoa hợp hoan ra.
Hạ Tiếu buông mái tóc đen đã được lau khô xuống, xoay người lại vẫn còn đang lẩm bẩm: "Cũng không biết có thổi hương hoa hợp hoan vào trong viện hay không. Gần đây cô nương không nên ở lại trong viện, nếu để nô tỳ biết ai đã lấy, nhất định sẽ kéo hắn đến gặp tiểu thư A Thố, để cho ngài ấy trừng phạt thật nghiêm."
Đường Niểu Y đặt bút lông mềm xuống, sờ sờ trong cổ tay áo.
Không sờ thấy.
Lòng nàng cả kinh, vụng trộm cẩn thận tìm kiếm ở trong tay áo.
Vẫn trống rỗng.
Xác định không có, nàng đoán chắc rằng nó đã bị rơi ở đâu rồi.
Nhưng cũng may nàng dùng khăn lụa trắng tinh bọc hoa hợp hoan, dù rơi trên mặt đất rồi bị người khác tìm được cũng sẽ không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy nó xuất phát từ viện Giang Hi.
Điều mà một nhân vật phản diện kiêng kỵ nhất chính là để lại dấu hiệu nhận biết về bản thân. Ngoài ra, việc nói nhiều và hành động chậm chạp cũng là những điểm yếu mà nàng luôn ghi nhớ trong lòng.
Mặc dù vậy nhưng vẫn không thể đảm bảo rằng nếu rơi mất hoa hợp hoan sẽ không bị người khác phát hiện. Song, họ có thể điều tra nguồn gốc và phát hiện ra dấu vết của nàng.
Nếu thật sự bị người phát hiện, nàng không chỉ khó có thể giải thích, mà còn sợ rằng sẽ khiến Quý Tắc Trần nghi ngờ, đánh rắn động cỏ rồi để lộ ra dấu vết.
===
TN Team: Mọi người bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ủng hộ thêm các truyện khác của team nhé!! ( ̄︶ ̄)↗