Chập tối ngày hè, trước cửa tiệm tạp hóa, bọn trẻ tụ tập thành nhóm, chăm chú nghe Hàng Du Ninh kể chuyện ma.
“Nửa đêm, chị gái nhỏ nghe tiếng “cót két, cót két,” bèn hỏi: ‘Cô ơi, cô đang ăn gì vậy?’ Bà cô đáp: ‘Ăn táo đỏ đấy.’ Chị gái nhỏ liền nói, ‘Vậy cô cho con một quả đi.’”
Đám gà con lắng nghe say mê đến mức không dám chớp mắt.
“Chị gái nhỏ cầm quả táo lên nhìn kỹ, này nào phải táo đỏ đâu! Đó rõ ràng là ngón chân của em trai mình!”
“Á!!!”
Lũ trẻ hét toáng lên, vài đứa nhát gan thì khóc thét, chạy ào ra khỏi tiệm tạp hóa, vừa khóc vừa kêu: “Bà ngoại ơi! Bà ơi!”
Những ông bà đang ngồi hóng mát ngoài cửa tiệm lần lượt ôm lấy cháu mình. Có người bị bộ dạng sợ sệt của tụi nhỏ chọc cười, có người quay sang oán trách: “Du Ninh, cháu không kể chuyện gì vui vẻ hơn được à? Làm bọn nhỏ sợ đến co giò co cổ rồi kìa!”
Hàng Du Ninh gãi đầu, đáp: “Trước kia ba cháu cũng kể cho cháu nghe như vậy mà.”
Bà Hồ đành an ủi cục vàng của mình: “Người mà đã tu hành năm trăm năm rồi thì ma quỷ thần thánh gì cũng chẳng đáng sợ!”
Ông Ba của tụi nhỏ đứng bên cạnh cũng dùng khăn lau mũi cho cháu gái, trách yêu: “Biết chị A Ninh thích kể chuyện ma, thế mà ngày nào cũng mò đến nghe. Nào, xì mũi đi nào!”
Cô cháu gái vừa xì mũi, vừa sụt sịt nói: “Con thích nghe mà.”
Bọn trẻ dễ sợ nhưng cũng dễ quên, vừa hoàn hồn đã ríu rít đòi Hàng Du Ninh kể thêm một chuyện nữa.
Hàng Du Ninh nói: “Không kể nữa, không kể nữa. Chị còn phải xếp hàng vào kho.”
Bà Hồ phe phẩy quạt nan, hỏi: “Mẹ cháu đâu rồi?”
“Chị cháu đi công tác, mẹ cháu ra ga tiễn chị ấy rồi.”
Vì đồ mang theo nhiều quá, lẽ ra Hàng Du Ninh sẽ đi tiễn, nhưng hai chị em họ cãi nhau, Trương Thục Phân đành phải đi thay.
Mấy người già hóng mát, vừa quạt vừa trò chuyện: “Bà Thục Phân giỏi thật đấy, một mình nuôi được hai đứa con thành đạt không ai ngờ. Mẹ góa con côi mà giờ nuôi được tận hai đứa sinh viên!”
“Vất vả một đời, giờ con trai làm việc ở Bắc Kinh còn lấy vợ, nhà bên ấy lại là có quan chức lớn nữa. Con gái lớn thì kiếm ra tiền, A Ninh lại ngoan ngoãn chăm sóc mẹ lúc về già.”
“Con bé A Ninh ngoan chết đi được.”
Cơn gió đêm thoảng qua làm không khí nóng bức của buổi tối dịu lại, đồng thời cũng mang đến những âm thanh văng vẳng xa xa, như tiếng nức nở từ sâu trong cổ họng, lại tựa tiếng gào của thú hoang đau đớn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Gương mặt mấy ông bà già đanh lại, lũ trẻ cũng ngưng chơi trốn tìm, ngơ ngác hỏi: “Bà ơi, là tiếng gì vậy?”
“Trẻ con thì đừng hỏi linh tinh!” Bà Hồ vội bịt tai Hồ Tráng Tráng lại.
Mọi người đều biết rõ, đó là tiếng của mẹ cô gái bị hại.
Cô gái kia tên là Kỷ Tiểu Nam, nổi tiếng xinh đẹp – chỉ kém Hàng Nhã Phỉ một chút.
Cô mới đi làm được một năm, còn có em trai nhỏ ở nhà. Trước đó, cô từng nói với mẹ là tan ca vào buổi tối rất đáng sợ, muốn nhờ em trai ra đón một chút.
Nhưng cậu em trai phải học thi đại học, không thể ra đón chị được. Mẹ cô còn mắng cô một trận: “Vớ va vớ vẩn! Mẹ đây đi làm suốt cả đời rồi, sao chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Nào ngờ, ngay lúc nhìn thấy thi thể của con gái, bà lập tức ngất lịm rồi tỉnh dậy trong cơn điên loạn. Cứ đến tối bà lại đi khắp nơi khóc lóc, tìm kiếm con gái về, người nhà có xích lại cũng chẳng giữ nổi.
