Kể từ khi ba Tân Đào Phức phá sản vào năm cậu mười hai tuổi, cậu đã phải sống qua ngày bằng cơm canh đạm bạc. Trong những năm tháng thanh xuân quan trọng nhất với sự phát triển cơ thể, cậu không nhận được đầy đủ dinh dưỡng, vì thế khi trưởng thành vẫn rất yếu ớt.
Ngược lại, Ân Thúc Dạ từ nhỏ đã có chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc chế độ ăn uống, các môn thể thao như cưỡi ngựa, bắn súng, võ thuật, bóng rổ... không thiếu món nào. Cơ thể hắn dưới bộ vest luôn là những khối cơ bừng bừng sức sống.
Thể lực của hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Tân Đào Phức muốn thoát khỏi vòng tay của Ân Thúc Dạ, e rằng là chuyện không thể. Cậu chỉ giãy giụa vài cái, liền hiểu ra rằng mình vốn không nên chạy trốn.
Cậu vốn dĩ đang làm công việc này.
Nếu không, sao lại nhận tiền?
Cậu nhận của Ân Thúc Dạ nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ là để trở thành ông hoàng, bắt Ân Thúc Dạ phải cung phụng mình sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tân Đào Phức lạnh ngắt, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn, mềm mỏng dựa vào lồng ngực thoảng hương nước hoa cổ điển của Ân Thúc Dạ.
Ân Thúc Dạ chỉ khẽ vỗ lưng cậu, động tác mang đầy ý an ủi, cũng không siết chặt cậu nữa, chỉ là vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu một cách lịch sự.
Tân Đào Phức cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn vào Ân Thúc Dạ. Cậu thấy hắn vô cùng hòa nhã, dường như giây phút trước, cái vẻ xâm chiếm dữ dội như thú hoang thoát chuồng chỉ là ảo giác. Hắn lại mỉm cười dịu dàng như thường, nói: “Ngoan nào, sợ gì chứ? Tôi đâu có ăn thịt em.”
Trong lòng Tân Đào Phức nhẹ nhõm hơn, bắt đầu có chút tâm trạng muốn đùa giỡn, liền hỏi: “Không ăn thật sao?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Hôm nay thì không.” Ân Thúc Dạ đáp.
Nghe câu này, Tân Đào Phức ngơ ngác, trên mặt không kìm được mà đỏ bừng.
Ân Thúc Dạ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cậu liền bật cười, đưa tay gãi nhẹ cằm cậu, như đang trêu đùa một chú mèo con, rồi nói: “Ngủ ngon nhé bạn nhỏ.”
Tối nay Ân Thúc Dạ cũng không ở lại qua đêm.
Người làm trong nhà dường như đã quen với việc Ân Thúc Dạ không ngủ lại. Họ cũng không vì thế mà cho rằng Tân Đào Phức không được sủng ái, ngược lại, họ còn nghĩ đây chính là dấu hiệu cho thấy Tân Đào Phức rất được cưng chiều.
Sau khi Ân Thúc Dạ rời đi, người giúp việc Thu Đan liền mang đồ ngủ đến cho Tân Đào Phức.
Thu Đan chăm sóc Tân Đào Phức rất chu đáo, hoàn toàn theo tiêu chuẩn của một “chủ nhân đích thực”. Mỗi tối, sau khi chắc chắn rằng cậu sắp đi ngủ, cô ấy lại mang đến bộ đồ ngủ được hâm ấm và mềm mại lên cho cậu thay, còn xoa bóp mặt và đầu để cậu dễ ngủ hơn.
Vừa xoa bóp da đầu cho Tân Đào Phức, Thu Đan vừa nói: “Xem ra, ngài ấy thật sự rất thương cậu đấy…”
Tân Đào Phức liền hỏi ngược lại: “Sao cô lại nghĩ thế?”
Thu Đan đáp: “Ngài ấy đối xử tốt với cậu, ai mà không thấy chứ? Hơn nữa, chúng tôi đều biết, trước đây ngài ấy chỉ tập trung vào công việc, không lăng nhăng, trăng hoa giống mấy cậu ấm kia. Trong số những người như cậu, theo như chúng tôi biết, cậu là người đầu tiên.”
Điều này quả thực khiến Tân Đào Phức bất ngờ.
Cậu hoàn toàn không biết mình là người đầu tiên, có khi còn là người duy nhất tính đến hiện tại.
Tân Đào Phức không kìm được mà lẩm bẩm: “Vậy mà anh ấy vẫn chưa đụng đến tôi…” Chẳng lẽ anh ấy có bệnh gì nghiêm trọng chăng?
— Câu sau tất nhiên không dám nói thành lời, chỉ ngậm lại trên môi.
