Mặc dù lần này Ân Thúc Dạ cũng không ở lại qua đêm, nhưng thái độ của hắn đã nói lên tất cả, và thái độ của những người giúp việc trong nhà đối với Tân Đào Phức cũng có sự thay đổi tinh tế.

Sáng hôm sau, Trần Phi không còn gõ cửa phòng Tân Đào Phức lúc bảy giờ như mọi khi, mà đợi đến khi cậu thức dậy và xuất hiện ở phòng ăn mới cung kính mang bữa sáng đến cho cậu.

Khi Tân Đào Phức bước vào phòng ăn — nơi “chỉ có gia chủ mới được sử dụng" — cậu cảm thấy chẳng có gì thú vị, bèn nói: “Ăn ở phòng ăn cũng chẳng có gì hay ho, thôi, ba bữa cứ đưa lên phòng tôi đi.”

Trần Phi nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng.”

Tân Đào Phức chẳng phải nhất định phải ăn ở phòng ăn, so với việc đó, cậu thấy người giúp việc mang thức ăn lên phòng mình tiện hơn nhiều. Nhưng mà, cậu không thích đến phòng ăn là một chuyện, còn không cho cậu đến lại là chuyện khác.

Bởi vì Tân Đào Phức giờ trở nên cứng cỏi hơn, đám người giúp việc quả nhiên đã đối xử với cậu khách sáo hơn, kể cả Trần quản gia cũng vậy.

Nhưng Tân Đào Phức không vì thế mà nghĩ rằng họ đã hoàn toàn “cúi đầu phục tùng" cậu. Cậu rất rõ rằng mình đang “mượn oai hùm" để tạm thời đè nén sự bất mãn của họ. Nhưng sự bất mãn này sẽ không tiêu tan, chỉ tích lũy mà thôi. Nếu Ân Thúc Dạ ít đến đây thêm vài lần, chẳng những họ sẽ trở lại như trước mà thậm chí còn có thể quá quắt hơn.

Nếu muốn ở đây lâu dài, cậu vẫn cần có người đáng tin cậy ở bên cạnh.

Sau khi thức dậy trên chiếc giường cao cấp mềm mại như lơ lửng trên mây, Tân Đào Phức đã nghĩ về vấn đề này, mắt dán vào trần nhà trắng tinh. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Bây giờ là chín giờ sáng, cậu vẫn chưa rời khỏi giường.

Ba, bốn ngày trước, cửa phòng cậu đã bị gõ vào lúc bảy giờ.

Nhưng bây giờ, Trần Phi không còn dám làm thế nữa.

Cô ta sẽ đợi đến khi Tân Đào Phức gọi mới dám đem bữa sáng đến.

Sau khi rửa mặt xong, Tân Đào Phức gọi người mang bữa sáng qua điện thoại nội bộ.

Không lâu sau, Trần Phi đã mang cháo và đồ ăn kèm đến phòng cậu.

Tân Đào Phức cầm muỗng khuấy vài cái, rồi nói: “Mấy món này nguội hết rồi.”

Nếu là trước đây, có lẽ Trần Phi sẽ nói: “Ăn đồ quá nóng không tốt cho sức khỏe. Theo quy tắc của nhà cũ, cháo ăn sáng luôn được giữ ở mức bốn mươi độ.” Nhưng bây giờ Trần Phi không dám nói thế nữa, chỉ đành nói: “Xin lỗi, để tôi mang đi hâm nóng lại.”

“Thôi khỏi.” Tân Đào Phức nhướng mày, nói: “Lần nào cô mang đồ ăn đến cũng nguội cả. Cô có ý kiến gì với tôi à?”

Trần Phi sững người, vội vàng nói: “Không, không có đâu ạ.” Cô ta không kìm được mà thanh minh: “Bữa sáng được chuẩn bị trước bảy giờ và luôn được giữ ấm ở mức bốn mươi độ…”

Tân Đào Phức phất tay, mượn cớ gọi quản gia tới và nói rằng mình muốn đổi người giúp việc mang đồ ăn mỗi ngày.

Trần quản gia vừa mới bị Ân Thúc Dạ nhắc nhở mấy hôm trước, giờ ở thời điểm nhạy cảm này, tất nhiên ông ta không dám phản bác lời Tân Đào Phức. Ông ta bèn nói: “Chuyện nhỏ, từ hôm nay tôi sẽ đổi người giúp việc mang đồ ăn cho cậu.”

Tân Đào Phức nói: “Tôi thấy cô Thu Đan siêng năng lắm, đổi sang cô ấy đi.”

Sắc mặt của Trần quản gia và Trần Phi đều thay đổi, nhưng không dám nói gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Những ngày này, Tân Đào Phức núp sau giàn tử đằng nghe ngóng chuyện bát quái không phải là vô ích. Cậu đã sớm nhận ra Thu Đan là người thật thà bị bắt nạt. Những công việc mà không ai muốn làm trong nhà đều đổ lên đầu cô ấy, bao gồm cả việc dọn nhà vệ sinh và cọ bồn cầu.

Giờ đổi Thu Đan sang đưa đồ ăn, chẳng phải việc dọn dẹp nhà vệ sinh sẽ đến tay Trần Phi sao?

Sắc mặt của Trần Phi có thể nào không thay đổi được chứ?

Còn Trần quản gia cảm thấy khó chịu là vì ông ta mơ hồ nhận ra rằng Tân Đào Phức đang muốn nuôi một “người của mình”.

Người như Thu Đan, bị cô lập, là lựa chọn hoàn hảo nhất. Cô ấy vốn không có bạn bè trong nhà, lại còn bị bắt nạt. Giờ Tân Đào Phức kéo cô ấy lên, cô ấy không cảm kích đến rơi nước mắt sao?

Thực tế cũng đúng như vậy, khi Thu Đan được điều đến để phục vụ bên cạnh Tân Đào Phức, cô ấy quả thật không còn phải làm những công việc bẩn thỉu, nặng nhọc nữa. Tân Đào Phức đối xử với Thu Đan như một “đồng nghiệp”, không hề lên mặt, luôn nói năng rất dễ nghe. Thu Đan lại càng muốn làm việc cho cậu.

Nhưng Tân Đào Phức vẫn cảm thấy Thu Đan là người yếu thế, cậu cần thêm một trợ thủ mạnh mẽ hơn.

Ban Tử Thư đã có lời gợi ý: tài xế là một nhân vật rất quan trọng.

Tân Đào Phức lại nói: “Tài xế chắc là người làm lâu năm trong nhà, quan hệ với Trần quản gia chắc cũng không tệ nhỉ?”

Tân Đào Phức hiểu rõ mình là “người ngoài", hơn nữa còn là một “vị khách" không biết sẽ ở đây bao lâu. Dù sao cũng là quản gia vững như bàn thạch, còn cậu chỉ là vị khách thoáng qua. Ngoài những người như Thu Đan — những kẻ bị bắt nạt thê thảm — thì hầu hết mọi người trong nhà đều nghe lời Trần quản gia nhiều hơn.

Ban Tử Thư lại nói: “Trần quản gia chỉ quản những người làm những công việc vặt trong nhà, còn công việc của tài xế lại đặc thù, không cần phải nghe lời ông ấy. Vì cả căn nhà này, tài xế là người không thuộc quyền ông ấy, cũng không phục ông ấy, nên mối quan hệ giữa hai người cũng có phần vi diệu. Quan hệ của họ chỉ ở mức bình thường.”

Tân Đào Phức nghe vậy liền hiểu ra vấn đề, lại càng cảm kích Ban Tử Thư, nhưng trong lòng cậu vẫn có một nghi vấn lớn hơn: Sao Ban Tử Thư lại tốt với mình như vậy?

Câu hỏi này không tiện hỏi thẳng, Tân Đào Phức đành tạm thời đè nén sự nghi ngờ này lại.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tân Đào Phức nói muốn ra ngoài, gọi tài xế chở mình đi.

Tài xế là một người đàn ông trung niên cao lớn, da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, thỉnh thoảng còn kiêm luôn cả vai trò vệ sĩ.

Tân Đào Phức chui vào xe, hỏi: “Anh tên là gì vậy?”

Tài xế cười khà khà, nói: “Tôi họ Mã.”

“Anh Mã.” Tân Đào Phức ngọt ngào mở miệng, gọi một tiếng “anh” rất tự nhiên.

Anh Mã cười: “Tôi làm gì xứng với việc tiếng anh cậu gọi?”

“Tôi còn nhỏ hơn anh, gọi ‘anh’ là đúng rồi.” Tân Đào Phức làm ra vẻ ngoan ngoãn.

Anh Mã thấy vậy cũng thả lỏng, bắt đầu trò chuyện với Tân Đào Phức.

Tân Đào Phức lại hỏi: “Hôm thứ bảy anh xin nghỉ à?”

“Đâu có đâu.” Anh Mã nói: "Hầu như tôi không bao giờ xin nghỉ.”

Tân Đào Phức “ồ” lên một tiếng, rồi nói: “Hôm đó tôi định ra ngoài ăn chút gì đó, Trần quản gia nói anh xin nghỉ nên tôi không đi. Hôm ấy ông chủ còn rảnh rỗi, đích thân mang đồ ăn đến cho tôi, còn hỏi sao tài xế không có ở đây.”

Phần đầu câu chuyện, anh Mã chỉ cười cười, nhưng khi nghe đến đoạn sau, nói rằng Ân Thúc Dạ có hỏi đến, sống lưng anh Mã bỗng cứng đờ, hỏi: “Ông chủ hỏi tôi à?”

“Hỏi chứ, nhưng tôi không nói gì.” Tân Đào Phức nói: "Tôi chỉ bảo ông chủ là do tôi lười ra ngoài thôi.”

Anh Mã thở phào nhẹ nhõm, trong lòng càng thêm bất mãn với Trần quản gia, đồng thời cũng có phần cảm kích Tân Đào Phức, vội vàng cảm ơn cậu.

Tân Đào Phức chỉ cười nhẹ, nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, mọi người giúp đỡ nhau thôi.”

Nói rồi, Tân Đào Phức lại bảo: “Nhưng để tránh phiền phức, chúng ta vẫn nên trao đổi số liên lạc, sau này tôi có việc ra ngoài thì sẽ trực tiếp nói với anh, anh thấy ổn không?”

“Được chứ, được chứ.” Anh Mã rất sẵn lòng trao đổi số liên lạc với Tân Đào Phức.

Đến nơi, Tân Đào Phức còn mời anh Mã một bữa ăn thịnh soạn, hai người nhanh chóng thân thiết.

Sau khi đã thân quen, anh Mã tỏ ra khá phóng khoáng, nhất là khi uống vài ly rượu, không còn giữ miệng nữa, bắt đầu than phiền rằng người trong Tử Đằng Nhã Uyển đều có vấn đề. Không biết có phải do công việc quá nhàn nhã hay không mà họ chẳng có việc gì làm, chỉ vì những chuyện vụn vặt mà đấu đá với nhau như gà chọi. Ai nấy đều làm trong ngành giúp việc mà cứ phải phân chia đẳng cấp. Quản gia thì khinh thường người bưng trà rót nước, người bưng trà rót nước thì khinh thường người lau bàn quét nhà, người quét nhà lau bàn thì khinh thường người cọ nhà vệ sinh… Năm ba người thôi cũng đủ tạo thành một giang hồ, bọn họ tự cho mình là ghê gớm lắm.

Tân Đào Phức nghe mà cảm thấy buồn cười, lại nghĩ, thảo nào Trần Phi kiêu ngạo như vậy, hóa ra bưng trà rót nước lại đứng ở đầu chuỗi “phân cấp khinh bỉ”! Bây giờ cậu điều cô ta xuống đáy chuỗi phân cấp, đi cọ nhà vệ sinh, chắc cô ta tức điên lên rồi.

Chớp mắt đã đến ngày đi học, Tân Đào Phức được anh Mã đưa đón.

Tân Đào Phức còn đặc biệt dặn dò: “Bình thường đi học thì cứ kín đáo thôi, cho tôi đi xe rẻ rẻ một chút.”

Điều này khiến anh Mã đau đầu: “Ở đây làm gì có xe rẻ chứ?”

Tân Đào Phức cũng hết cách, lại về than thở với Ân Thúc Dạ: “Tôi muốn mua xe mới.”

Ân Thúc Dạ bèn bảo tài xế đưa Tân Đào Phức đi mua xe, cho cậu năm trăm vạn để mua.

Đến khi mua xong, tài xế báo cáo lại, Ân Thúc Dạ nghe xong cứ tưởng mình nghe nhầm: “Mua xe hết bao nhiêu?”

Tài xế lặp lại: “Năm vạn.”

Một thiếu gia nghe thấy “năm vạn” xe liền hỏi: “Mua xe năm vạn? Là xe đạp à?”

Ân Thúc Dạ không để ý đến câu nói đó, chỉ cười.

Đến tối, Ân Thúc Dạ lại đến Tử Đằng Nhã Uyển.

Hai người ngồi trong phòng ăn, nói chuyện về vụ mua xe. Ân Thúc Dạ nhận xét: “Em cũng tiết kiệm ghê.”

Tân Đào Phức chỉ nói: “Em chỉ là sinh viên nghèo thôi, hơn nữa còn là kiểu sinh viên nhận trợ cấp suốt cả chặng đường. Nghỉ hè xong về mà lại đi xe sang, có tài xế đưa đón, e là quá phô trương.”

Ân Thúc Dạ gật đầu, thấy cậu nói cũng có lý. Hắn còn đùa: “Thì ra là vì lý do này, tôi còn tưởng em thương tiền giúp tôi.”

Tân Đào Phức thầm nghĩ: Ai thèm thương tiền cho anh chứ? Tôi còn phải thương cho chính mình đây.

Dạo gần đây, Tân Đào Phức đang suy tính làm thế nào để moi tiền từ Ân Thúc Dạ!

Dù Ân Thúc Dạ cho cậu ở biệt thự, đi xe sang, nhưng suy cho cùng cậu chỉ có quyền sử dụng, đến khi cậu “hết hạn” thì những thứ đó chẳng thuộc về cậu.

Càng đáng hận là hồi đó cậu còn ngại ngùng, bối rối mà dọn vào Nhã Uyển, không hề thương lượng trước chuyện gì như “bao tháng” hay “bao năm” gì cả. Còn một điều nữa, chi phí nằm viện ở phòng VIP của bà cậu được tính theo ngày, một ngày đủ để người bình thường sống cả tháng, không phải chuyện đùa. Ân Thúc Dạ chẳng những gánh vác chi phí này, lại còn lo cho cậu ăn ngon ở sướng. Nếu giờ cậu mở miệng đòi tiền thì cũng không hay. ( truyện trên app t.y.t )

Không phải vì cậu cao thượng, mà là cậu sợ “rút cạn nước để bắt cá”, nếu cậu ăn nói không khéo, Ân Thúc Dạ bỏ đi thì cậu sẽ chết đứng.

Chưa nói đến chuyện khác, bệnh tình của bà cậu phải làm sao đây?

Nhưng mà Tân Đào Phức nghĩ, dù thế nào đi nữa, cũng phải moi được một khoản mới xứng đáng với tuổi trẻ của mình!

Mắt Tân Đào Phức khẽ đảo, nghĩ tới chuyện mình vừa nhắc đến “trợ cấp", bèn nói: “Nhưng giờ em cũng là ‘người có xe’ rồi, nhận trợ cấp nữa cũng không hợp lý lắm. Năm nay em định không xin trợ cấp khó khăn nữa.”

Lời này nghe rất hợp tình hợp lý, dù gì nuôi chim hoàng yến mà còn để nó nhận trợ cấp thì Ân Thúc Dạ cũng thấy mang tội với đất nước.

Tân Đào Phức không nhắc đến chuyện xin tiền tiêu vặt, nhưng Ân Thúc Dạ tất nhiên sẽ liên tưởng từ chuyện “không xin trợ cấp” này, liền nói: “Không sao, tôi trợ cấp cho em là được.”

Tân Đào Phức cười khúc khích, nói: “Sao? Anh định giống mấy ông tổng tài trong tiểu thuyết, chuyển năm mươi vạn vào thẻ cơm của em à?”

Ân Thúc Dạ cũng cười, hỏi: “Tiểu thuyết gì vậy?”

“Tiểu thuyết tổng tài chứ gì.” Tân Đào Phức đùa: "Xem ra tiểu thuyết cũng hơi phóng đại rồi.”

Ân Thúc Dạ tất nhiên sẽ không chuyển năm mươi vạn vào thẻ cơm của cậu, hành động đó vốn thuộc về mấy ông tổng tài ngốc nghếch, không phải kiểu của hắn.

Nhưng Ân Thúc Dạ đưa cho cậu một thẻ tín dụng kim cương với hạn mức năm mươi vạn.

Tân Đào Phức nhận được thẻ tín dụng thì cảm ơn rối rít, nhưng trong lòng lại không vui: Sao lại là thẻ tín dụng chứ!

Tôi muốn tiền mặt!

Không thì vàng cũng được!

Tuy nhiên, Ân Thúc Dạ — người luôn hiểu lòng người — dường như không nghe thấy tiếng lòng của Tân Đào Phức. Sau khi cậu đi học, Ân Thúc Dạ tiếp tục tặng cậu đồ dùng học tập cao cấp, giày thể thao phiên bản giới hạn, quần áo thể thao hàng hiệu, máy chơi game thế hệ mới, đủ thứ giá trị không hề nhỏ, nhưng lại không tặng cậu tiền mặt hay vàng.

Tân Đào Phức nhìn đống quà đắt tiền, chỉ nghĩ không biết có bán được không? Nghe nói một đôi giày có thể bán được cả chục ngàn…

Tân Đào Phức nhìn giá của đám quần áo và giày hàng hiệu trên các ứng dụng, thèm thuồng không chịu nổi, nhưng lại cố gắng kiềm chế — đem quà của Ân Thúc Dạ tặng đi bán thì không đẹp mặt chút nào. Hơn nữa, cậu còn đang ở dưới mái nhà của hắn, động thái bán đồ chắc chắn sẽ không qua được mắt Trần quản gia. Chắc chắn Trần quản gia sẽ báo cho Ân Thúc Dạ…

Tân Đào Phức cảm thấy thật bế tắc: Có phải anh ta đang đùa tôi không?

Ân Thúc Dạ rất tự tin: Chắc chắn bạn nhỏ sẽ thích những thứ này.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play