Tân Đào Phức chưa từng thấy Ân Thúc Dạ yếu đuối như vậy. Với hắn, cậu thật sự sinh ra một sự kiên nhẫn và quan tâm vô hạn.
Ban đầu cậu định sẽ đóng vai một người thật lòng chăm sóc Ân Thúc Dạ, nhưng hiện tại, cậu đã quên cả việc mình đang diễn vai đó — có lẽ hiệu quả sẽ còn tốt hơn, chỉ tiếc là Ân Thúc Dạ trong cơn mê man không thể thưởng thức được "màn diễn" đó nữa.
Tân Đào Phức lấy thuốc hạ sốt từ hộp thuốc dự phòng trong nhà cho hắn uống.
Tình trạng của Ân Thúc Dạ dường như không nghiêm trọng như Tân Đào Phức đã tưởng — có lẽ do Ân Thúc Dạ lúc nào cũng mạnh mẽ không gì lay chuyển được, nay bức tường đồng vách sắt ấy bất ngờ có vết nứt, khiến Tân Đào Phức mất bình tĩnh, cứ nghĩ là chuyện lớn, vội vàng báo cho Ban Tử Thư.
Nhưng thực ra, đây chỉ là một cơn sốt bình thường, mà cơ thể của Ân Thúc Dạ lại khỏe mạnh, uống thuốc vào, hắn nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Khi mê man, lúc thì hắn im lặng, lúc thì nói mớ, giọng khàn đặc như những hạt cát nhỏ lăn qua đôi môi.
Khi tỉnh táo, nụ cười của Ân Thúc Dạ lại hiện lên trên khuôn mặt, dù vẫn còn yếu, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra bóng dáng của Tân Đào Phức, nhẹ giọng nói: "Em cũng đừng bận nữa, nghỉ chút đi..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play