*Dịch nghĩa: Dù là vô tình cũng khiến người ta thấy động lòng.
Năm đó, Tân Đào Phức mười bảy tuổi, Ân Thúc Dạ hai mươi lăm.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng Ân Thúc Dạ đã trở thành gia chủ nhà họ Ân khi chỉ mới mười tám tuổi. Ngoài việc bản thân hắn xuất chúng, điều này còn nhờ vào sự "bạc mệnh" của các bậc trưởng bối trong gia tộc.
Dù nhìn từ góc độ nào, Ân Thúc Dạ cũng là người trưởng thành sớm. Có thể là do bẩm sinh, nhưng cũng có khả năng là hoàn cảnh ép buộc. Những người xung quanh hắn đều là những nhân vật thành công với nhiều kinh nghiệm sống. Ngay cả những người cùng tuổi, đa phần cũng là những đứa trẻ già dặn, từ mười hai, mười ba tuổi đã tinh ranh hơn cả người lớn, nói năng chững chạc, hành xử tao nhã trưởng thành. Có lẽ, cụm từ "già trước tuổi" chính là để miêu tả những người như họ.
Tân Đào Phức có lẽ là người trẻ nhất mà Ân Thúc Dạ từng gặp, theo đúng nghĩa của từ “thanh xuân”.
Hôm đó trời mưa nhẹ, Tân Đào Phức không mang ô. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi bạc màu, thô cứng vì bị giặt quá nhiều lần. Chiếc áo quá rộng, càng làm nổi bật thân hình gầy gò của cậu. Làn da trắng mịn của cậu như một cọng hành non.
Ân Thúc Dạ rất tử tế, đưa cho cậu một chiếc ô.
Người trợ lý đi cùng hắn cũng ngạc nhiên không kém: Sao ông chủ lại tốt bụng như vậy? Lại còn đưa ô cho một người lạ?
Nhưng khi trợ lý nhìn về phía gương mặt của Tân Đào Phức, anh ta lập tức hiểu ra: Người này đẹp quá.
Một người đẹp như thế đứng dưới mưa, ai nhìn cũng sẽ thấy xót xa.
Nếu là một người có vẻ ngoài bình thường, Ân Thúc Dạ sẽ không đưa ô cho họ.
Tương tự, nếu là một người bình thường đưa ô cho cậu, Tân Đào Phức cũng sẽ không nhận.
Màn mưa mỏng manh như một tấm lọc tự nhiên, làm dịu đi đôi mày sắc sảo của Ân Thúc Dạ, khiến hắn trông như ngọn núi xa mờ ảo trong làn mưa, chỉ thấy bóng dáng đẹp đẽ của núi, mà không thấy hiểm nguy tiềm ẩn bên trong. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tân Đào Phức lập tức xiêu lòng, nhận lấy chiếc ô.
Tất nhiên, nếu cậu biết chiếc ô đó trị giá ba nghìn tệ, chắc chắn cậu có chết cũng không dám cầm. Nếu cậu làm hỏng thì cậu đền không nổi. Hơn nữa, cậu không nghĩ cái đầu của mình quý giá đến mức phải dùng một chiếc ô ba nghìn tệ để che mưa.
"Anh tên là gì?" Tân Đào Phức hỏi.
Ân Thúc Dạ đáp: "Tôi họ Ân."
Những người đi theo Ân Thúc Dạ đều gọi hắn là "Ân tiên sinh", nên Tân Đào Phức cũng gọi theo như vậy.
Dù có chút ngây ngô, nhưng dưới khí thế của Ân Thúc Dạ, cậu cũng nhận ra rằng gọi thẳng tên hắn là điều không được phép.
"Ân tiên sinh." Cậu thì thầm.
Sau đó, Ân Thúc Dạ lái xe đưa Tân Đào Phức ra phố.
Khi biết giá trị của chiếc xe, Tân Đào Phức thực sự rơm rớm nước mắt.
Ân Thúc Dạ hỏi tại sao cậu lại xúc động vì giá của một chiếc xe, Tân Đào Phức ngượng ngùng trả lời rằng cậu bị sặc nước, chứ không phải khóc.
Rõ ràng đó không phải là sự thật, nhưng Ân Thúc Dạ không truy hỏi.
Mãi sau này, Tân Đào Phức mới thú nhận lý do tại sao cậu lại muốn khóc khi nghe giá của chiếc xe.
Lý do là: Khi nghe giá trị của chiếc xe, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cậu là "Chỉ cần tháo một bánh xe thôi cũng đủ để cứu sống bà của mình".
Lần đầu tiên cậu nhận ra sự chênh lệch giữa người với người... hoặc là nhận ra rằng mạng người thật rẻ mạt...
Hoặc là điều gì khác.
Cậu thực sự không biết mình nhận ra điều gì, có lẽ chỉ là cảm giác nực cười và tuyệt vọng.
Tân Đào Phức đã mười tám tuổi.
Ngày hôm ấy, Ân Thúc Dạ đưa cậu lên du thuyền, ngắm ánh trăng lung linh trên mặt biển, ngắm pháo hoa rực rỡ đến mức khiến cả trăng cũng phải lu mờ.
Hoa hồng, sâm panh và tiếng vĩ cầm tất nhiên đều không thể thiếu.
Khi chiếc bánh kem với mười tám ngọn nến được đặt trước mặt Tân Đào Phức, Ân Thúc Dạ bảo cậu ước một điều: "Bạn nhỏ muốn ước điều gì đây?" Tư thế của hắn như một vị vua sắp ban phát lãnh thổ, như một vị thần sắp giáng xuống ân huệ.
Tân Đào Phức nói: "Điều ước đầu tiên là có đủ tiền chữa bệnh cho bà..."
Nói rồi, cậu lén nhìn Ân Thúc Dạ: "Điều thứ hai là... người em thích cũng thích em."
Ánh sáng phản chiếu trên gương mặt của Ân Thúc Dạ khiến Tân Đào Phức nghĩ rằng hắn là vị thần có thể thực hiện mọi điều ước.
Dường như chỉ cần cậu nói muốn những ngôi sao trên trời, thì sao băng sẽ rơi vào lòng cậu.
Ân Thúc Dạ nghe xong, hiếm khi trên mặt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Điều này khiến Tân Đào Phức cũng trở nên lo lắng.
Ân Thúc Dạ dường như rất ít khi thể hiện sự ngạc nhiên. Trong ấn tượng của Tân Đào Phức, Ân Thúc Dạ là một người rất điềm tĩnh, giống như kiểu đàn ông mà người ta hay nói "mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát" nên rất vững vàng.
Thực ra, Ân Thúc Dạ không phải lúc nào cũng "nắm mọi thứ trong tay", mà là "mọi cảm xúc của Tân Đào Phức đều nằm trong tay Ân Thúc Dạ". Thực sự là vì Tân Đào Phức quá đơn giản, quá dễ đoán.
Nhưng có lẽ, lúc này Ân Thúc Dạ mới bắt đầu hiểu ra rằng hắn đã hiểu lầm Tân Đào Phức ở một vài điểm.
Tân Đào Phức mong đợi một mối tình.
Còn Ân Thúc Dạ lại muốn một cuộc giao dịch.
Nhưng Ân Thúc Dạ không phải là người nói những điều đó quá rõ ràng.
Hắn mỉm cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng, như một người lớn dạy bảo trẻ con, dịu dàng nói: "Bạn nhỏ không được tham lam, chỉ được chọn một thứ thôi."
Câu nói này rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Tân Đào Phức chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến cậu giữa mùa hè mà cảm thấy như rơi vào hố băng.
Tân Đào Phức tuy ngây thơ, nhưng không ngu ngốc.
Chỉ trong một giây, cậu đã hiểu ý của Ân Thúc Dạ.
Câu nói của Ân Thúc Dạ nghe giống như một câu hỏi lựa chọn, nhưng thực chất không phải — đó là một lời từ chối tàn nhẫn, và cũng là một lời mời đầy kiêu ngạo.
Lòng tự trọng của Tân Đào Phức bị đập nát trong tích tắc.
Cậu dường như hiểu ra rằng mình đã kỳ vọng quá nhiều vào mối quan hệ giữa mình và Ân Thúc Dạ.
Ân Thúc Dạ không phải đang "theo đuổi" cậu, mà là đang "quyến rũ" cậu.
Ân Thúc Dạ không phải đang "thể hiện thiện cảm", mà là đang "ban phát ân huệ".
Tân Đào Phức bỗng chốc cảm thấy xấu hổ.
Ân Thúc Dạ biết rằng Tân Đào Phức cần tiền.
Năm Tân Đào Phức mười hai tuổi, ba cậu làm ăn thất bại, gia đình sa sút, mẹ cậu không chịu nổi khổ cực mà bỏ đi, ba cậu cũng suy sụp, khiến bà nội phải gánh vác việc chăm sóc cậu. Hiện giờ, bà cậu cần một khoản tiền để chữa bệnh, còn Tân Đào Phức thì cũng cần tiền để duy trì việc học và cuộc sống. Không có tiền, cậu sẽ mất tất cả.
Còn tình yêu, so với hoàn cảnh hiện tại, chẳng đáng là bao.