Thu Đan lại không nghĩ về cùng một hướng với Tân Đào Phức, chỉ nói: “Đúng vậy, thế mới thấy ngài ấy thật lòng thương cậu.”
Tân Đào Phức không biết phải đáp lại thế nào.
Thu Đan tự nhiên tiếp tục nói: “Nhưng mà, tôi nói thêm một câu nhé, trò 'lạt mềm buộc chặt’ của cậu cũng không thể quá đáng quá đâu. Tính đàn ông là chỉ nên để họ đói một chút thôi, quá mức rồi thì từ ‘gây thèm’ sẽ thành ‘gây chán’ đấy!”
Tân Đào Phức ngẩn người: “Gây thèm?”
Thu Đan mỉm cười: “Cậu nghĩ chúng tôi không nhìn ra sao? Cậu đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ mà! Chắc hẳn cậu không muốn bị ngài ấy chiếm hữu quá dễ dàng, nên mới luôn giữ khoảng cách, đúng không? Cũng may là ngài ấy có kiên nhẫn nhỉ. Thế mới thấy cậu rất hợp ý ngài ấy.”
Tân Đào Phức lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra lý do mà mọi người trong nhà càng ngày càng tôn trọng cậu là vì họ hiểu lầm như vậy…
Cô giúp việc nhìn thấy Ân Thúc Dạ đến thường xuyên, lại đối xử với Tân Đào Phức rất yêu chiều, còn Tân Đào Phức thì tỏ ra kiêu kỳ.
Họ liền nghĩ rằng Ân Thúc Dạ không ngủ lại là vì Tân Đào Phức vẫn đang làm giá.
Ai mà ngờ được...
Tân Đào Phức khẽ mím môi, cũng không biết phải nói gì.
Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện “lạt mềm buộc chặt”!
Cậu chỉ là một người đi làm bình thường, chỉ nghĩ đến lúc nào mình sẽ phải “thử việc chính thức” thôi!
Nếu nói đến chuyện cố tình làm giá, thì có lẽ Ân Thúc Dạ mới là người giống hơn cả!
Thu Đan làm xong bài massage cho Tân Đào Phức, liền lui ra.
Tân Đào Phức lòng rối như tơ vò, nhưng rồi cũng tự nhủ rằng ngày mai còn có lớp, nên cố ép bản thân không nghĩ ngợi quá nhiều, kéo chăn lên, nhắm mắt ngủ.
Những ngày tiếp theo, Tân Đào Phức không gặp lại Ân Thúc Dạ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trong lòng cậu thấp thỏm, liền cẩn thận dò hỏi Ban Tử Thư.
Ban Tử Thư cũng không vòng vo, chỉ nói rằng gần đây Ân Thúc Dạ có công việc quan trọng cần giải quyết, đến cơm cũng không có thời gian ăn, nên đương nhiên không thể gặp cậu. Cuối cùng, Ban Tử Thư an ủi: “Cậu yên tâm, khi nào rảnh ngài ấy sẽ đến tìm cậu thôi.”
Tân Đào Phức liên tục cảm ơn, trong lòng lại nghĩ: Làm chim hoàng yến cuối cùng vẫn là bị động, đành phải chờ chủ nhân có thời gian mới được chú ý đến mình.
Dù vậy, gần đây Tân Đào Phức cũng bận rộn với việc luyện thổi sáo và tập dượt.
Câu lạc bộ đang luyện một bản hợp tấu Castle in the Sky, dù Tân Đào Phức thổi dở tệ, nhưng nhờ chăm chỉ luyện tập, cậu cũng đã thổi đúng giai điệu, thậm chí có lúc còn nghe khá hay.
Thôi Hàm nói: “Dù sao cũng là hợp tấu, cậu thổi nhỏ lại là ổn rồi.”
Tân Đào Phức mỉm cười: “Hay là tôi khỏi thổi ra tiếng, chỉ giả vờ nhấn ngón tay thôi, cậu thấy sao?”
Thôi Hàm vỗ trán, cười lớn: “Đúng là ý hay đấy!”
Mấy thành viên khác trong câu lạc bộ cũng cười: “Cũng đúng, với dáng vẻ, thân hình và khí chất của Tân Đào Phức, chỉ cần đứng đó mà không phát ra âm thanh gì là tốt rồi.”
Tân Đào Phức chỉ biết cười khổ: “Tôi không biết là mọi người đang khen hay đang chê tôi nữa!”
Mọi người cười nói vui vẻ, nhưng Lê Độ Vân đứng bên cạnh lại nghiêm mặt nói: “Đây là chuyện nghiêm chỉnh, thay vì nghĩ cách trốn việc, thì nên tập luyện cho tốt.”
Cả nhóm bị dội một gáo nước lạnh, không còn hứng đùa nữa.
Với tư cách chủ tịch câu lạc bộ, Thôi Hàm phải ra mặt làm dịu không khí, liền khẽ thúc cùi chỏ vào Tân Đào Phức, giả vờ giận dỗi: “Đều tại cái đầu gỗ của cậu đấy, học thổi sáo mãi mà không xong! Cậu còn không cố gắng học, đừng phụ lòng tâm huyết của anh Lê nữa!”
Tân Đào Phức tinh ý phối hợp, nghiêm túc đáp: “Đúng đúng, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Thôi Hàm nghĩ rằng, Lê Độ Vân là một thiên tài trẻ tuổi mà phải cùng mọi người luyện tập hợp tấu trình độ tiểu học thế này cũng đã là sự nhún nhường lớn, nên đối xử với anh khách khí hơn.
Toàn bộ phần biên soạn hợp tấu đều do Lê Độ Vân đảm nhiệm. Vì phải cân nhắc đến trình độ chênh lệch của mọi người, Lê Độ Vân đã phải sắp xếp thật khéo léo, vừa đảm bảo phù hợp với khả năng của từng người, vừa thể hiện được giá trị nghệ thuật của tác phẩm. Đúng là “dốc hết tâm huyết”.
Có lẽ Tân Đào Phức là người kém nhất trong câu lạc bộ, dù sao những người khác ít nhiều đều có nền tảng, trong đó còn có vài người là sinh viên xuất sắc — chỉ vì gia cảnh không đủ điều kiện nên không thể gia nhập câu lạc bộ âm nhạc do thiếu gia nhà họ Tư tổ chức. Ban đầu, khi biết Thôi Hàm mời một người chưa có chút cơ bản nào vào để “lấp chỗ trống”, họ rất không hài lòng, nhưng không thể cưỡng lại được nụ cười ngọt ngào của Tân Đào Phức. Cậu suốt ngày cười nói thân thiện, gọi anh chị ngọt xớt, dần dần họ cũng bị khuất phục, miệng gọi cậu là “đàn em”. Ngay cả khi cậu thổi sai nốt, họ cũng bảo: “Chắc là tại cây sáo dở.”
Khiến người khác yêu quý mình dường như là một kỹ năng bẩm sinh của Tân Đào Phức, và cậu đã sử dụng nó một cách nhuần nhuyễn.
Những kỹ năng này của cậu trong giao tiếp xã hội gần như luôn thành công. Có lẽ bởi vì mọi người đều là sinh viên, tâm tư còn đơn giản, nên dễ dàng bị cuốn hút bởi gương mặt ngọt ngào của cậu.
Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ.
Lê Độ Vân là một ví dụ điển hình, anh dạy Tân Đào Phức rất tận tình, nhưng lại luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng.
Dù Tân Đào Phức có đùa cợt hay nịnh bợ thế nào, thì vẫn không có tác dụng với Lê Độ Vân. Lê Độ Vân luôn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo, tựa như có một lớp lụa mỏng ngăn cách giữa hai người.
Không hiểu sao, điều này lại khiến Tân Đào Phức càng muốn đến gần anh hơn.
Hoặc cũng có thể, cậu nghĩ rằng điều này sẽ giúp cậu hiểu rõ hơn về thái độ của Ân Thúc Dạ và Ban Tử Thư đối với mình.
Dù Ân Thúc Dạ hay Ban Tử Thư đều đối xử tốt với cậu, nhưng trong cái “tốt” ấy dường như luôn ẩn chứa một thứ gì đó mơ hồ, giống như lớp lụa trong ánh mắt của Lê Độ Vân.
Có lẽ vì Ân Thúc Dạ và Ban Tử Thư lớn tuổi hơn, trải đời nhiều hơn, tâm cũng sâu hơn, nên khiến Tân Đào Phức không thể cảm nhận được lớp lụa mỏng gần như trong suốt ấy.
Còn Lê Độ Vân, dù sao cũng trẻ hơn nhiều, lại là một sinh viên chưa trải đời, nên dễ hiểu hơn. Và vì Lê Độ Vân không phải là cậu ấm nhà giàu như Ban Tử Thư và Ân Thúc Dạ, dù tính cách lạnh lùng nhưng cuối cùng vẫn dễ tiếp cận hơn. Điều này khiến Tân Đào Phức thấy được một chút manh mối.
Nhưng nó là gì đây?
Tân Đào Phức chống cằm, trầm ngâm nhìn ra cửa sổ.
Nghĩ mãi không ra, nhưng cậu chẳng cần phải đợi lâu để biết được câu trả lời.