Ân Thúc Dạ lại cười, nói: “Tôi biết.”
Chú Trần sững sờ.
Ân Thúc Dạ tiếp lời: “Chẳng phải em ấy đang không vui vì không có cơm chan trà sao?” Nói rồi, hắn giơ túi giữ nhiệt trong tay lên: “Bảo em ấy xuống ăn cơm đi, tôi mang cơm chan trà và lươn nướng đến rồi.”
Chú Trần và mấy người giúp việc nghe thế, sắc mặt đều hơi đổi, nhưng theo thói quen nghề nghiệp, họ vẫn giữ nụ cười và nhanh chóng đáp: “Vâng, thưa tiên sinh.”
Chú Trần nghĩ đến thái độ lúc nãy của Tân Đào Phức, liền hiểu ra ngay. Chắc chắn cậu đã mách lẻo với Ân Thúc Dạ rằng mình không được ăn cơm chan trà, có khi còn nói thêm nhiều điều tệ hơn nữa.
Nhớ lại dáng vẻ rụt rè của Tân Đào Phức mấy hôm trước, chú Trần từng nghĩ đây là một kẻ yếu đuối, không ngờ bây giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Chú Trần cũng không chắc về độ sâu nông của Tân Đào Phức, nhưng rõ ràng cậu bắt đầu muốn lên tiếng. Chú Trần là người giàu kinh nghiệm, ngay lập tức đoán được rằng Tân Đào Phức đang muốn nhân dịp Ân Thúc Dạ đến để tạo uy thế. Trong trường hợp này, chú Trần thấy không cần thiết phải đụng vào chỗ gai góc.
Ông ta đồng ý đi gọi Tân Đào Phức xuống ăn, nhưng không tự mình đi, mà bảo Trần Phi đi thay.
Trần Phi là người có tính cách tệ nhất trong số bốn người giúp việc chính, nên chú Trần mới sắp xếp cô ta phục vụ Tân Đào Phức, giao cho cô ta làm nhiều việc hầu hạ nhất. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Chú Trần tuy không ưa Tân Đào Phức, nhưng ông ta cũng không dại gì đứng ra làm kẻ bị ghét. Là quản gia, nhiều việc vốn không cần ông ta tự làm, chỉ cần buông vài lời, sẽ có kẻ ngu ngốc thay ông ta hành động — và Trần Phi chính là kẻ ngu ngốc đó.
Trần Phi không hề biết chú Trần thường ngày quan tâm mình đã quyết định đẩy cô ta ra làm bia đỡ đạn. Cô ta chỉ tuân theo lời dặn dò, lên lầu gọi Tân Đào Phức xuống, nói: “Ngài ấy đã đến rồi, mời cậu nhanh chóng xuống phòng ăn, đừng để ngài ấy đợi lâu.”
Tân Đào Phức cũng không làm cao — cậu có đủ dũng khí để đối đầu với Trần Phi và chú Trần, nhưng cũng biết rằng không thể chậm trễ khi gặp Ân Thúc Dạ. Cậu khoác một chiếc áo ngoài, rồi cùng Trần Phi xuống lầu.
Trần Phi đi trước, dẫn Tân Đào Phức đến cửa phòng ăn, mở cửa và kéo ghế cho cậu, động tác rất quy củ, không có biểu hiện gì thiếu tôn trọng — có lẽ là vì Ân Thúc Dạ cũng đang ở phòng ăn nhìn họ.
Tân Đào Phức không quá quan tâm đến việc Trần Phi có quy củ hay không, phần lớn sự chú ý của cậu đều dồn vào Ân Thúc Dạ, người mà cậu đã lâu không gặp.
Ân Thúc Dạ mỉm cười với cậu, thái độ vẫn như trước.
Tân Đào Phức không khỏi nhớ lại, hồi trên du thuyền, sau khi Ân Thúc Dạ từ chối khéo cậu, thái độ của hắn vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng và chiều chuộng như trước. Ngược lại, chính Tân Đào Phức là người tự suy sụp, cảm thấy bản thân không xứng đáng, khiến cậu nhìn đâu cũng thấy tự ti và làm gì cũng rụt rè. Thực ra điều đó là không cần thiết.
Bây giờ, Tân Đào Phức cũng trở lại như trước, vừa nhìn thấy Ân Thúc Dạ là cậu cười tươi, như đám mây gặp ánh mặt trời, nở rộ một cách rực rỡ.
Ân Thúc Dạ dường như cũng bị nụ cười sáng ngời của Tân Đào Phức làm cho vui lây.