Vì vậy, Ân Thúc Dạ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Tân Đào Phức. ( truyện trên app T•Y•T )
Buổi tiệc sinh nhật trên du thuyền hôm đó kết thúc trong sự ngượng ngùng. Không chỉ "nhân vật chính" Tân Đào Phức cảm thấy khó xử, mà ngay cả những người trợ lý bên cạnh cũng chẳng cười nổi. Chỉ có Ân Thúc Dạ vẫn như thường lệ, nụ cười của hắn như được vẽ lên mặt, không gì có thể tẩy sạch. Hắn dịu dàng nắm lấy tay Tân Đào Phức: "Sao tay lạnh thế này? Có phải không khỏe không? Hay để tôi bảo tài xế đưa cậu về nhà trước?"
Lúc này đầu óc Tân Đào Phức quay cuồng, không phản ứng kịp, nghe thấy có thể về nhà, liền gật đầu theo bản năng.
Ân Thúc Dạ ra lệnh cho tài xế lái xe đưa Tân Đào Phức về.
Trước khi chia tay, Ân Thúc Dạ vẫn dịu dàng nói: "Đi đường cẩn thận."
Như thể chẳng có gì thay đổi.
Tân Đào Phức bỗng cảm thấy rùng mình, ngoái đầu nhìn về phía Ân Thúc Dạ đang đứng dưới ánh trăng trên mặt biển.
Năm nay Ân Thúc Dạ hai mươi sáu tuổi, đủ tiêu chuẩn để được gọi là "thanh niên tài tuấn". Năm ngoái, hắn vừa nhận giải "Doanh nhân trẻ xuất sắc". Tân Đào Phức đã từng thấy hình ảnh của Ân Thúc Dạ trên báo chí, trong ảnh, hắn trông đầy khí thế và tự tin. Nhưng khi gặp Ân Thúc Dạ ngoài đời, cậu mới biết rằng ảnh chụp thật sự không thể lột tả được hết phong thái của hắn, chỉ bằng một phần mười.
Còn Ân Thúc Dạ lúc này lại có một phong thái khác. Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt như điêu khắc của hắn, khiến người ta nghĩ đến bảy chữ: Nhậm thị vô tình dã động nhân.
Lựa chọn của Tân Đào Phức không có gì bất ngờ.
Không lâu sau đó, Tân Đào Phức chuyển đến một nơi gọi là "Tử Đằng Nhã Uyển".
Nơi này đúng như tên gọi, vô cùng thanh tao, với cánh cổng gỗ cổ kính. Khi đẩy cửa bước vào, một lối đi phủ đầy hoa tử đằng mơ mộng trải dài, uốn lượn dẫn đến một ngôi biệt thự hai tầng màu trắng. Đó là tòa nhà chính, dành cho Tân Đào Phức ở.
Những người hầu và một quản gia nam đứng trước cửa, chào đón Tân Đào Phức vào ở. Họ cung kính nhưng không xu nịnh, thái độ của họ không giống như tiếp đón một vị chủ nhân mới, mà giống như tiếp đón một vị khách quý.
Cũng chính vì thái độ đó, Tân Đào Phức cảm thấy mình không phải là "chim hoàng yến" đầu tiên được "nuôi trong lồng vàng".
Dù trên thực tế, cậu thực sự là người đầu tiên.
Ân Thúc Dạ trở thành gia chủ lúc mười tám tuổi, là do tình thế bắt buộc, phải chiến đấu trong những năm tháng giông bão. Khi ấy, hắn không có tâm trí để nghĩ đến chuyện yêu đương. Nếu là vài năm trước, Ân Thúc Dạ có gặp Tân Đào Phức bị mưa ướt trên đường, thậm chí là bị sét đánh, hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.
Chỉ là trong một hai năm gần đây, tình thế ổn định, vị thế vững chắc, hắn mới có hứng thú với phong hoa tuyết nguyệt. Và Tân Đào Phức chính là làn gió đầu tiên thổi đến sau khi mây đen tan đi, là đóa hoa đầu tiên bung nở, trận tuyết rơi đầu tiên, và cũng mặt trăng lần đầu mọc lên trong lòng hắn.
Đêm đầu tiên Tân Đào Phức dọn vào Tử Đằng Nhã Uyển*, Ân Thúc Dạ đã đến.
*Nhã Uyển là một từ Hán Việt thường được dùng để chỉ một khu vườn hoặc một nơi ở thanh lịch và yên tĩnh. Nó thường được dùng làm tên cho các khu biệt thự, khu nghỉ dưỡng cao cấp, hoặc các công trình kiến trúc mang phong cách cổ điển, sang trọng.