"Tôi không dám tự tiện đoán ý tứ của Ân tiên sinh." Ban Tử Thư chậm rãi nói.

Tân Đào Phức: Vậy thì đống lời anh vừa nói là nói nhảm cái gì hả?

Tân Đào Phức cúi mắt xuống, lộ ra vẻ thất vọng.

Ban Tử Thư cười, nói: "Có lẽ là giống như cậu bây giờ."

"Hả?" Tân Đào Phức ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Ban Tử Thư nói: "Trẻ trung."

Tân Đào Phức sững người.

Ban Tử Thư tiếp tục: "Ân tiên sinh từng nói, cậu rất trẻ."

Tân Đào Phức không khỏi bật cười: "Ân tiên sinh cũng trẻ mà."

Dù nói vậy, nhưng thực ra Ân Thúc Dạ lớn hơn Tân Đào Phức tám tuổi.

Đối với người bốn mươi, năm mươi tuổi, việc đối diện với người hơn mình tám tuổi có lẽ không cảm thấy gì. Nhưng đối với một người mười mấy tuổi, họ sẽ nghĩ người hơn mình tám tuổi là "một người lớn thực thụ."

Ban Tử Thư nói: "Ân tiên sinh khi mười tám tuổi không phải như cậu bây giờ."

Tân Đào Phức có thể tưởng tượng được điều đó.

Ban Tử Thư nói tiếp: "Khi tôi mười tám tuổi tôi cũng không phải như cậu."

Tân Đào Phức nhìn Ban Tử Thư với vẻ bối rối.

Ban Tử Thư tiếp tục: "Có thể nói, trong môi trường trưởng thành của Ân tiên sinh, chưa bao giờ có một người như cậu."

"Người như tôi...?" Tân Đào Phức đầy vẻ nghi hoặc.

Ban Tử Thư nói: "Ân tiên sinh rất kiềm chế, kín đáo, trưởng thành, thậm chí đã trải qua tuổi thanh xuân trong đau khổ. Có lẽ chính vì vậy, khi nhìn thấy cậu, Ân tiên sinh cảm thấy rất vui." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Tân Đào Phức đứng ngẩn ra, dường như vẫn đang cố gắng tiêu hóa lời nói của Ban Tử Thư.

Ban Tử Thư lặng lẽ dẫn cậu bước vào thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, Ban Tử Thư mỉm cười với Tân Đào Phức: "Ân tiên sinh không thích người khác bàn luận về anh ấy..."

Tân Đào Phức lập tức hiểu ý ngầm của Ban Tử Thư, liền nhanh chóng hứa: "Tôi sẽ không kể với Ân tiên sinh về những gì hôm nay anh đã nói..."

"Cảm ơn." Ban Tử Thư nói: "Tôi nói với cậu những điều này, thực ra là đã mạo phạm đến Ân tiên sinh rồi."

Tân Đào Phức im lặng một lúc, nhưng vẫn không kiềm chế được mà hỏi: "Vậy tại sao anh lại nói với tôi những điều này?"

Ban Tử Thư đáp: "Có lẽ vì tôi mong Ân tiên sinh và cậu đều cảm thấy vui hơn một chút."

Vừa dứt lời: "đing" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cùng lúc đó, trong đầu Tân Đào Phức cũng như vang lên tiếng "đing" tương tự, giống như trong truyện tranh khi nhân vật chính có một bóng đèn nhỏ bất ngờ bật sáng trong đầu.

Ân Thúc Dạ thích Tân Đào Phức, nhưng mức độ chân thành của sự "thích" này thì không dễ nói. Còn lúc này, Tân Đào Phức đang cần sự "thích" đó.

Tân Đào Phức bước vào phòng bệnh VIP, nhìn thấy bà nội được chăm sóc tận tình, sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều, tinh thần cũng tốt lên không ít, cậu càng hiểu rõ rằng sự "thích" của Ân Thúc Dạ là vô cùng giá trị.

Đúng như Ban Tử Thư đã nói: Cậu đã chọn con đường này, chắc hẳn sẽ không muốn bị Ân tiên sinh chán ghét quá nhanh, đúng không?

Nghe Ban Tử Thư nhắc nhở, Tân Đào Phức hồi tưởng lại những lần tiếp xúc với Ân Thúc Dạ trong quá khứ.

Ban Tử Thư cố ý đề cập rằng, xung quanh Ân Thúc Dạ không có ai giống như Tân Đào Phức, vì vậy hắn cảm thấy vui khi ở bên cậu. Niềm vui này có lẽ chính là lý do khiến Ân Thúc Dạ sẵn lòng dành cho Tân Đào Phức sự "ưu ái". Nhưng nếu Tân Đào Phức không thể tiếp tục khiến Ân Thúc Dạ vui, thì những lợi ích này sẽ bị thu hồi bất cứ lúc nào.

Vậy thì câu hỏi đặt ra: "người như tôi" là người như thế nào?

Tân Đào Phức nghĩ đến những lần cậu từng ở bên Ân Thúc Dạ, trong lòng dâng lên nỗi chua xót: Cậu dường như đã biết mình là "người như thế nào" trong mắt Ân Thúc Dạ và Ban Tử Thư.

Nhưng thực ra, đó cũng không phải là con người thật của cậu.

Cậu luôn rất giỏi trong việc phát huy sự quyến rũ của bản thân, gần như đó là một tài năng bẩm sinh. Khi còn học mẫu giáo, cậu đã có ý thức sử dụng nụ cười để giành lấy sự ưu ái của giáo viên.

Ngoài tài năng bẩm sinh, còn có một hình mẫu mà cậu noi theo — mẹ của cậu. Mẹ của Tân Đào Phức là một người phụ nữ cực kỳ biết cách phát huy những lợi thế của bản thân.

Tân Đào Phức không biết liệu cậu thừa hưởng "tài năng" này từ mẹ, hay vô tình học được "kỹ năng" từ bà, nhưng cậu đã tự mình thấu hiểu và học được.

Tân Đào Phức nhớ lại những năm tháng trước đây.

Sau khi Tân Tư Lao phá sản, ông ta không chỉ không thể tiếp tục duy trì cuộc sống xa hoa cho mẹ cậu là Đào Hoan Nhi, mà còn không thể đối xử với bà dịu dàng, chiều chuộng như trước đây. Sự nghèo khó khiến con người trở nên cáu kỉnh, và khi Tân Tư Lao không có chỗ nào để trút giận, ông ta liền bắt đầu soi mói, gây sự với gia đình mình.

Ngòi nổ có lẽ là lần đó, khi Tân Tư Lao đập vỡ lọ mỹ phẩm của Đào Hoan Nhi, mắng bà: "Cô còn mua đồ dưỡng da đắt tiền như vậy? Cái mặt này của cô đáng giá mấy đồng?"

Lúc đó Tân Đào Phức bị dọa cho sợ hãi, nhưng Đào Hoan Nhi lại rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tân Tư Lao, nhướng mày nói: "Mặt tôi tất nhiên là đáng tiền."

Sáng hôm sau, khi Tân Tư Lao ra khỏi nhà đi làm, Đào Hoan Nhi ôm Tân Đào Phức hỏi: "Con có muốn đi theo mẹ không?"

So với người ba tính khí thất thường, Tân Đào Phức theo bản năng lựa chọn người mẹ vẫn giữ được sự điềm tĩnh và khí chất.

Đào Hoan Nhi liền dẫn theo Tân Đào Phức rời đi, đến nhà một người đàn ông lạ.

Khi người đàn ông lạ nhìn thấy Tân Đào Phức, ông ấy hơi ngạc nhiên: "Sao lại mang theo đứa trẻ?"

Đào Hoan Nhi cúi đầu nói: "Em biết là không nên... nhưng em thật sự rất sợ..." Vừa nói, bà vừa run rẩy, nước mắt rơi trên đôi má, trông vô cùng đáng thương. Người đàn ông kia thấy vậy, lập tức cảm thấy đau lòng.

Chỉ có Tân Đào Phức biết rằng Đào Hoan Nhi không hề sợ hãi chút nào, bà chỉ đang giả vờ.

Điều đáng sợ nhất là Tân Đào Phức cũng bắt đầu làm theo, không cần ai dạy mà biết cách khóc và run rẩy theo mẹ. Một đứa trẻ xinh đẹp, khóc lên cũng khiến người ta thương xót.

Nhờ vậy, hai mẹ con họ được người đàn ông kia cưu mang.

