Lần này Ân Thúc Dạ không gọi tài xế nào cả, mà tự mình lái xe chở Tân Đào Phức ra khỏi thành phố.
Đi suốt một đoạn dài, gần như đã rời khỏi thành phố, đến trước một ngọn núi. Dưới chân núi có người canh gác, thấy Ân Thúc Dạ đến, họ đều cúi đầu chào. Ân Thúc Dạ đưa cho mỗi người một phong bao lì xì rồi tiếp tục lái xe, tiến lên lưng chừng núi, nơi có một ngôi nhà cổ, cổng treo tấm bảng viết bốn chữ “Tiêu Tương Tiểu Trúc[1]” bằng bút pháp thảo thư[2] mảnh mai.
[1] Tiêu Tương là một khu vực danh lam thắng cảnh ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc/Tiểu trúc có nghĩa là căn nhà nhỏ.
[2] Thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn.
Tân Đào Phức tưởng rằng bên trong sẽ là một ngôi nhà vườn nhỏ xinh đẹp, lộng lẫy, nhưng khi đẩy cửa vào, cậu chỉ thấy cỏ mọc um tùm, tiêu điều đến lạ. Không có gì là những vườn cảnh hay hòn non bộ xinh đẹp như cậu nghĩ. Đi tiếp vài bước, cậu nhìn thấy trước mặt dựng mấy cây trúc Tiêu Tương. Qua khỏi rừng trúc, xuyên qua cổng vòm, là một căn nhà hai tầng, ngói xanh phủ rêu, cửa đỏ loang lổ.
Tân Đào Phức hơi ngạc nhiên, nói: “Có phải người dưới núi lười biếng, không quét dọn thường xuyên không?”
Ân Thúc Dạ lại đáp: “Không phải.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT