Tân Đào Phức được một người tên là Ban Tử Thư đưa đến Tử Đằng Nhã Uyển.
Ban Tử Thư là trợ lý rất được Ân Thúc Dạ tin tưởng. Một lý do quan trọng là Ân Thúc Dạ và Ban Tử Thư đã lớn lên cùng nhau, họ có thể coi như là họ hàng xa. Ban Tử Thư từ nhỏ đã được đưa vào nhà họ Ân, nhiệm vụ là "học cùng thái tử gia". "Thái tử gia" ở đây dĩ nhiên chính là Ân Thúc Dạ.
Ban Tử Thư có tuổi tác tương đương với Ân Thúc Dạ, nhưng cảm giác mà họ mang lại hoàn toàn khác — ít nhất, cảm nhận của Tân Đào Phức về họ rất khác nhau.
Lúc Tân Đào Phức chưa quen thuộc với Ân Thúc Dạ, cậu đã có thể nhận ra rằng người này vô cùng đặc biệt. Khi đó, cậu chưa hiểu nhiều về giá trị trang phục hay sự tinh xảo của những món đồ trang sức, nhưng cậu bị bản năng sinh học khuất phục trước khí chất mạnh mẽ, áp đảo của Ân Thúc Dạ. Dù Ân Thúc Dạ có tỏ ra dịu dàng, nở nụ cười, thì ẩn sau đó vẫn là một bộ nanh sắc bén.
Còn Ban Tử Thư thì khác, ngay cả khi Tân Đào Phức sau này biết rằng Ban Tử Thư cũng xuất thân từ một gia tộc danh giá, là "thần cận" của Ân Thúc Dạ, nắm giữ quyền lực lớn, nhưng cậu vẫn không xem Ban Tử Thư là một người "đáng sợ". Có lẽ là vì nét mặt của Ban Tử Thư quá thanh tú, khí chất lại rất yếu đuối — Tân Đào Phức từng nghe một cách ví von, rằng Ban Tử Thư giống như "Ninh Thái Thần* mặc âu phục". Tân Đào Phức cảm thấy sự so sánh này thật quá đỗi chính xác: Đúng, đúng, chính là cảm giác này.
*Ninh Thái Thần là một nhân vật trong phim "Thiến Nữ U Hồn” do Trương Quốc Vinh thủ vai. Nhân vật này là một người chuyên đi thu nợ ở các cửa tiệm; tuy anh có hơi nhát gan nhưng lại tốt bụng, chất phác. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ban Tử Thư đưa Tân Đào Phức đến Tử Đằng Nhã Uyển, và giới thiệu ngắn gọn với cậu về quản gia của nơi này: "Đây là chú Trần, người làm lâu năm của nhà họ Ân. Ông ấy rất đáng tin cậy, nếu có cần gì thì cậu cứ việc nói với ông ấy."
Chú Trần có gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt mờ đục, trông thật sự giống một "người già". Ông ta mỉm cười với Tân Đào Phức: "Chào Tân tiên sinh, có gì cần thì cứ việc sai bảo."
Tân Đào Phức hơi gượng gạo gật đầu.
Ban Tử Thư lại nói: "Tối nay Ân tiên sinh sẽ đến dùng bữa."
Nghe câu này, chú Trần có phần căng thẳng hơn: "Vâng, tôi sẽ thu xếp mọi thứ."
Tân Đào Phức còn căng thẳng hơn cả chú Trần, đến mức hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Ân Thúc Dạ đến muộn.
Nhưng cho dù hắn đến lúc nào, bữa tối sẽ bắt đầu lúc đó — điều này dường như là quy tắc ngầm ở Tử Đằng Nhã Uyển. Chú Trần thậm chí không hỏi một câu kiểu như "Có nên chờ Ân tiên sinh không?" hay "Tân tiên sinh có đói không, muốn ăn gì trước không?".
Tân Đào Phức đợi đến đói, nhưng cậu không dám phàn nàn, chỉ lén lút vào phòng ngủ ăn hai gói đồ ăn vặt để lót dạ.
Khoảng chín giờ tối, chú Trần gõ cửa phòng Tân Đào Phức. Cậu hoảng hốt như đứa trẻ bị bắt quả tang ăn vụng, vội vàng nhét gói đồ ăn vặt vào chỗ khuất, vừa lấy giấy lau tay lau miệng, vừa ra mở cửa.
Mở cửa ra, cậu thấy chú Trần với nụ cười phục vụ chuyên nghiệp: "Ân tiên sinh sắp đến rồi, mời cậu xuống lầu đợi."
"Vâng, vâng." Tân Đào Phức gật đầu liên tục.
Cậu định thay một bộ quần áo khác, nhưng lại nghĩ đây là "nhà" của mình, nếu đổi từ đồ mặc nhà sang quần áo chỉnh tề thì lại kỳ lạ.
Vì vậy cậu vẫn mặc đồ ngủ và dép lê theo chú Trần xuống lầu.
Chú Trần thấy Tân Đào Phức mặc như vậy, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Tân Đào Phức đứng ở đúng chỗ mà ban ngày người hầu và quản gia đã đứng để đón mình.
Chỉ có điều, lần này, từ "người được đón", cậu đã trở thành "người đón".
Tân Đào Phức hỏi nhỏ: "Chú Trần, sao chú biết Ân tiên sinh sắp đến?"
Chú Trần đáp: "Thời buổi này liên lạc rất hiện đại thưa Tân tiên sinh."
Tân Đào Phức nghi ngờ mình vừa bị mỉa mai, nhưng giọng điệu và biểu cảm của chú Trần rất lịch sự, khiến cậu không thể nói gì thêm, nếu không chẳng phải cậu đang bắt bẻ một ông lão ngay từ ngày đầu tiên vào nhà sao?
Tân Đào Phức ngậm miệng lại, cùng với người hầu và chú Trần đứng chờ trên bậc thềm đá bên ngoài căn biệt thự.
Cuối hè đầu thu, đứng lâu một chút đã thấy lạnh, Tân Đào Phức cảm thấy mình mặc hơi mỏng, nhưng không dám lên tiếng xin phép đi lấy áo khoác, chỉ biết đứng đó giậm chân và xoa tay để giữ ấm. Người hầu và quản gia xung quanh dường như không hề chú ý đến sự run rẩy của cậu, họ vẫn đứng nghiêm chỉnh như những "tượng đá" chờ đợi vị chủ nhân sắp đến.
Gió đêm nhè nhẹ, làm lay động những cành tử đằng dưới ánh trăng, tựa như tấm lụa tím nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, mềm mại như tà áo của thiếu nữ.
Con đường vắng lặng bỗng vang lên tiếng giày da đạp lên đá cuội.
Mọi người đều đứng thẳng hơn, ngay cả Tân Đào Phức cũng không dám giậm chân hay xoa tay nữa, hai tay buông xuống, lòng bàn tay dán chặt vào quần, đứng ngay ngắn như học sinh lần đầu dự lễ chào cờ.
Chẳng mấy chốc, một dáng người cao lớn, quen thuộc dần xuất hiện từ trong những cành tử đằng rủ xuống.
"Ân tiên sinh, hoan nghênh ngài trở về." Người hầu và quản gia đồng thanh chào, cúi người cung kính.
Ban đầu Tân Đào Phức nghĩ rằng việc mình được đón tiếp long trọng vào ban ngày đã là rất trang trọng rồi, nhưng giờ đây so sánh mới thấy, hóa ra cách họ tiếp đón cậu ban ngày thật sự rất qua loa.
Chỉ đến khi Ân Thúc Dạ bước đến trước mặt, bóng dáng cao lớn của hắn như một ngọn núi đè xuống, Tân Đào Phức mới tỉnh táo lại, vội vàng lặp lại lời người hầu: "Ân tiên sinh, chào mừng anh trở về."
Ân Thúc Dạ cười, nụ cười như khi thấy con mèo nhà mình vấp té mà vẫn cố tỏ ra nghiêm túc. Hắn đưa tay ra: "Đứng ngốc ở đó làm gì?"
Tân Đào Phức thấy tay Ân Thúc Dạ đưa ra, theo bản năng lùi lại một chút.
—Nếu là trước đây, Tân Đào Phức sẽ không tránh né.
Từ sau lần chia tay trên du thuyền, mọi thứ đã thay đổi — dù Ân Thúc Dạ vẫn đối xử tốt với cậu như trước, nhưng tâm trạng của Tân Đào Phức đã khác hẳn, cậu không còn có thể thoải mái đón nhận sự dịu dàng và gần gũi của hắn nữa.
Ân Thúc Dạ thấy cậu lùi lại, tay cũng khựng lại một chút, nhưng không ép buộc, chỉ rút tay về bỏ vào túi quần, tạo ra tư thế "tổng tài cắm tay vào túi" đầy khí chất, rồi nói: "Vào nhà thôi."
Chú Trần mở cửa mời Ân Thúc Dạ vào nhà, người hầu cũng tản ra, trở về vị trí công việc của mình.
Chú Trần nói: "Bữa tối đã sẵn sàng..."
Bước vào phòng ăn, Ân Thúc Dạ và Tân Đào Phức cùng ngồi xuống.
Tân Đào Phức từng nghĩ rằng nhà giàu sẽ dùng những chiếc bàn ăn dài mười mét như trong phim truyền hình, nhưng thực tế không phải vậy. Ngôi biệt thự nhỏ này vốn không thiết kế cho gia tộc lớn, phòng ăn cũng đi theo phong cách tinh tế.
Kéo cánh cửa trượt đen bóng là phòng ăn, giữa phòng có một chiếc bàn ăn không lớn, đủ cho bốn người, cho hai người thì lại càng dư dả. Mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch tự nhiên, có hoa văn đẹp mắt, chân bàn là gỗ chắc chắn, không có nhiều trang trí thừa thãi, càng làm nổi bật bề mặt đá cẩm thạch trắng ngà, mịn màng như ngọc. Bên bàn ăn vốn có bốn chiếc ghế bọc nệm, bây giờ đã dọn đi hai chiếc, chỉ còn lại hai.
Người giúp việc kéo ghế, mời Tân Đào Phức và Ân Thúc Dạ ngồi xuống.
Món ăn lần lượt được dọn ra.
Tân Đào Phức đói không chịu nổi, thấy đồ ăn ngon liền không kiềm chế được, đợi Ân Thúc Dạ động đũa, cậu cũng lập tức ăn uống no nê.
Ân Thúc Dạ hỏi: "Chiều nay em không ăn gì à?"
Tân Đào Phức ngớ ra, đáp: "Ăn... ăn một chút..."
Ân Thúc Dạ cười nói: "Thực ra em đói thì có thể ăn trước, không cần đợi tôi."
Tân Đào Phức nghĩ thầm: Tôi nào dám chứ?
Nghĩ vậy, cậu liếc nhìn quản gia luôn đứng bên cạnh với nụ cười chuyên nghiệp, thầm nghĩ: Dù tôi có dám ăn trước, chắc chú Trần cũng không đồng ý đâu.
Nhưng Tân Đào Phức không nói ra điều này.
Từ khi nghe câu nói "Bạn nhỏ không được tham lam, chỉ được chọn một thứ" của Ân Thúc Dạ, Tân Đào Phức đã từ bỏ mọi ảo tưởng, nhận ra vị trí của mình.
Cậu nhớ kỹ mình là một con chim hoàng yến được nuôi để làm việc, liền đáp: "Sao có thể không chờ anh được chứ? Anh không đến, bữa cơm cũng không ngon."
Ân Thúc Dạ cười, không nói thêm gì.
Bữa ăn diễn ra trong không khí có phần nặng nề, Tân Đào Phức nhìn qua cửa sổ kính trong suốt của phòng ăn, thấy hành lang phủ đầy tử đằng, khẽ thì thầm: "Mùa thu đến rồi, sao tử đằng vẫn nở đẹp thế này?"
Ân Thúc Dạ đáp: "Vì đó là hoa nhân tạo."
"Giả sao?" Tân Đào Phức ngạc nhiên: "Nhìn không ra chút nào..."
Hai chữ "hoa giả" như chạm vào lòng tự ái của chú Trần, ông ta không nhịn được mà lên tiếng chỉnh lại: "Đó không phải là hoa giả làm từ nhựa, mà là loại hoa mô phỏng cao cấp, do những nhà thiết kế cây cảnh chuyên nghiệp làm ra. Ngay cả vân lá và thân cây cũng được chạm trổ tỉ mỉ, môi trường cũng được tạo ra giống hệt như môi trường thật của tử đằng. Dù nói đó là tác phẩm nghệ thuật cũng không quá."
Tân Đào Phức nghe mà ngẩn ngơ. Cậu vốn chỉ biết đến những bông hoa giả bằng nhựa, màu sắc quá tươi tắn đến mức giả tạo, chưa từng thấy loại nào tinh xảo đến mức này.
Chính vì những bông hoa này được làm quá tinh tế, nên cậu mới tưởng nhầm là hoa thật.
Những bông tử đằng giả này còn tốn tiền hơn cả việc trồng hoa thật.
Nếu đặt trong nhà thì không sao, nhưng những bông hoa này lại được đặt ngoài trời, chịu nắng chịu mưa, chắc chắn sẽ bị phai màu, phải bảo dưỡng, thay thế định kỳ, cũng tốn kém không ít.
Nhưng vì chủ nhân trước của Nhã Uyển rất thích tử đằng, muốn được ngắm cảnh tử đằng nở rộ quanh năm, nên chi phí này trở nên không đáng kể.
"Thì ra là vậy." Tân Đào Phức nghe chú Trần giải thích xong, nói: "Nhưng tại sao phải làm hoa giả? Hoa thật chẳng phải tốt hơn sao?"
Chú Trần đang thao thao bất tuyệt bỗng như bị ngắt điện, im bặt.
Ân Thúc Dạ cười, xen vào: "Vì hoa giả có thể nở quanh năm, không bao giờ héo tàn, chẳng phải rất tuyệt sao?"
Tân Đào Phức ngừng lại một chút, nói: "Thế sao? Nhưng mà..."
Nhưng đó đâu phải hoa thật.
Ân Thúc Dạ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tân Đào Phức, lại nói thêm: "Đôi khi, những thứ giả tạo mới là đẹp nhất."
Không mục nát, không tàn lụi, mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi tươi mới.
Sau bữa ăn, Ân Thúc Dạ nhận được một cuộc điện thoại, rồi lại đi giải quyết công việc.
Rõ ràng, Ban Tử Thư nói rằng "hôm nay Ân tiên sinh bận việc nên không thể tự mình đưa cậu đến nhà mới" không phải là lời khách sáo, có phần nào là sự thật. Hôm nay Ân Thúc Dạ thực sự bận rộn.
Ân Thúc Dạ vào thư phòng làm việc, Tân Đào Phức trở về phòng nghỉ ngơi.
Không phải vì Tân Đào Phức thích ở trong phòng, mà vì cậu cảm thấy mình không hợp với căn biệt thự này, như một vị khách nghèo đã mua vé trải nghiệm khách sạn năm sao, chỉ dám ở trong phòng, thậm chí không dám dùng khăn, sợ rằng uống một cốc nước cũng là một khoản chi phí quá sức.
Cậu ở trong một căn phòng suite, có thể tắm rửa ngay tại phòng mà không cần phải ra ngoài.
Cậu nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ ngủ thường lệ, liền vào phòng tắm rửa mặt. Khi cậu mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, thì kinh ngạc thấy Ân Thúc Dạ đã ngồi trên giường, áo khoác đã cởi ra, hai cúc áo sơ mi cũng mở, trông đầy phóng khoáng và lãng tử.
Tân Đào Phức khựng lại, không dám bước thêm bước nào.
Ân Thúc Dạ xuất hiện ở đây, ý nghĩa đã quá rõ ràng.
Không phải để "đắp chăn nói chuyện phiếm".
Trước khi dọn đến đây, Tân Đào Phức đã biết rõ mình sẽ vào nhà này với thân phận gì, nhưng khi đối mặt với tình huống này, cậu vẫn không thể tránh khỏi sự lúng túng.
Ân Thúc Dạ mỉm cười với cậu, nói: "Lại đây."
Tân Đào Phức đành phải nghe theo, cứng ngắc bước từng bước đến gần Ân Thúc Dạ.
Nếu là trước sinh nhật, Tân Đào Phức hẳn sẽ rất vui mừng, chỉ cần Ân Thúc Dạ khẽ chạm vào, cậu đã không thể kiềm chế cảm xúc. Nhưng giờ thì không, tâm trạng của Tân Đào Phức đã thay đổi hoàn toàn, cậu không còn cảm nhận được niềm vui từ sự trêu đùa của Ân Thúc Dạ nữa. Những gì cậu cảm thấy chỉ là — sự tự ti, sợ hãi và... nỗi bất mãn không thể nói ra.
Ngón tay của Ân Thúc Dạ chạm vào má Tân Đào Phức, cậu liền nhắm mắt lại như đang chờ bị hành hình, hàng mi run rẩy như cánh bướm đậu trên cánh hoa.
"Haizz..." Ân Thúc Dạ thở dài, rút tay về.
Tân Đào Phức mở mắt ra, thấy gương mặt Ân Thúc Dạ đầy vẻ bất lực.
Nhưng ngay cả khi bất lực, Ân Thúc Dạ vẫn cười, khiến người khác không thể không thích.
Ân Thúc Dạ cười nói: "Đừng ép buộc bản thân."
"Em..." Cổ họng Tân Đào Phức như bị thứ gì chặn lại, không thể nói nên lời.
Ân Thúc Dạ lại nói: "Tôi cũng không ép em."
Nói xong, hắn cài lại hai chiếc cúc áo đã mở, khoác áo khoác lên, lại trở về vẻ chỉnh tề, bước đi vững vàng ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, Ân Thúc Dạ còn chúc cậu: "Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, cả căn biệt thự đều biết rằng Ân tiên sinh chỉ đến ăn một bữa tối rồi rời đi, không hề qua đêm. Các cô giúp việc liền thì thào bàn tán:
"Chẳng lẽ cậu nhóc ở Nhã Uyển này không có chút bản lĩnh nào, không giữ chân được người ta?"
"Đúng ra mà nói, đây là ngày đầu tiên tình nhân vào nhà, phải là lúc nóng bỏng nhất chứ? Sao lại..."
"Suỵt—" Một cô giúp việc giơ tay ra hiệu im lặng, ánh mắt liếc về phía đối diện.
Mấy cô giúp việc khác nhìn theo hướng đó, liền thấy Tân Đào Phức mặc bộ đồ ở nhà, lười nhác đi dạo dưới giàn tử đằng.
Thấy vậy, họ im bặt rồi tản dần đi.
Tân Đào Phức chăm chú quan sát những đóa hoa tử đằng rủ xuống. Cậu nhìn kỹ, thấy từng cành lá và thân cây đều có những đường vân độc đáo, trông như thật, nhưng nếu dùng tay nhéo thử, sẽ phát hiện ra đó đúng là hoa giả.
Trong lúc cậu đang cúi sát lại gần để nhìn kỹ hơn, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của chú Trần vang lên:
"Những bông hoa này có pha lụa tơ tằm, rất mong manh, không chịu được chà xát."
Tân Đào Phức vội vàng buông tay, quay đầu nhìn chú Trần, ấp úng nói:
"Con... con chỉ muốn... chỉ muốn ngửi xem có mùi hoa không thôi."
Tất nhiên, những bông hoa giả này không có mùi hương.
Chú Trần nói: "Một số loài tử đằng vốn dĩ không có mùi."
"Đúng là có loài tử đằng mùi rất nhẹ, nhưng dù vậy thì vẫn có hương thơm thảo mộc thoang thoảng, rất dễ chịu..." Tân Đào Phức nói đến đây, nhìn thấy biểu cảm của chú Trần, liền dừng lại.
Ánh mắt của chú Trần như viết rõ câu "Cậu biết cái gì mà nói", nhưng khóe miệng ông ta vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp.
Biệt thự này có rất nhiều người chăm sóc vườn tược, và cũng không ít người chịu trách nhiệm sửa chữa, bảo dưỡng Nhã Uyển. Nhưng người mà Tân Đào Phức tiếp xúc hằng ngày chỉ có chú Trần và bốn cô giúp việc thường trực trong nhà.
Những người giúp việc này phụ trách dọn dẹp, cắm hoa trang trí và chuẩn bị bữa ăn.
Bữa sáng là do một cô giúp việc tên là Trần Phi trực tiếp mang đến tận phòng cho Tân Đào Phức.
Bảy giờ sáng, Trần Phi sẽ gõ cửa phòng và mang bữa sáng đến.
Tân Đào Phức mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, bất lực nói:
"Tôi vẫn còn đang ngủ mà..."
Trần Phi trả lời:
"Theo quy tắc của nhà cũ, bảy giờ phải dậy ăn sáng — đây là gia quy mà Ân tiên sinh vẫn luôn tuân thủ."
Tân Đào Phức đành phải nghe theo.
Đến giờ ăn trưa, Tân Đào Phức cứ nghĩ mình sẽ ăn ở phòng ăn hôm qua đã cùng Ân tiên sinh dùng bữa, nhưng không ngờ, Trần Phi cũng mang cơm trực tiếp đến phòng cậu, với lý do vẫn là — quy tắc.
Quy tắc là chỉ có gia chủ mới được sử dụng phòng ăn.
Tân Đào Phức đành phải ăn trong phòng, còn khi cậu ra ngoài dạo bộ thì các cô giúp việc sẽ vào phòng dọn dẹp.
Ngoài việc đi dạo, Tân Đào Phức rất ít khi rời khỏi phòng.
Căn biệt thự chỉ có hai tầng, cậu đi đến đâu cũng sẽ gặp các cô giúp việc hoặc chú Trần. Những người này khi thấy cậu đều mỉm cười, nhưng Tân Đào Phức lại không cảm nhận được sự thiện ý từ họ.
Thời gian cứ thế trôi qua, Ân Thúc Dạ vẫn không đến.
Khi Ân Thúc Dạ không đến, những người giúp việc cũng bắt đầu chểnh mảng, đối xử với Tân Đào Phức ngày càng qua loa.
Còn về phần chú Trần... chú Trần vẫn giữ nụ cười như trước, thái độ không có gì thay đổi.
Vì không còn phải kiêng dè ai, các cô giúp việc còn thoải mái ngồi giữa vườn hoa mà bàn tán đủ thứ chuyện. Đôi khi, Tân Đào Phức trốn dưới giàn hoa tử đằng cũng nghe được không ít tin tức.
Nhờ vào “kỹ năng nghe lén” này, Tân Đào Phức mới biết được tại sao đám người hầu lại lạnh nhạt với mình đến thế.