Tiêu chuẩn đầu tiên của Đào Hoan Nhi trong việc chọn đàn ông là phải giàu có và sẵn sàng chi tiền cho bà — cả hai điều đó không thể thiếu. Vì vậy, người đàn ông này là một người giàu có và sẵn lòng chi tiền cho phụ nữ.

Trái với suy nghĩ của nhiều người, Đào Hoan Nhi không hề đối xử với người đàn ông kia bằng cách nịnh nọt hay chiều chuộng mọi thứ. Thỉnh thoảng, bà giống như một con mèo, cào cấu một chút, nhưng không khiến người ta phật lòng.

Nước mắt và sự yếu đuối là những vũ khí bà sử dụng rất cẩn thận. Trong ký ức của Tân Đào Phức, chỉ có lần duy nhất bà khóc là khi dẫn theo "gánh nặng" là cậu đến gõ cửa nhà người đàn ông kia.

Đào Hoan Nhi thường cảm thán riêng với cậu: "Mẹ đúng là già rồi, và xuất hiện không đúng thời điểm."

Khi đó Tân Đào Phức không hiểu, cũng không hỏi thời điểm nào mới là đúng.

Nhưng bây giờ cậu đã hiểu, thời điểm Đào Hoan Nhi gặp người đàn ông kia là không thuận lợi. Bà đã suy sụp, còn mang theo một đứa trẻ, chỉ có thể dựa vào người đàn ông này. Tình cảnh này khiến sức hấp dẫn của bà giảm đi rất nhiều, chưa nói đến việc làm người ta có ý định cưới bà.

Sau này, một ngày nọ, Đào Hoan Nhi quyết tâm tìm lại Tân Tư Lao, chính thức làm thủ tục ly hôn với ông ta. Cùng lúc đó, bà cũng từ bỏ quyền giám hộ Tân Đào Phức và gửi cậu về sống với Tân Tư Lao.

Tân Tư Lao kéo Tân Đào Phức về tay mình, vừa ác độc vừa trào phúng: "Mày bỏ cả ba mày, đi theo con đàn bà đó. Tưởng là có thể sống sung sướng hả? Mày cũng ngu ngốc như nó. Loại phụ nữ như nó làm sao chịu vì một đứa con rơi mà hy sinh bản thân?"

Tân Đào Phức đã quên mình phản ứng thế nào vào lúc đó.

Nhưng cậu dường như không thể căm ghét Đào Hoan Nhi, trong ký ức của cậu, bà luôn biết cách làm cho người khác thiên vị và ưu ái bà.

Có lẽ, Tân Đào Phức cũng rất muốn được thiên vị và ưu ái.

Khi cậu mới quen Ân Thúc Dạ, cậu đã tự nhiên thể hiện hình ảnh dễ được yêu thích nhất của mình — gần như là hình mẫu của Đào Hoan Nhi trước mặt người đàn ông kia, không phải lúc nào cũng tội nghiệp, cũng không phải lúc nào cũng kiêu ngạo, nhưng luôn luôn xinh đẹp và đáng yêu.

Lúc đó, cậu coi Ân Thúc Dạ như một "người đang theo đuổi mình, có hứng thú với mình", cậu tự tin rằng Ân Thúc Dạ có thiện cảm với mình, bị mình thu hút, vì vậy cậu có thể thoải mái chơi đùa, bày mưu tính kế mà vẫn rất vui vẻ. Phản ứng của Ân Thúc Dạ dường như cũng rất tốt — cho đến ngày sinh nhật mười tám tuổi, sự tự tin của Tân Đào Phức hoàn toàn sụp đổ.

Cậu trở nên mệt mỏi, bối rối, không biết phải làm gì, đừng nói đến việc bày mưu tính kế, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp — 

Điều này tất nhiên... không còn dễ thương nữa.

Ban Tử Thư đã nói đúng, Ân Thúc Dạ bị cậu thu hút, chắc chắn là bị "con người ban đầu" của cậu thu hút, cậu nên duy trì hình ảnh đó mới tốt.

Dù cho "con người ban đầu" đó, thực ra không phải là con người thật của cậu.

Mà chỉ là một "hình tượng rất dễ thu hút đàn ông/phụ nữ."

Trong đầu Tân Đào Phức đột nhiên hiện lên lời chế giễu của ba cậu vào buổi sáng: "Đúng là con trai của mẹ mày."

Câu nói đó như một thanh kiếm sắc bén chém vào tâm trí Tân Đào Phức, khiến cậu mơ màng một lúc lâu.

Mãi đến khi bà nội gọi tên cậu, Tân Đào Phức mới thu lại suy nghĩ, tập trung hỏi han tình trạng của bà. Lúc này, cậu mới nghe từ miệng bà và bác sĩ rằng, bệnh tình của bà thực sự phức tạp, bệnh viện ban đầu đã khuyến nghị chuyển viện. Nhưng vì giường bệnh luôn trong tình trạng khan hiếm, nên việc này vẫn chưa được thực hiện. Cho đến khi Ân Thúc Dạ can thiệp, vấn đề mới được giải quyết.

Bà nội hơi lơ mơ, hỏi Tân Đào Phức: "Có phải tốn nhiều tiền lắm không?"

Tân Đào Phức nhíu mày, sau đó lại nở nụ cười: "Không đâu ạ, con tình cờ quen một người bạn có quan hệ trong bệnh viện nên đã giải quyết được."

Nói rồi, Tân Đào Phức kéo Ban Tử Thư đến giới thiệu với bà nội: "Đây là bạn mới của con, Ban Tử Thư."

Bà nội vội vàng cảm ơn Ban Tử Thư rối rít.

Dù Ban Tử Thư rất cung kính trước mặt Ân Thúc Dạ, nhưng bản thân anh ta cũng là một nhân vật quen với việc được người khác cúi đầu cảm ơn. Đối diện với sự cảm kích rơi nước mắt của người lớn tuổi, anh ta không hề thấy lúng túng, dường như đã quen thuộc với những tình huống này từ lâu. Anh ta chỉ mỉm cười khách sáo nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn tôi. Bà có thể yên tâm dưỡng bệnh ở đây là tốt nhất rồi."

Sau khi thăm bà nội, Tân Đào Phức được Ban Tử Thư đưa về Tử Đằng Nhã Uyển.

Ban Tử Thư và cậu sóng đôi bước qua lối đi có giàn tử đằng, Tân Đào Phức nhìn những sợi dây tử đằng rủ xuống, đột nhiên hỏi: "Vị chủ nhân trước thích hoa tử đằng là người như thế nào?"

Ban Tử Thư ngừng lại một chút, rồi nói: "Là một người không tiện nhắc đến."

Nghe vậy, Tân Đào Phức trở nên lúng túng, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ vì sợ Tân Đào Phức khó xử, Ban Tử Thư nhanh chóng đổi chủ đề, nói chuyện phiếm về những chuyện thường ngày.

Tân Đào Phức cũng theo chủ đề mà tán gẫu một hồi, coi như để gắn kết tình cảm.

Khi chú Trần nhìn thấy Ban Tử Thư, khuôn mặt mỉm cười chuyên nghiệp của ông ta cũng ấm áp hơn vài phần, nhiệt tình nói muốn pha trà và mang điểm tâm cho Ban Tử Thư. Nhưng Ban Tử Thư chỉ nói: "Không sao, tôi chỉ đưa Tân tiên sinh về thôi. Tôi phải đi rồi."

"Đi thong thả." Chú Trần liền đích thân tiễn Ban Tử Thư ra tận cửa.

Nhìn thái độ của chú Trần đối với Ban Tử Thư, Tân Đào Phức càng hiểu rõ rằng mình mới là người đang bị đối xử qua loa.

Tân Đào Phức không nói gì, nhưng khác hẳn thường lệ, cậu không quay về phòng ngủ mà đến phòng sinh hoạt chung, ngồi trên chiếc ghế quý phi sản xuất từ thế kỷ trước, vắt chân lên xem tivi.

Đang xem dở thì người giúp việc mỗi ngày đưa cơm cho cậu đi ngang qua. Tân Đào Phức liền nói: "Chị Phi, pha cho tôi một tách trà, thêm đĩa trái cây nữa."

Trần Phi ngớ người, dường như đây là lần đầu cô ta nghe thấy một mệnh lệnh từ Tân Đào Phức.

Tiếp xúc giữa cô ta với Tân Đào Phức chỉ giới hạn ở việc mỗi ngày đưa ba bữa cơm. Mỗi lần cô ta đưa đồ ăn đến, Tân Đào Phức đều cúi đầu cảm ơn, như thể cậu nhận được ân huệ gì đó. Một người như Tân Đào Phức làm sao có thể đưa ra yêu cầu với cô ta được?

Tân Đào Phức nhướng mắt lên, hỏi: "Có những loại trái cây nào?"

Nghe thấy giọng nói một lần nữa vang lên, Trần Phi mới bừng tỉnh, trả lời: "Có cam, thanh long và lê."

"Vậy thì mang mỗi thứ một ít." Tân Đào Phức nói: "Được không, chị Phi?"

Tất nhiên Trần Phi không thể từ chối, rất nhanh đã cắt trái cây, pha trà rồi mang đến phòng sinh hoạt chung.

Sau khi ăn trái cây xong, Tân Đào Phức lại gọi Trần Phi: "Chị Phi, tối nay tôi muốn ăn cơm chan trà và lươn nướng."

Nói ra thì, những ngày này Trần Phi đưa đến cho cậu đều là những món ăn Trung Quốc vô cùng nhạt nhẽo, ít dầu, ít muối, ít mỡ, thực ra những món này không hợp khẩu vị của Tân Đào Phức chút nào.

Nghe thấy yêu cầu của Tân Đào Phức, Trần Phi nhíu mày, sau đó lại nở nụ cười chuyên nghiệp rồi nói: "Xin lỗi, chúng tôi không có đầu bếp Nhật Bản."

"Đầu bếp nhà mình không biết nấu món Nhật sao?" Thực ra Tân Đào Phức không phải thích ăn món Nhật lắm, chỉ là lúc nãy xem TV thấy người dẫn chương trình ăn, nên đột nhiên thèm thôi.

Trần Phi lắc đầu: “Không được đâu. Hơn nữa, thực đơn mỗi ngày đều được định sẵn từ sáng, rất khó thay đổi. Nếu muốn ăn món đặc biệt, thường phải đăng ký trước, để bên mua sắm và nhà bếp chuẩn bị.”

Tân Đào Phức thầm cười lạnh: Không tin được, chẳng lẽ Ân Thúc Dạ muốn ăn cơm chan trà cũng phải đăng ký trước 24 tiếng?

Cậu dựa vào lưng ghế, nói: “Vậy thì gọi đồ ăn ngoài đi.”

Trần Phi như nghe thấy chuyện gì hoang đường lắm, sắc mặt hơi thay đổi, giọng điệu cũng trở nên cứng nhắc hơn: “Xin lỗi, theo quy tắc của nhà cũ…”

Tân Đào Phức ngạc nhiên: “Gọi đồ ăn ngoài cũng không được?”

Trần Phi giữ nụ cười chuyên nghiệp, lắc đầu.

Tân Đào Phức cũng nở nụ cười kiểu lịch sự nhưng đầy mỉa mai, nói: “Vậy tôi ra ngoài ăn. Gọi tài xế đưa tôi đi.”

Sắc mặt Trần Phi cứng lại, không ngờ Tân Đào Phức đột nhiên trở nên khó chịu như vậy. Mấy ngày qua, cái dáng vẻ rụt rè của cậu chẳng khác gì đang diễn kịch: Đúng là người có thể leo lên giường của Ân tiên sinh, không thể nào là người tử tế, cuối cùng thì cũng không giả vờ nổi nữa sao?

Trần Phi nghĩ một chút rồi đáp: “Việc dùng xe không phải do tôi quản.”

“Vậy gọi chú Trần đến đi.” Tân Đào Phức bình tĩnh nói.

Trần Phi vừa thầm nguyền rủa vừa giữ nụ cười, rút lui.

Không lâu sau, chú Trần đã đến phòng khách, nhìn thấy Tân Đào Phức đang ngả ngớn trên ghế sofa ăn trái cây.

Nhìn dáng vẻ ngồi không ra ngồi của cậu thanh niên này, trong lòng chú Trần càng khó chịu, lo sợ không biết liệu Tân Đào Phức ăn uống có làm rơi bẩn lên chiếc sofa cổ quý giá kia không.

“Cậu gọi tôi?” 

Tân Đào Phức đầu vẫn tựa vào ghế sofa, uể oải nói: "Gọi tài xế chở tôi đến nhà hàng Nhật gần đây đi, tôi muốn ăn món Nhật. Chắc không có vấn đề gì chứ?”

Chú Trần nở nụ cười chuyên nghiệp: “Chuyện này vốn không có vấn đề gì, nhưng không may hôm nay tài xế xin nghỉ rồi.”

Tân Đào Phức cười nhạt, ngồi dậy, nói: “Vậy chú biết lái xe chứ? Chú đưa tôi đi.”

Là một quản gia, bị Tân Đào Phức yêu cầu làm việc của tài xế như đùa cợt thế này mà coi được sao?

Chú Trần cảm thấy bị xúc phạm, nụ cười chuyên nghiệp gần như không giữ được nữa, nhưng tuổi tác và kinh nghiệm giúp ông ta kìm lại, vẫn giữ nụ cười nói: “Đáng lẽ tôi cũng nên làm vậy, nhưng hôm nay tôi phải lo việc sửa chữa vườn, thực sự không thể rời được.”

Tân Đào Phức hỏi: “Vậy còn ai biết lái xe nữa?”

Chú Trần có thể cảm nhận được gai nhọn của Tân Đào Phức đột nhiên lộ ra, không còn là dáng vẻ ngoan ngoãn trước đây nữa. Nhưng chú Trần cũng hiểu rõ rằng, nếu bây giờ ông ta nhượng bộ, sau này sẽ bị tên nhóc này đè đầu cưỡi cổ.

Chú Trần liền đáp với giọng lạnh nhạt: “Hôm nay trùng hợp phải sửa chữa vườn, nên tạm thời không có ai rảnh cả… thành thật xin lỗi.”

Tân Đào Phức bật dậy, xoay người đi thẳng, bước nhanh về phòng mình.

Trong mắt chú Trần, điều này chẳng qua chỉ là “cơn giận bất lực”, ông ta không coi trọng.

Chú Trần không ngờ rằng, đến chiều tối, ông ta nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nói rằng tối nay Ân Thúc Dạ sẽ đến.

Chú Trần vội vàng gọi người chuẩn bị, sau đó lên phòng gõ cửa Tân Đào Phức, chỉ nói: “Ân tiên sinh sắp đến rồi, mời cậu xuống chuẩn bị.”

Nghe Ân Thúc Dạ sắp đến, chú Trần nghĩ rằng Tân Đào Phức sẽ rất mừng rỡ, nhưng không ngờ cậu lại bình thản như đã biết trước.

Tân Đào Phức đang ngồi trên giường chơi điện thoại, nghe thấy lời chú Trần, cậu chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Chuẩn bị gì?”

Chú Trần ngẩn người, nói: “Tất nhiên là cùng xuống lầu đón Ân tiên sinh.”

“Nghe thấy tiếng bước chân là phải ra cửa đứng đợi à?” Tân Đào Phức nhướn mày: "Tôi là chó chắc?”

Gương mặt già của chú Trần suýt nữa không giữ nổi.

Mười phút sau.

Ân Thúc Dạ đến trước cửa biệt thự, chú Trần cùng bốn nữ giúp việc cúi chào hắn.

“Cậu ấy đâu?” Ân Thúc Dạ hỏi.

“Cậu ấy” ở đây là ai, không cần nói cũng hiểu.

Chú Trần đáp: “Lúc nãy tôi đã gọi cậu ấy xuống đón ngài, nhưng cậu ấy…” Chú Trần dừng lại, vẻ mặt như muốn nói nhưng lại không dám.

Ân Thúc Dạ chỉ cười, dường như chờ đợi chú Trần tự quyết định có nên nói hay không.

Thấy Ân Thúc Dạ không đáp lời, chú Trần cũng không thể để không khí trở nên im lặng, đành nói tiếp: “Cậu ấy nói, nghe thấy tiếng bước chân mà phải chạy ra cửa đứng đợi, là hành vi của chó.”

Chú Trần cũng biết mình đang nói xấu sau lưng người khác, không hay ho gì, nên thêm một câu: “Có lẽ hôm nay tâm trạng Tân tiên sinh không được tốt, nên nói chuyện có phần hơi quá.”

Nói xong, chú Trần cẩn thận quan sát phản ứng của Ân Thúc Dạ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play