Tử Đằng Nhã Uyển vốn thuộc về một người họ Tương.

Ân Tương Tư Quân, là một trong tứ đại gia tộc tại địa phương. Bốn gia tộc này thông qua hôn nhân mà gắn bó với nhau, tạo thành một liên minh bền chặt. Liên minh này cũng đảm bảo cho vị thế cao quý và ổn định của họ.

— Điều này khiến Tân Đào Phức không khỏi buồn cười: “Tứ đại gia tộc” gì chứ, ngoài đời thật mà lại có cái thiết lập ngớ ngẩn như trong mấy bộ tiểu thuyết bá tổng yếu kém thế này sao?

Mặc dù Nhã Uyển vốn thuộc về nhà họ Tương, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, nó đã được chuyển nhượng sang nhà họ Ân, trở thành tài sản cá nhân của Ân Thúc Dạ.

Dù vậy, đám người hầu trong Nhã Uyển vẫn là nhóm người cũ, Ân Thúc Dạ không thay thế họ, thậm chí còn trả cho họ mức đãi ngộ tốt hơn trước, đây cũng là một cách để giữ thể diện.

Những người hầu này luôn làm việc với tâm thế “chúng ta là người phục vụ cho gia tộc quý tộc” — điều này khiến Tân Đào Phức càng thêm kinh ngạc: Làm thuê mà làm đến mức có cả lòng tự hào gia tộc thế này à?

Ân Thúc Dạ từng dùng Nhã Uyển để tiếp đón nhiều nhóm khách, mà ai được ở đây đều là khách quý của tứ đại gia tộc.

Những người giúp việc sẵn lòng phục vụ những vị khách quý này, nhưng để phục vụ cho một người xuất thân hèn mọn, thân phận không rõ ràng như Tân Đào Phức, thì trong lòng họ lại không mấy vui vẻ.

Ban đầu, họ còn miễn cưỡng tỏ ra dễ chịu, nghĩ rằng dù sao cậu cũng là người tình mà Ân tiên sinh để mắt tới.

Nhưng sau một thời gian, họ phát hiện ra Tân Đào Phức dường như không được sủng ái, khí chất và hành vi cũng chẳng mấy nổi bật, khiến họ càng không thể nảy sinh sự tôn trọng.

Ngoài ra, còn có một nguyên nhân khác — xuất phát từ ông quản gia già, chú Trần.

Ông ta luôn trung thành với chủ cũ của Nhã Uyển, và tận tình chăm sóc giàn tử đằng trong vườn. Nhưng khi Tân Đào Phức chê bai những cây tử đằng đó là “hoa giả”, không có hương thơm, chú Trần liền không hài lòng chút nào. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Chú Trần tuy là người già, biết giữ chừng mực, tất nhiên sẽ không làm khó Tân Đào Phức ngay trước mặt. Nhưng ông ta lại thể hiện sự khinh miệt ngấm ngầm với cậu, và đám người giúp việc phía dưới cũng vì thế mà bắt đầu lơ là, coi thường cậu.

Hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, Tân Đào Phức không khỏi ngạc nhiên: Những người giúp việc “kẻ dưới” này lại có nhận thức về bản thân kỳ lạ như vậy.

Họ dường như biết rõ mình không phải là “người trên”, nhưng lại hết lòng tôn thờ những “người trên” đó, tỏ ra rất phục tùng với thân phận “kẻ dưới” của mình. Đồng thời, khi nhìn vào những “người bình thường”, họ lại tự nhiên mang theo góc nhìn của “người trên”, thật là kỳ quặc đến khó tin.

Tân Đào Phức không hiểu: Đã là thế kỷ 21 rồi, tại sao vẫn còn chuyện này?

— Đây là cái gọi là “thượng lưu” sao?

Tân Đào Phức cảm thấy mình không thể hòa nhập, nhưng nghĩ lại, cậu và đám người này cũng chẳng có xung đột gì. Dù họ có coi thường cậu sau lưng, chẳng phải khi gặp mặt vẫn phải cúi đầu mỉm cười, bưng trà rót nước, nấu cơm, cắt trái cây cho cậu sao?

Đừng nói là cậu, người “được nhờ mà ở ké” như thế này, ngay cả ông chủ thật sự cũng không ngăn được nhân viên chửi thầm mình sau lưng, phải không?

Dù sao cậu đến đây cũng không phải để kết bạn, chỉ cần mặt ngoài hòa thuận là được rồi.

— Sau khi tự điều chỉnh bản thân một chút, tâm trạng của Tân Đào Phức cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng ở lại đây thực sự có chút ngột ngạt, nên Tân Đào Phức liền hỏi chú Trần: “Con có thể ra ngoài không?”

Chú Trần đáp: “Ân tiên sinh không có cấm cậu ra ngoài.”

Tân Đào Phức thở phào nhẹ nhõm, liền rời khỏi Nhã Uyển Tử Đằng, quay về nhà một chuyến.

Từ khi mẹ cậu bỏ đi, ba cậu trở nên rất suy sụp. Thường ngày ở nhà còn có bà nội lo liệu việc nhà, nhưng khi bà bệnh, Tân Đào Phức phải lo liệu tất cả. Giờ cậu đi rồi, nhà cửa thành ra một mớ hỗn độn — trong thùng rác thì vứt quần áo, còn trên sàn nhà thì ngập rác rưởi.

Tân Đào Phức bịt mũi bước vào nhà, đôi chân khéo léo di chuyển qua đống đồ lộn xộn và rác rưởi giống như một con cò trắng đạp nước, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm nằm trên ghế sô pha đầy quần áo — đó chính là Tân Tư Lao.

Tân Đào Phức không còn chút kiên nhẫn nào với ba mình, liền nói: “Ông không dọn dẹp chút sao?”

Tân Tư Lao lười biếng nhấc mí mắt lên, đáp hờ hững: “Ngày nào ba mày đi làm về cũng mệt chết đi được, về nhà còn phải quét dọn ư?”

Tân Đào Phức cũng chẳng muốn nói: Ông làm gì có chuyện "ngày nào” cũng đi làm?

Tân Tư Lao không chịu làm việc ổn định từ sáng đến tối, lúc thì nói sếp ngu ngốc, lúc lại nói đồng nghiệp có vấn đề, thỉnh thoảng còn bảo mỗi ngày phải chấm công là không chịu nổi. Thế là ông ta chỉ làm việc thời vụ, ở nhà chờ việc, khi thì đi trang trí, khi thì đến công trường, cũng có khi sửa chữa đồ đạc cho người ta, mỗi lần kiếm được ba đến năm trăm tệ. Cuộc sống chật vật, nhưng ông ta dường như không có động lực hay quyết tâm để thay đổi tình hình.

Trước đây, Tân Đào Phức còn khuyên nhủ ông ta, nhưng lại bị ông ta mắng ngược: “Thằng ranh con như mày hiểu cái gì”: "Ăn cơm của tao mà còn dám dạy tao, đồ vô ơn.” Bà nội cũng khuyên — nhưng bà lại khuyên Tân Đào Phức: “Ba con như thế cũng không tệ... nó không muốn đi làm là để chăm sóc bà...” Thực tế thì ông già này chẳng dành bao nhiêu thời gian chăm sóc mẹ mình.

Nhưng lâu dần, Tân Đào Phức cũng không nói gì nữa.

Nhìn ba mình lăn lộn trong đống rác, Tân Đào Phức thở dài, hỏi: “Bà thế nào rồi?”

Tân Tư Lao nhìn Tân Đào Phức bằng ánh mắt kỳ lạ, khóe miệng cong lên, như cười mà cũng như không: “Bạn của mày không phải đã đưa bà mày vào bệnh viện lớn, ở phòng VIP rồi sao?”

Tân Đào Phức hiểu rõ ý của Tân Tư Lao.

Cậu đã đồng ý chuyển đến Tử Đằng Nhã Uyển của Ân Thúc Dạ — điều đó có nghĩa là cậu phải rời khỏi nhà.

Chuyện này, cậu cũng không nói nhiều với Tân Tư Lao, chỉ nhắc qua như một câu nói bâng quơ: “Tôi sẽ qua nhà bạn ở trong kỳ nghỉ hè.”

Tân Tư Lao cũng chẳng bận tâm, gật đầu cho qua.

Đây cũng là phản ứng mà cậu đã đoán trước, cậu biết ba mình sẽ không hỏi han nhiều.

Cậu nghĩ, sau kỳ nghỉ hè, cậu sẽ phải nhập học đại học, càng có lý do để không về nhà nữa.

Không ngờ, Ân Thúc Dạ lại trực tiếp giúp cậu chuyển viện cho bà nội, chuyện này chính Tân Đào Phức cũng không biết.

Lúc này, Tân Tư Lao ngồi dậy, lấy ra một hộp thuốc lá trên chiếc bàn đầy tàn thuốc, rút một điếu, ngậm vào miệng, nói: “Thế đó là bạn sống cùng với mày bây giờ à?” Ngữ điệu của ông ta chẳng giống một người ba, mà giống như một kẻ thẩm vấn.

Tân Đào Phức có chút chột dạ, một lúc sau mới nói: “Ông gặp anh ấy rồi à?”

“Chưa gặp, chỉ gặp thư ký của nó.” Tân Tư Lao nhả một hơi khói: "Người như nó, làm sao chịu gặp loại rác rưởi như tao?”

Tân Đào Phức nghe ba mình tự gọi là “rác rưởi”, không hiểu sao lại thấy buồn cười, nụ cười vừa trào ra đến miệng liền bị cậu ép xuống, chỉ đành mím môi, tỏ ra một vẻ mặt lạnh nhạt, không cười cũng chẳng khóc.

Tân Tư Lao dùng ánh mắt xa lạ nhìn đứa con trai của mình: “Có bản lĩnh, quả không hổ là con trai của mẹ mày.”

Câu “con trai của mẹ mày” là lời nói cay độc nhất.

Tân Đào Phức bất ngờ nổi giận, lửa bốc lên khiến tóc cậu như muốn dựng đứng.

Cậu định phản bác: Nhà này phải có người có bản lĩnh chứ, không thì sống sao được?

Nhưng cậu chợt nhớ lại, năm đó khi mẹ cậu bỏ đi, bà cũng nói một câu: “Nhà mình phải có người tìm đường ra chứ, không thì sao sống nổi?”

Tân Đào Phức lập tức bị một xô nước lạnh dội lên người, dập tắt ngọn lửa trong lòng, chỉ còn lại những làn khói mờ ảo.

Cậu không nói gì thêm với ông ta nữa, xoay người rời khỏi không gian chật hẹp nồng nặc mùi thức ăn thối và tất bẩn.

Rời khỏi nhà, Tân Đào Phức lấy điện thoại gọi cho Ban Tử Thư: “Tôi nghe ba tôi nói, Ân tiên sinh đã giúp bà tôi chuyển viện rồi?”

Ban Tử Thư đáp: “Đúng vậy, sao thế?”

Tân Đào Phức cảm thấy không vui trong lòng, tại sao lại không nói với mình một tiếng?

Nhưng cậu biết mình không thể không vui, vì nếu cậu khó chịu vì chuyện này, thì đó là “không biết điều”, thậm chí là “vong ơn bội nghĩa”.

Cậu liền nhẹ giọng nói: “Chuyện lớn thế này sao không bảo tôi? Để tôi cảm ơn Ân tiên sinh nữa chứ.”

Dường như Ban Tử Thư cũng có chút ngạc nhiên: “Ân tiên sinh không nói với cậu à… Có lẽ anh ấy muốn tạo bất ngờ cho cậu.”

“Ân tiên sinh thật chu đáo.” Tân Đào Phức nói: "Nhờ anh chuyển lời cảm ơn của tôi tới anh ấy.”

Nói xong, Tân Đào Phức lại hỏi Ban Tử Thư: “Tôi muốn đến thăm bà, không biết bà tôi đang ở bệnh viện nào?”

Ban Tử Thư trả lời: “Ở khu VIP của bệnh viện XX, tôi đưa cậu qua đó nhé. Để tôi giúp cậu đăng ký thông tin, lần sau cậu có thể tự đi.”

“Cảm ơn anh.” Tân Đào Phức nói.

Tân Đào Phức ngồi chờ Ban Tử Thư trong một quán cà phê ngoài trời gần đó.

Chẳng bao lâu sau, Ban Tử Thư xuất hiện trước mặt cậu.

Dưới ánh nắng, Ban Tử Thư mặc một bộ vest Ý kẻ sọc màu xám nâu, đi một đôi giày lười bằng da lộn, phong cách business casual, rất hợp với khí chất nho nhã pha chút phong lưu của anh ta.

Với ngoại hình sáng sủa và dáng người cao ráo, Ban Tử Thư nổi bật giữa đám đông, Tân Đào Phức nhanh chóng nhận ra anh ta và bước tới.

Ban Tử Thư cũng nhanh chóng nhận ra Tân Đào Phức, bước chậm đến trước mặt cậu, hỏi: “Tài xế của cậu đâu?”

Tân Đào Phức ngơ ngác: “Tài xế? Tài xế nào cơ?”

Ban Tử Thư dừng lại một chút rồi cười: “Không có gì, chúng ta gọi xe nhé.”

Hóa ra Ban Tử Thư tưởng rằng Tân Đào Phức sẽ mang theo tài xế khi ra ngoài, nên không lái xe tới.

Hai người gọi taxi đến bệnh viện.

Xuống xe, Ban Tử Thư lại nói: “Khi cậu ra ngoài có báo với chú Trần là cậu sẽ ra ngoài không?”

“Có rồi.” Tân Đào Phức cẩn thận hỏi: "Tôi ra ngoài là phải báo cáo với ông ấy à?”

“Không phải báo cáo.” Ban Tử Thư dừng lại một chút: "Mà là ông ấy phải chuẩn bị cho cậu.”

“À…”

“Ông ấy không sắp xếp tài xế đưa cậu đi à?” Ban Tử Thư hỏi.

Tân Đào Phức cười gượng, nhưng không nói gì.

Ban Tử Thư liền hiểu ra tất cả từ nụ cười gượng gạo của Tân Đào Phức.

Ban Tử Thư hỏi thêm vài câu.

Tân Đào Phức trả lời qua loa, né tránh, trạng thái co ro của cậu chẳng khác nào một con chim cút trong mưa gió.

Ban Tử Thư đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng của mình, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cậu đã chọn con đường này, chắc không muốn sớm bị Ân tiên sinh chán ngán đâu nhỉ?”

Tân Đào Phức khựng lại: “Hả…?”

Ban Tử Thư nói: “Cậu nghĩ tại sao Ân tiên sinh lại bị cậu thu hút?”

Câu hỏi này giống như một quả bóng bất ngờ lao tới, đánh vào Tân Đào Phức khiến cậu không kịp trở tay.

Tân Đào Phức ấp úng: “Tôi…”

“Cứ mạnh dạn nói ra đi.” Giọng điệu của Ban Tử Thư giống như một người thầy.

Tân Đào Phức đảo mắt — cậu thực sự rất bối rối về tình cảnh hiện tại, mà Ban Tử Thư dường như có ý muốn chỉ điểm cho cậu. Tân Đào Phức cảm thấy mình nên thành thật với Ban Tử Thư, liền quyết định không biết xấu hổ mà trả lời: “Chắc là vì tôi đẹp trai?”

Nghe câu trả lời của Tân Đào Phức, Ban Tử Thư khẽ cười: “Ừ, có lẽ là vậy.”

“Có lẽ...?” Tân Đào Phức ngớ ra, nói thật thì cậu rất tự tin về ngoại hình của mình.

Trên đời này có thể có những người đẹp mà không tự biết, nhưng đó chắc chắn là thiểu số.

Còn Tân Đào Phức thuộc về số đông.

Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt của người khác đều nói với cậu một điều, đó là cậu đẹp.

Lúc còn nhỏ, cậu chỉ cần làm nũng là có thể được kẹo và bông hoa đỏ, khi lớn lên, cậu chỉ cần cười với người khác, thường nhận được ánh mắt ngơ ngác hoặc cái nhìn né tránh đầy ngượng ngùng... Chưa kể vô số thư tình, lời khen ngợi và... quấy rối.

Lớn lên trong môi trường như vậy, cậu rất khó để không nhận ra rằng mình có một gương mặt đẹp.

Ban Tử Thư dường như cũng hiểu được ý của Tân Đào Phức, liền giải thích: “Tôi không có ý nói rằng cậu không đẹp. Tôi chỉ muốn nói, đó có thể là một lý do, nhưng không quá quan trọng. Vì người đẹp thì nhiều.”

Tân Đào Phức không đồng tình: Người đẹp thì nhiều, nhưng người đẹp như tôi thì vẫn là hiếm.

Tuy nhiên, Tân Đào Phức nghĩ lại, Ân Thúc Dạ và cậu không thuộc cùng một thế giới, trong “thế giới” của hắn, có lẽ người đẹp thực sự không thiếu.

Tân Đào Phức bắt đầu cảm thấy không còn chắc chắn nữa: “Vậy rốt cuộc là vì sao?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play