Hắn cảm thấy Tân Đào Phức như vậy là đúng điệu.
Tân Đào Phức cười tươi ngồi xuống, ánh mắt rơi vào bàn ăn: “Đây là… cơm chan trà và lươn nướng? Chẳng phải đầu bếp nói không chịu làm sao?”
Câu “không chịu làm” của cậu nói không nặng không nhẹ, đủ khiến người ta suy ngẫm.
Chú Trần đứng một bên, lập tức hiểu rằng Tân Đào Phức sắp nổi trận lôi đình, ông ta liền vô thức lùi lại hai bước, đồng thời ra hiệu cho Trần Phi đi pha trà.
Trần Phi vẫn chưa nhận ra rằng chú Trần định dùng mình làm kẻ chịu trận, cô ta vẫn như thường lệ rót trà cho chủ nhà.
Tân Đào Phức cũng không nổi giận ngay, bởi vì trọng tâm của cậu bây giờ không phải là để trút giận lên người giúp việc. Trọng tâm của cậu là “thành công thu hút sự chú ý của tổng tài.”
Cậu chống một tay lên má, vừa như hờn dỗi vừa như cười nhìn Ân Thúc Dạ.
Ân Thúc Dạ rất thích dáng vẻ này của cậu, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Nghe thấy em than phiền, nên tôi đặc biệt mua từ bên ngoài mang đến cho em.”
Chú Trần nghĩ rằng Tân Đào Phức đã mách lẻo với Ân Thúc Dạ, khiến hắn phải đến đây.
Nhưng thực ra không phải vậy, Tân Đào Phức làm tất cả những điều này không phải để trút giận. Suy cho cùng, cậu không hề nghĩ rằng quản gia và người giúp việc nên đối xử với mình như chủ nhân, cũng không nghĩ rằng họ cần phải cung kính với mình. Cậu không xem mình là “ông chủ” mà chỉ nghĩ rằng “mọi người đều là người làm công.”
Người giúp việc là làm cho Ân Thúc Dạ, cậu cũng vậy. Mọi người đều làm việc tại Tử Đằng Nhã Uyển, là đồng nghiệp của nhau, có chút xích mích hay suy nghĩ nhỏ nhoi đều là chuyện bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.
Hành động của cậu hôm nay cũng không phải là để “trút giận” hay “lập uy” như chú Trần nghĩ. Cậu chỉ muốn phá vỡ tình trạng mấy ngày qua không gặp mặt Ân Thúc Dạ mà thôi.
Sau khi trở lại Tử Đằng Nhã Uyển, cậu đã hỏi Ban Tử Thư xem Ân Thúc Dạ tối nay có rảnh không. Nếu Ân Thúc Dạ bận việc chính, mà cậu lại đi làm nũng, thì đúng là tự chuốc lấy bẽ bàng.
Một người phải có lúc rảnh rỗi thì mới có tâm trạng rảnh rang, đây là chân lý bất biến.
Vừa hay, Ban Tử Thư nói với cậu rằng tối nay Ân Thúc Dạ đang buồn chán vì không có việc gì làm.
Lúc này Tân Đào Phức mới dám mạnh dạn gọi điện cho Ân Thúc Dạ, không nhắc gì đến việc khác, chỉ than thở về việc muốn ăn cơm chan trà và lươn nướng mà không được.
Có lẽ đúng lúc Ân Thúc Dạ đang rảnh rỗi và thoải mái, hắn liền tự tay mang đến cho cậu.
Cơm chan trà và lươn nướng được mang từ nhà hàng về, rồi được bày biện trên những chiếc đĩa cao cấp, đặt ngay ngắn trên bàn đá cẩm thạch, tạo nên cảm giác sang trọng.
Tân Đào Phức cười tươi ăn uống, nhưng lại không nói một lời cảm ơn Ân Thúc Dạ. Tuy nhiên, cậu mỉm cười, miệng liên tục nói “ngon quá ngon quá” và “đúng là hương vị này”, điều ấy còn khiến người ta vui hơn là nghe một câu “cảm ơn” đầy khuôn phép.
Ân Thúc Dạ cùng cậu ăn xong, Trần Phi lại vào dâng trà sau bữa.
Tân Đào Phức nhận cốc trà, còn khẽ cười nói cảm ơn với Trần Phi.
Chú Trần đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy không hiểu nổi ý đồ của Tân Đào Phức.
Ân Thúc Dạ cầm tách trà, bỗng nhiên hỏi: “Mấy hôm nay ở đây, em quen chưa?”
Tân Đào Phức đặt chén trà xuống, nói: “Em đang định nói với anh đây.”
“Hửm?” Ân Thúc Dạ như có vẻ tò mò nhìn cậu.
Tân Đào Phức thở dài một tiếng: “Em có thể tự ra ngoài ở không?”
Chú Trần nghĩ thầm: Tới rồi đó, lại sắp giở trò rồi.
Trần Phi đứng bên cạnh, trong lòng thầm mắng: Đồ không ra gì, thật không biết điều. Ngài ấy hỏi vài câu chỉ là lịch sự thôi, thế mà lại làm bộ làm tịch.
Ân Thúc Dạ hỏi: “Sao vậy? Ở đây không tốt à?”
Chú Trần đoán rằng Tân Đào Phức sắp bắt đầu kể khổ rồi. Một mỹ nhân mà than phiền nhiều quá, lải nhải không ngừng, thì sẽ chẳng còn gì đáng yêu nữa, mà thậm chí còn khiến người ta bực mình.
Nhưng Tân Đào Phức chỉ nói một câu: “Ở đây có quá nhiều quy tắc, chẳng thoải mái chút nào!”
“Quy tắc?” Ân Thúc Dạ như không hiểu: “Quy tắc gì?”
“Nào là phải dậy ăn sáng lúc bảy giờ, rồi không được ăn trong phòng ăn khi không có việc gì... nhiều lắm, em cũng không nhớ hết.” Nói rồi, Tân Đào Phức như vô tình đảo mắt, nhìn thấy Trần Phi, liền chỉ vào cô, nói: “Chị Phi, chị nói xem, có những quy tắc gì?”
Sắc mặt Trần Phi khẽ cứng lại một chút: “Cái này…”
Tân Đào Phức tiếp lời: “Mấy quy tắc này đều là chị Phi nói với em, em thường hay quên, nên toàn do chị ấy nhắc nhở.”
Trần Phi lúc này mới có chút ngượng ngùng, cố gắng gượng cười nói: “Đều là quy tắc của nhà cũ. Nếu Tân tiên sinh không rõ, tôi sẽ nhắc cậu.”
Tân Đào Phức chớp mắt, trông có vẻ rất ngây thơ.
Ân Thúc Dạ cười, nói: “Đây đâu phải là nhà cũ, giữ quy tắc nhà cũ làm gì? Quan trọng là Tiểu Đào phải cảm thấy thoải mái khi ở đây.”
Tân Đào Phức làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Đây là anh nói đấy nhé. Nếu lần sau còn bắt em dậy sớm ăn sáng, em sẽ đập bát đấy.”
Ân Thúc Dạ bật cười: “Không sao, nhà có nhiều bát lắm.”
Chú Trần đứng bên cạnh, nghĩ thầm: Thủ đoạn của Tân Đào Phức còn cao hơn mình tưởng.
Khi ông ta nghĩ rằng cậu sẽ “thừa thắng xông lên” thì Tân Đào Phức lại nói mình đã no, rồi đứng dậy đi dạo.
Tân Đào Phức kiểm soát rất tốt, không hề mang những chuyện mình bị lạnh nhạt mấy hôm nay ra kể lể — trước hết, cậu không quan tâm đến những trò “chiến tranh lạnh” này, thứ hai: "chiến tranh lạnh” vốn dĩ rất khó để quy kết thành tội. Nếu cậu coi đó là một vấn đề lớn mà nghiêm túc kể ra, thì sẽ trở nên nhỏ nhen và lố bịch, chẳng ai ưa nổi.
Sau mỗi bữa ăn, Tân Đào Phức đều ra vườn đi dạo, hôm nay cũng vậy.
Nhà thiết kế khu vườn dĩ nhiên đã tính đến ánh sáng cho buổi tối, bởi đi dạo trong sân vào ban đêm cũng là một thú vui. Những ánh đèn lấp lánh được trang trí giữa giàn tử đằng giả cứ như dòng sông sao uốn lượn trong thác dây leo, vô cùng mỹ lệ.
Ân Thúc Dạ đi dạo cùng Tân Đào Phức, hai tay đút túi, dáng vẻ ung dung, cũng không nói gì.
Tân Đào Phức cũng không thấy gì lạ, Ân Thúc Dạ vốn không phải người hay nói. Hắn luôn trầm mặc, nhưng không hề tỏ ra lạnh lùng, bởi đôi mắt đa tình của hắn luôn mang theo nụ cười. Dù là cười thật hay cười giả, chỉ cần đẹp là đã đủ khiến người khác có thiện cảm.
Nhưng cứ im lặng mãi cũng không hay, Tân Đào Phức với tư cách là “người làm công” tất nhiên phải đóng vai trò người tìm chuyện để nói, cậu liền hỏi: “Anh chuyển viện cho bà nội sao không báo em biết một tiếng? Sáng nay em ra ngoài suýt nữa không gặp được bà.”
Ân Thúc Dạ nghe vậy, như chợt nhớ ra điều gì, liền nói: “Đúng là tôi sơ sót. Thực ra ngày đầu tiên em dọn vào, tôi đã định nói với em rồi, muốn cho em một bất ngờ, không ngờ hôm đó bận quá, lại quên mất.”
Tân Đào Phức gật đầu: “Hóa ra là vậy.”
Ân Thúc Dạ bỗng nắm lấy tay cậu.
Tân Đào Phức khẽ cứng người.
Phải nói rằng, tay của Ân Thúc Dạ rất ấm áp, khô ráo, không đổ mồ hôi, thậm chí còn phảng phất hương nước hoa nhẹ nhàng, là một đôi tay vừa đẹp vừa lịch lãm.
Tân Đào Phức vốn rất thích đôi tay của Ân Thúc Dạ, khi hắn vô tình hoặc cố ý chạm vào tóc, đầu ngón tay hay cổ áo của cậu, Tân Đào Phức luôn cảm thấy tim đập thình thịch. Trước đây, cậu từng không ít lần mơ tưởng đến lần đầu tiên hai người nắm tay — thực ra, cảnh tượng nắm tay dưới giàn tử đằng như thế này cũng khá lãng mạn.
Nhưng Tân Đào Phức lại không hề có chút cảm giác gì.
Cậu có thể lấy lại “vũ trang” của mình, trở lại như trước, làm nũng và tỏ ra đáng yêu với Ân Thúc Dạ, nhưng khi thực sự có sự đụng chạm cơ thể, cậu vẫn lộ vẻ sợ hãi — suy cho cùng là chưa đủ bản lĩnh.
Tân Đào Phức hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, cúi đầu, làm ra vẻ ngại ngùng, hy vọng có thể che giấu được sự thật.
Ân Thúc Dạ dường như không nhận ra điều bất thường, vẫn nắm tay cậu, thong thả bước đi, rồi tán gẫu với Tân Đào Phức: “Bao giờ em đi học lại?”
Tân Đào Phức đáp: “Mấy hôm nữa là khai giảng rồi.” Nói xong, cậu lại hỏi: “Em có thể ở ký túc xá không?”
“Ký túc xá sao thoải mái bằng ở Nhã Uyển được?” Ân Thúc Dạ cười nói.
Đó chính là câu trả lời “không được”.
Cũng đúng thôi, cậu là “chim hoàng yến” lẽ ra nên ở trong lồng sơn son thếp vàng.
Tân Đào Phức cũng không nhất thiết phải ở ký túc xá. Thực ra điều kiện ở ký túc xá cũng không tốt lắm. Cậu chỉ hỏi vu vơ, nhưng cố tình tỏ ra không vui, nói: “Không ở ký túc xá thì em cũng không biết giải thích với thầy cô thế nào.”
Ân Thúc Dạ cười cười: “Chuyện đó em không cần lo. Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
“Nhưng ký túc xá gần giảng đường hơn, em có thể ngủ nướng thêm chút.”
“Trẻ con vẫn nên đi ngủ sớm và dậy sớm mới tốt.” Ân Thúc Dạ nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, tôi đặc biệt chọn Nhã Uyển cho em vì nó gần trường em. Để tài xế đưa em đi, cũng nhanh lắm.”
Tân Đào Phức vẫn ậm ừ không đồng ý.
Nhìn dáng vẻ “chim hoàng yến” muốn nhảy ra khỏi lồng, Ân Thúc Dạ không hề khó chịu, thậm chí còn thấy thích thú.
Nghĩ lại, trước đây Ân Thúc Dạ thích gọi Tân Đào Phức là “bạn nhỏ”, trong tiệc sinh nhật mười tám tuổi, khi từ chối lời tỏ tình của cậu một cách kín đáo, hắn còn cười nói: “Bạn nhỏ không được quá tham lam.”
Có lẽ, thật sự như Ban Tử Thư đã nói, thứ Ân Thúc Dạ muốn chính là một “thú cưng" "trẻ trung" như vậy.
