Khi Ân Thúc Dạ được “cứu” thì trời đã xế chiều.
Hắn đã bỏ lỡ hai bữa ăn — nói thật lòng, Ân Thúc Dạ đã sống hơn hai mươi năm, nhưng chưa từng có một ngày nào bị đói bụng. Hắn nghĩ mình từng trải qua cơn đói, như khi quá tập trung làm việc mà quên ăn một bữa, đến khi nhận ra thì bụng đã trống rỗng — nhưng đó chỉ là cơn đói thoáng qua, một cơn đói dễ dàng được thỏa mãn ngay lập tức.
Hoàn toàn khác với bây giờ.
Những người chưa từng đói bụng thường rất thể diện.
Nhưng họ cũng không bao giờ hiểu được cảm giác đói thực sự đáng sợ đến mức nào.
Người chưa từng đói bụng thường cho rằng sự trống trải lớn nhất là sự khô cạn trong tâm hồn, là nỗi cô đơn của trái tim. Nhưng chỉ khi một người thật sự đói, họ mới hiểu rằng mọi sự trống rỗng đều không thể so bì với sự trống rỗng của dạ dày — sắc bén, dữ dội, dai dẳng và day dứt. Đó là một cơn sóng dữ dội ập tới, mang theo sự bất lực vô tận, vừa rút cạn sức lực của bạn, vừa nhồi nhét cơn thèm ăn vào từng ngóc ngách của cơ thể.
Thứ đáng sợ hơn cả cơn đói chính là vừa đói vừa rét.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT