Hóa ra, Tân Đào Phức muốn làm thêm để kiếm tiền, không có thời gian tham gia các hoạt động câu lạc bộ. Bây giờ cậu có cả thời gian lẫn tiền bạc, liền suy nghĩ xem có nên làm phong phú thêm cuộc sống trong trường không.
Vừa hay, bạn của cậu là Thôi Hàm làm chủ tịch một câu lạc bộ nhỏ. Đúng lúc họ chuẩn bị tổ chức hoạt động, nhưng có một thành viên bỏ cuộc, thiếu mất một người. Thôi Hàm liền năn nỉ Tân Đào Phức đến “bổ khuyết”, cậu thấy rảnh rỗi không có việc gì làm, nên rất tự nhiên mà gia nhập.
Thôi Hàm giới thiệu với cậu: “Câu lạc bộ của bọn mình rất nhỏ, chỉ có sáu người, bình thường cũng không có việc gì, lúc rảnh thì luyện nhạc cụ... À, phải rồi, cậu biết chơi nhạc cụ nào không?”
Tân Đào Phức ngẩn người, ngừng lại một lúc lâu rồi mới nói: “Hồi tiểu học tôi từng học sáo dọc.”
Thôi Hàm gãi đầu: “Sáo dọc cũng được mà, không sao đâu.”
“Nhưng lâu lắm rồi tôi không thổi nữa...” Tân Đào Phức thành thật nói: "Có lẽ là...”
“Không vấn đề gì.” Thôi Hàm làm vẻ “tôi hiểu mà”, rồi nói tiếp: "Tôi sẽ nhờ anh Lê dạy cậu thổi sáo, anh ấy là cao thủ sáo đấy.”
Lê Độ Vân quả thực là một cao thủ thổi sáo, mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng đã từng tổ chức hòa nhạc và phát hành album, tương lai trở thành một nghệ sĩ sáo nổi tiếng là điều dễ thấy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhưng vấn đề là, Lê Độ Vân thổi sáo ngang...
Dù trông đều là sáo, nhưng sáo ngang và sáo dọc có độ khó hoàn toàn khác biệt.
Tân Đào Phức thổi sáo dọc – một loại nhạc cụ “dễ học cho học sinh tiểu học” – còn thổi lắp bắp, huống chi là sáo ngang.
Thôi Hàm vào phòng nhạc tìm Lê Độ Vân, khéo léo kể lại tình hình của Tân Đào Phức.
Nghe xong, Lê Độ Vân cau mày nói: “Tôi thổi sáo ngang.”
Thôi Hàm nói: “Nhưng chắc chắn anh biết thổi sáo dọc mà?”
Lê Độ Vân có vẻ không mấy kiên nhẫn, nhưng vì nể tình cảm, đành miễn cưỡng đồng ý, tuy nhiên có vẻ không mấy chú tâm, chỉ dạy sau giờ học mỗi lần khoảng ba mươi phút.
Khi Tân Đào Phức đến trước cửa phòng nhạc, cậu đã nghe thấy một khúc sáo du dương vang lên, như một làn gió xuân, khiến người nghe quên đi mọi phiền muộn. Cậu không nỡ làm gián đoạn, liền đứng ngoài cửa chờ một lát, đợi khi tiếng sáo dừng lại, mới giơ tay gõ cửa.
Vào phòng, Tân Đào Phức thấy ngay người được mệnh danh là “anh Lê”. Trước đây cậu thường nghe Thôi Hàm nhắc đến, rằng anh Lê này tự cao tự đại, là một người khó gần.
Nếu Lê Độ Vân không quá kiêu ngạo, thì anh đã sớm gia nhập câu lạc bộ âm nhạc lớn nhất trường rồi – câu lạc bộ âm nhạc ấy, Tân Đào Phức cũng đã nghe danh lẫy lừng, tên là “câu lạc bộ Tư Trúc”, các thành viên trong đó đều là những người có năng khiếu âm nhạc, gia đình lại rất giàu có. Khi đó, cậu còn nghe nói chủ tịch của “câu lạc bộ Tư Trúc” họ Tư, gia thế rất mạnh, giờ thì Tân Đào Phức đã hiểu, họ Tư, chẳng phải là một trong “Tứ đại gia tộc Ân Tương Tư Quân” sao? Chẳng trách lại quyền thế như vậy.
Nghe nói, vị chủ tịch họ Tư từng khinh thường xuất thân của Lê Độ Vân, nhưng vì Lê Độ Vân quả thực có tài năng, nên “miễn cưỡng” đặc cách cho anh gia nhập. Thế nhưng khi Lê Độ Vân nghe thấy từ “miễn cưỡng”, lại còn thái độ “cho cậu mặt mũi rồi đấy” của đối phương, liền nổi cơn phẫn nộ, quay đầu bỏ đi, không chịu gia nhập câu lạc bộ Tư Trúc nữa.
Thôi Hàm nghe xong chuyện của Lê Độ Vân, liền mời anh đi uống rượu, trên bàn nhậu, Thôi Hàm còn kích động và lớn tiếng hơn cả Lê Độ Vân, mắng chửi đám người trong câu lạc bộ Tư Trúc không ngớt, rồi lại hết lời nịnh nọt Lê Độ Vân. Sau khi Lê Độ Vân uống ba ly rượu Hoàng Lương, anh đã có chút say, lại thấy Thôi Hàm quý trọng và tôn trọng mình như vậy, liền đồng ý gia nhập câu lạc bộ của Thôi Hàm.
Đây chính là toàn bộ quá trình “nhặt được thiên tài bỏ rơi” của Thôi Hàm, và cậu ta rất đắc ý, kể đi kể lại câu chuyện này với Tân Đào Phức không dưới mười lần, đến nỗi cậu thuộc làu làu.
Tân Đào Phức nghe Thôi Hàm nhắc đến vị “anh Lê” này rất nhiều lần, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên gặp anh.
Chỉ thấy Lê Độ Vân tuy chỉ hơn Tân Đào Phức một tuổi, nhưng trông chín chắn hơn nhiều, có lẽ vì Tân Đào Phức trời sinh có khuôn mặt trẻ con, trông khá non nớt, còn Lê Độ Vân thì thuộc kiểu người có vẻ ngoài già dặn. Đôi mắt của anh rất sâu, như người châu Âu, hai hàng lông mày nằm ngang trên sống mũi cao, trông như hai thanh kiếm, vô cùng sắc bén. Mặc dù nét mặt có phần sắc sảo, nhưng thân hình lại không vạm vỡ, mà rất cao gầy, giống như một cây sáo trúc, nhìn chung vẫn là một người nho nhã, lịch lãm.
Lê Độ Vân không nói chuyện phiếm với Tân Đào Phức nhiều, chỉ bảo: “Nghe nói cậu từng học thổi sáo dọc, vậy thổi một khúc cho tôi nghe xem.”
Tân Đào Phức căng thẳng vô cùng, nhưng trước khi đến cậu đã luyện tập rồi, hít một hơi thật sâu, và thổi bài Twinkle Twinkle Little Star.
Sau khi nghe xong, Lê Độ Vân gần như muốn trèo tường bỏ chạy: Sao trên đời này lại có người thổi sáo dọc khó nghe đến vậy!
Thổi xong, Tân Đào Phức rụt rè hỏi: “Có phải tôi thổi không hay không?”
“Đúng.” Lê Độ Vân đáp.
Tân Đào Phức cúi đầu, lộ ra vẻ mặt ủ rũ, giống như một chú cún nhỏ bị dính mưa – thực ra đây là thói quen của cậu, mỗi lần thổi ra “khúc đoạn hồn”, khiến giáo viên nghe xong muốn tan làm ngay để đi bệnh viện khám khoa tai mũi họng, Tân Đào Phức sẽ làm bộ mặt cún con ủ rũ này, và giáo viên sẽ lập tức cho cậu điểm trên trung bình.
Nhưng Lê Độ Vân dường như hoàn toàn không ăn chiêu này, vẫn lạnh lùng thản nhiên: “Xem ra cậu không học được sáo ngang rồi.”
Tân Đào Phức biết Lê Độ Vân thổi sáo ngang, liền hỏi: “Anh Lê biết thổi sáo dọc không ạ?”
“Biết.” Lê Độ Vân đáp.
Kỹ năng "trà xanh" của Tân Đào Phức tự nhiên phát huy, lập tức bày ra vẻ mặt sùng bái: “Anh Lê giỏi quá, vậy anh là thiên tài âm nhạc cái gì cũng giỏi hết đúng không?”
“Tôi cũng có cái không giỏi.”
“Không giỏi cái gì?”
“Không giỏi ở chung với người ngốc.”
“…” Tân Đào Phức: Xem ra anh Lê là một trực nam* rồi.
*直男 (trực nam) trong tiếng Trung dùng để chỉ những người đàn ông dị tính có tính cách và suy nghĩ rất nam tính, thẳng thắn, đôi khi thiếu tinh tế, kém lãng mạn. Họ thường không giỏi nắm bắt tâm lý phụ nữ, không hiểu những lời nói bóng gió, và có thể vô tình làm phật lòng người khác. Đôi khi, trực nam cũng được dùng với nghĩa tiêu cực để chỉ những người đàn ông bảo thủ, gia trưởng, hoặc có những quan điểm lạc hậu về giới.
Lê Độ Vân lấy một cây sáo dọc trong hộp ra, bắt đầu dạy Tân Đào Phức từng bước một.
Tân Đào Phức thổi đến chóng cả mặt, nhưng lại rất vui vẻ.
Mặc dù cậu dở tệ, nhưng không có nghĩa là cậu không nghiện.
Sau khi buổi học kết thúc, Lê Độ Vân nói: “Cậu có thể về luyện tập thêm.”
Tân Đào Phức nhìn thời gian, ngạc nhiên nói: “Đã học được một tiếng rồi à! Tôi nhớ Thôi Hàm nói, ban đầu anh chỉ dạy tôi ba mươi phút thôi.”
“Đúng.” Lê Độ Vân gật đầu.
Tân Đào Phức gãi đầu: “Có phải vì tôi học quá chậm, nên anh bị ‘kéo dài giờ dạy’ không?”
Lê Độ Vân nói: “Câu này nói ra nghe không dễ chịu đâu, chúng ta tự hiểu với nhau là được rồi.”
“…” Tân Đào Phức áp dụng kỹ năng trà xanh trước mặt một trực nam, quả là không có đất dụng võ, cậu cười gượng gạo, nói: “Vậy đúng là làm phiền anh quá, hay là để tôi mời anh ăn cơm cảm ơn nhé?”
“Ăn gì?” Lê Độ Vân nói: "Đừng nói là ăn căng tin đấy nhé?” Giọng điệu có vẻ xem thường.
Tân Đào Phức: Ồ, đây chính là đẳng cấp giao tiếp của thiên tài âm nhạc sao?
Tân Đào Phức hắng giọng, nói: “Bình thường anh thích ăn ở nhà hàng nào? Chúng ta đi chỗ đó nhé.”
Lê Độ Vân nghĩ một lúc, rồi nói tên một nhà hàng.
Đó là một nơi mà Tân Đào Phức chưa nghe qua, phải lái xe mới biết được.
Khi hai người đến cửa nhà hàng, Tân Đào Phức nhìn trang trí bên ngoài mà đứng khựng lại: Chỗ này nhìn là đã biết rất đắt đỏ!
Vào cửa, Tân Đào Phức mở thực đơn ra, trong lòng càng đau đớn: Trời ơi, cái gì thế này, một suất ăn tận một nghìn tám trăm?
Tân Đào Phức nghĩ: Chết tiệt, chẳng lẽ vị trực nam có vẻ ngoài cao quý lạnh lùng này đang định chém mình một bữa?
“Khụ khụ...” Tân Đào Phức ngẩng mặt lên, hỏi: “À... anh muốn ăn suất ăn à?”
Lê Độ Vân nói: “Tôi không thích mấy món trong suất ăn, thường là gọi món lẻ.”
Tân Đào Phức: ?? Gọi món lẻ?? Gọi món lẻ có phải còn đắt hơn không???
Người phục vụ đã tiến đến, thấy Lê Độ Vân liền tươi cười: “Anh Lê, vẫn như cũ phải không ạ?”
Nghe hai từ “như cũ”, Tân Đào Phức ngẩn ra, nghĩ thầm: Mình đúng là bụng dạ hẹp hòi. Xem ra anh đúng là khách quen, thế mà mình lại nghi ngờ anh cố tình chém mình, thật ngại quá.
Lê Độ Vân gật đầu, tỏ ý “như cũ”.
Tân Đào Phức không nỡ ăn suất ăn một nghìn tám trăm, nhưng lại cảm thấy chỉ gọi một món rẻ thì khá xấu hổ. Cậu nghĩ lại, chẳng phải mình có một chiếc thẻ tín dụng hạn mức vài chục vạn sao? Tiền của thẻ tín dụng không phải của mình, không dùng thì phí! ( truyện trên app T•Y•T )
Thế là Tân Đào Phức đột nhiên trở nên hào phóng, vung tay nói: "Đây là lần đầu tôi đến đây, có thể giới thiệu cho tôi mấy món ngon không?”
Người phục vụ niềm nở giới thiệu, Tân Đào Phức liền gọi vài món đắt tiền.
Khi món ăn được dọn lên, Tân Đào Phức mới ngớ người, trước mặt cậu là yến sào, hải sâm, bào ngư và cơm chiên gan ngỗng, còn trước mặt Lê Độ Vân chỉ có một bát mì dương xuân.
Tân Đào Phức ngạc nhiên nói: “Anh chỉ gọi mỗi bát mì thôi à?”
“Ừ.” Lê Độ Vân đáp: "Tôi thích ăn mì dương xuân ở đây.”
“…” Tân Đào Phức: Tại sao mình thấy mình giống một thằng ngốc vậy.
Tân Đào Phức cúi xuống nhìn thực đơn, phát hiện nhà hàng này quả thực không có quy định mức tiêu thụ tối thiểu, nói cách khác, cậu có thể vào đây chỉ để ăn một bát cơm trắng cũng không sao.
Mang theo tâm trạng tò mò, Tân Đào Phức cũng gọi một bát mì dương xuân, cắn một miếng thì kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Có trời mới biết, trước đây cậu chỉ ăn mì dương xuân ở quán nhỏ, cái gọi là “mì dương xuân” chẳng khác gì mì hành nêm bột ngọt. Bây giờ cậu mới thực sự được thưởng thức thế nào là mì dương xuân chính hiệu. Nhìn thì có vẻ thanh đạm, nhưng khi ăn vào lại có một hương vị đặc biệt, thơm ngọt, không nơi nào có được.
Tân Đào Phức tính toán, bát mì này của Lê Độ Vân cộng thêm phí trà, tổng cộng là bảy mươi tám tệ.
Mặc dù nói bảy mươi tám tệ cho một bát mì chay thì khá đắt, nhưng xét đến việc ăn ở một nhà hàng cao cấp thế này, thì cũng là mức tiêu thụ thấp rồi...
Người phục vụ rất lịch sự, dù bạn tiêu bảy mươi tám tệ hay sáu nghìn tám, họ đều phục vụ chu đáo, không có thái độ gì cả. Ngược lại, họ còn xem Lê Độ Vân là “khách quen”, thái độ rất tốt.
Những ngày này, Tân Đào Phức rất thích luyện thổi sáo trong biệt thự.
Trần quản gia và những người khác không khỏi đoán rằng, đây là cách mới mà Tân Đào Phức nghĩ ra để tra tấn mọi người.
Thực ra Tân Đào Phức cũng tự biết mình thổi không hay, còn thấy may mắn: May mà dọn ra ngoài rồi, nếu còn ở ký túc xá mà luyện thì chắc chắn sẽ sinh ra xích mích.
Nhưng nữ giúp việc Thu Đan, vì do Tân Đào Phức nâng đỡ cô ấy từ người cọ toilet trở thành người giúp việc bưng cơm tươm tất, nên cô ấy rất ủng hộ Tân Đào Phức, đến mức có thể khen cậu mà không thấy ngượng: “Tân tiên sinh thổi hay quá. Đúng là tài nghệ, không ngờ Tân tiên sinh còn có tài năng thế này!”
Nghe vậy, Tân Đào Phức thấy buồn cười, nói: “Thật sao? Vậy cô nói xem, tôi thổi hay ở chỗ nào?”
Thu Đan cũng ngớ người, cô ấy vốn không phải người khéo ăn khéo nói, nếu không đã chẳng phải đi cọ toilet. Nghĩ một lúc lâu, cô ấy mới nói: “Thì... thổi to lắm.”
Đúng là sự thật, Tân Đào Phức thổi rất to, ở tầng một các nữ giúp việc cũng có thể nghe rõ “ma âm” của cậu, hận không thể bịt tai mà dọn dẹp.
Ân Thúc Dạ vừa đến trước cửa biệt thự đã nghe thấy, bèn hỏi: “Tiểu Đào mua gà kêu à?”
Trần quản gia ngước nhìn lên tầng, đáp: “Mấy ngày nay Tân tiên sinh đang luyện thổi sáo.”
“…” Ân Thúc Dạ nghĩ một lát, nói: “Vừa nãy tôi nói gì thì đừng để Tiểu Đào biết.”
“Vâng.” Trần quản gia cúi đầu đáp.
Ân Thúc Dạ bèn lên lầu, gõ cửa phòng Tân Đào Phức.
Tân Đào Phức mở cửa, thấy Ân Thúc Dạ, liền nở nụ cười: “Anh đến rồi, sao lại không báo trước một tiếng?”
“Nói ra thì sao, chẳng lẽ còn trông mong em ra đón à?” Ân Thúc Dạ cười nói.
Tân Đào Phức cười mà không trả lời.
Ân Thúc Dạ nhìn cây sáo đặt trên bàn, bèn hỏi: “Sao lại luyện cái này?”
Tân Đào Phức ngồi xuống, nói: “Không có gì, luyện chơi thôi.”
Ân Thúc Dạ cầm sáo lên, cười nói: “Em đúng là đang đùa thật.”
Tân Đào Phức liền làm ra vẻ không vui, nói: “Ý anh nói em thổi không hay chứ gì.”
“Không, tôi đang nói là chúng ta hãy cùng nghiên cứu xem làm sao thổi cho hay.” Ân Thúc Dạ nói.
Tân Đào Phức nghe vậy, mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Anh cũng biết thổi sáo sao?”
Ân Thúc Dạ chỉ cười mà không nói, hắn cầm lấy cây sáo, ngẫu hứng thổi vài nhịp. Âm điệu vang lên thật du dương, khiến Tân Đào Phức thầm kinh ngạc, không ngờ Ân Thúc Dạ lại thổi sáo giỏi đến vậy.
Chỉ thấy ngón tay Ân Thúc Dạ nhẹ nhàng lướt qua các lỗ sáo, đôi môi mỏng khẽ ngậm lấy cây sáo trắng, toát lên một phong thái vô cùng tao nhã.
Tân Đào Phức nhìn đôi môi của Ân Thúc Dạ, tim bất giác đập nhanh hơn. Cậu thầm nghĩ: cây sáo đó mình vừa mới thổi qua...
Thế nhưng Ân Thúc Dạ dường như không có chút ý tứ nào khác, chỉ thổi vài câu rồi dừng lại, sau đó nói: “Em thổi lại lần nữa xem, để tôi coi vấn đề nằm ở đâu.”
Nói xong, Ân Thúc Dạ đưa cây sáo cho Tân Đào Phức.
Lúc này, tim Tân Đào Phức vẫn loạn nhịp, cậu cứng đờ tay nhận lấy sáo, cúi đầu ngậm lấy phần thổi, cố gắng thổi ra âm nhưng âm thanh phát ra lại càng lạc điệu hơn.
“Tiểu Đào." Ân Thúc Dạ nói: "Đừng cắn chặt quá.”
Tân Đào Phức khựng lại, nhưng Ân Thúc Dạ đã vươn tay ra, chạm vào đôi môi đang ngậm sáo của cậu, nhẹ nhàng vẽ nên viền môi như muốn xác nhận điều gì đó: “Em dùng răng cắn vào phần thổi rồi.”
Lúc này Tân Đào Phức mới bừng tỉnh, liền nới lỏng miệng ra. Đôi môi hơi hé của cậu vô tình lướt nhẹ qua ngón tay của Ân Thúc Dạ, tựa như một nụ hôn thoáng chạm vào đầu ngón tay hắn.
Mặt Tân Đào Phức càng đỏ hơn, tay càng không giữ nổi cây sáo.
Ân Thúc Dạ cười: “Sao thế? Cây sáo này có gì ngon à? Sao lại cắn nó?”
Tân Đào Phức đỏ mặt, tai nóng bừng, cả người như ngâm trong nước nóng, từ da thịt dường như toát ra hơi nước.
Ngược lại, ngón tay của Ân Thúc Dạ lại mát lạnh, khiến Tân Đào Phức vô thức muốn dựa vào sự mát mẻ đó.
Ngón tay của Ân Thúc Dạ lướt từ khóe môi cậu xuống dưới, dừng lại ở cằm nhọn của cậu, khẽ nâng lên.
Tân Đào Phức như rơi vào trạng thái mơ màng, dường như nhận thức được điều gì, nhưng lại như không nhận thức được gì cả. Giống như bị cơn buồn ngủ ập đến, cậu khẽ nhắm mắt, và nụ hôn mang hương nước hoa cổ điển nhẹ nhàng ấn lên môi cậu, dịu dàng như một giấc mơ dưới ánh trăng tròn.
“Thúc Dạ... Thúc Dạ...” Tân Đào Phức như đang mơ màng gọi tên hắn, cậu không rõ mình có thực sự thốt ra lời hay không, chỉ cảm thấy những lời này văng vẳng trong lòng, chưa chắc đã thành tiếng.
Cũng đúng thôi, miệng cậu đã bị chặn lại, đầu lưỡi tê dại, hơi thở hoàn toàn rối loạn, làm sao mà phát ra âm thanh được nữa?
Ý thức của cậu cũng đã tan thành từng mảnh hỗn loạn.
— Cho đến khi tay cậu thả lỏng, cây sáo rơi "bộp" xuống đất.
Tân Đào Phức như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đôi mắt đột ngột mở ra, chạm ngay vào ánh mắt cách rất gần của Ân Thúc Dạ.
Ân Thúc Dạ vốn luôn dịu dàng, lịch sự, lúc nào cũng nhã nhặn, nhưng trong khoảnh khắc này, với khoảng cách gần đến nỗi mũi chạm mũi, Tân Đào Phức nhìn thấy trong mắt Ân Thúc Dạ không còn sự hiền hòa thường thấy mà là sự xâm chiếm của một con thú săn mồi.
Như một con thỏ bất ngờ đối diện với con hổ nhe nanh, phản ứng tự nhiên của cậu là phải chạy trốn.
Cơ thể Tân Đào Phức phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, cậu vội rụt người lại, nhưng chưa kịp lùi được bao xa thì vòng eo đã bị cánh tay săn chắc của Ân Thúc Dạ ôm chặt.
Tân Đào Phức đột ngột rơi vào một cái ôm nồng nàn đầy hơi thở nam tính, như thể cậu đã rơi vào một cái bẫy tỏa hương nước hoa cổ điển, bị nhốt chặt, không thể nhúc nhích.