Tân Đào Phức và Ân Thúc Dạ cứ thế trêu đùa nhau, cũng không hoàn toàn là vì “diễn kịch”. Nói cho cùng, Ân Thúc Dạ có sức hút rất lớn đối với Tân Đào Phức. Cậu đùa giỡn với hắn, dần dần thả lỏng, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, thậm chí cũng giống như Ân Thúc Dạ, cậu thật lòng vui vẻ, thỉnh thoảng bật cười thật sự.
Việc nắm tay Ân Thúc Dạ cũng dần trở nên mềm mại như những đám mây.
Mặt trăng treo lơ lửng trên mái nhà.
Tân Đào Phức ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trời đã không còn sớm, mà cậu và Ân Thúc Dạ cũng đã dạo bộ đến trước căn biệt thự.
Vậy có thể coi như đã dạo xong rồi. Tiếp theo...
Có phải nên...
Nghĩ đến điều này, tim Tân Đào Phức bất giác thắt lại, tâm trạng vừa thả lỏng bỗng trở nên căng thẳng.
Để làm dịu đi sự căng thẳng, Tân Đào Phức hít hai hơi thật sâu, khi bước đến trước cửa, cậu đá nhẹ vào viên đá cuội dưới chân, cúi đầu hỏi: "Tối nay anh có ở lại không?"
Ân Thúc Dạ nghe vậy, nhìn về phía Tân Đào Phức, thấy cậu cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm, chỉ thấy đỉnh đầu của cậu. Ân Thúc Dạ cười nhạt: "Em muốn tôi ở lại không?"
Nghe câu này, Tân Đào Phức càng bối rối và lúng túng.
Cậu có muốn không?
Một mặt, cậu không muốn, vì cậu biết mình chưa sẵn sàng.
Mặt khác, cậu lại sợ không khéo sẽ làm mất hứng của hắn.
Tân Đào Phức lẩm bẩm: "Tất nhiên là em muốn anh ở lại bên em nhiều hơn."
Cậu chỉ nói "ở lại bên", chứ không nói là "ở lại" như thế nào, nên cũng không hẳn là nói dối.
"Vậy thì ngẩng đầu lên nhìn tôi." Ân Thúc Dạ nói với Tân Đào Phức, người đang cúi đầu như một bông lúa chín.
Tân Đào Phức hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, trên mặt đã thay đổi thành một biểu cảm dễ chịu, không còn gượng gạo, không khó chịu, không do dự, chỉ là một nụ cười thuần khiết và xinh đẹp.
Ân Thúc Dạ cảm thấy Tân Đào Phức hợp ý mình không chỉ vì tính cách của cậu, mà còn vì khuôn mặt của cậu cũng rất quan trọng. Khuôn mặt này đẹp đến mức khó tin, dưới ánh trăng lại càng quyến rũ hơn.
Ân Thúc Dạ hơi cúi người xuống, từ từ di chuyển mặt mình về phía mặt của Tân Đào Phức.
Tân Đào Phức không phải đồ ngốc, tất nhiên cậu biết đây là dấu hiệu của một nụ hôn sắp đến. Nếu hắn đột ngột hôn xuống thì còn đỡ, đằng này, Ân Thúc Dạ lại hành động rất chậm, như thể công khai tuyên bố: Tôi sắp hôn em đây, hãy chuẩn bị đón nhận.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Tân Đào Phức trở nên vô dụng, cơ thể cứng đờ một cách vô thức, mắt mở to, môi mím chặt, như đang chờ đợi chiếc hộp Pandora mở ra và nụ hôn ấy sẽ rơi xuống môi cậu.
Nhưng nụ hôn đó chỉ rơi vào khoảng không bên má cậu.
Ân Thúc Dạ chỉ tặng cậu một nụ hôn “gió" lịch sự, sau đó hắn vỗ nhẹ lên đầu cậu như thể đang an ủi một con vật nhỏ: "Ngủ ngon nhé, bạn nhỏ."
Đêm thứ hai Ân Thúc Dạ đến Tử Đằng Nhã Uyển, hắn vẫn không ở lại qua đêm.
Nhưng khác với lần trước, trước khi rời đi, Ân Thúc Dạ nói thêm với chú Trần hai câu: "Em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, đừng gò bó em ấy. Em ấy muốn gì thì cứ cho em ấy cái đó."
Chú Trần dĩ nhiên đáp: "Tân tiên sinh là khách quý, tôi chỉ làm theo yêu cầu của cậu ấy, làm sao dám gò bó cậu ấy chứ?"
Nhưng trong lòng ông ta nghĩ: Mười tám tuổi mà còn trẻ con, thật buồn nôn.