Mấy người già thì thào bàn tán:
“Ông nói xem, là loại cầm thú gì mới có thể làm chuyện này?”
“Chẳng phải bảo là một kẻ lang thang à, đúng là thời buổi này càng ngày càng loạn.”
Ai cũng mất hết hứng thú hóng mát, dắt tay con cháu về nhà. Bà Hồ dặn Hàng Du Ninh: “A Ninh à, tối đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận nhé.”
Ông Ba liền trêu: “Khóa cửa thì kiếm tiền thế nào? Chẳng phải A Ninh học võ là để phòng thân à?”
Mọi người đều bật cười.
Cả dãy phố dần chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh đèn vàng hiu hắt từ Tiệm tạp hóa Thục Phân. Bầy thiêu thân bay lượn, như từng đốm sao băng li ti.
Trương Thục Phân gọi điện về, nói rằng mình lỡ mất chuyến xe khuya nên bà sẽ ngủ lại nhà bà cô một đêm, bảo Hàng Du Ninh tự đi ngủ trước.
Hàng Du Ninh đáp lời, rồi tiếp tục ngồi vào bàn tính sổ sách. Cô không giỏi toán, nên lúc nào cũng phải cực kỳ tập trung, vừa bấm bàn tính, vừa lẩm bẩm: “Nước ngọt năm xu, bánh tuyết hai xu, kẹo đó bao nhiêu nhỉ…”
“Cộc, cộc, cộc.”
Có tiếng gõ cửa vang lên. Hàng Du Ninh nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm, giờ này rồi mà còn ai đến mua đồ sao?
Cô hỏi: “Ai đấy?”
Một giọng nam đáp từ bên ngoài, tiếng nói rất thấp: “Chủ quán, tôi muốn mua bao thuốc Tây Hồ.”
Tiệm tạp hóa Thục Phân chỉ bán cho người quen, Hàng Du Ninh nhận ra đây không phải giọng người quen, trong lòng thoáng sợ, liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi.”
Người bên ngoài không trả lời. Hàng Du Ninh nghĩ rằng người đó đã đi rồi, bèn cúi xuống tiếp tục tính sổ sách.
Giọng nói lại vang lên lần nữa: “Chủ quán, có một mình cô ở nhà thôi à?”
Đêm tối lặng ngắt, câu nói ấy cũng trở nên rõ ràng lạ thường. Một cơn lạnh lẽo lạ kỳ từ sống lưng chầm chậm lan lên, Hàng Du Ninh nhận ra cảm giác này rất quen thuộc.
Cô chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thấy cửa tiệm hé mở, giữa khung cửa là một bóng tối thăm thẳm, chẳng thấy rõ gì.
Chỉ mình cô biết, ổ khóa trên cửa chỉ là khóa hờ, khóa không cài chặt – đó là thói quen của Trương Thục Phân, để khi có người mua hàng ban đêm thì dễ mở hơn.
Hàng Du Ninh không trả lời, nhẹ nhàng rời khỏi quầy hàng, định bước ra ngoài để khóa chặt cửa lại.
Xung quanh yên tĩnh như tờ, ngay cả tiếng ve cũng tắt, chỉ còn tiếng thở của chính cô.
Người bên ngoài không nói thêm lời nào. Cô không biết gã đã rời đi hay vẫn đứng đợi ngoài cửa.
Chỉ cần đẩy nhẹ là gã sẽ phát hiện ra rằng cửa hoàn toàn không khóa.
Cuối cùng, tay cô cũng chạm đến chốt khóa, ngay lúc sắp ấn xuống, bất thình lình! Cánh cửa bị xô mạnh mở toang ra!
Một đôi mắt đỏ ngầu ấy hiện ra trong khe cửa, theo sau là bàn tay khô quắt bám lấy khung cửa, cố gắng đẩy cửa ra. ( truyện trên app T Y T )
Hàng Du Ninh giật thót tim, theo phản xạ vội đóng chốt lại, nhưng xích khóa quá dài! Một cái đầu tóc tai bù xù đã thò vào trong, trong miệng phát ra âm thanh vừa khóc vừa cười: “Sì – sì –”
“Tiểu Nam! Má đến đón con tan ca đây! Về nhà cùng má! Về nhà cùng má nào!”
Hàng Du Ninh định thần lại, nhận ra người phụ nữ trước mặt – khuôn mặt méo mó, đôi mắt đỏ ngầu này – chính là mẹ của cô gái xấu số đó.
Người phụ nữ này họ Lục, cũng làm ở nhà máy điện, xưa giờ là người nhanh nhẹn tháo vát, mỗi lần đi chợ là kỳ kèo từng xu.
Vậy mà giờ đây, khuôn mặt ấy đã xám xịt, gầy guộc như một bộ xương khô, đầu bị mắc kẹt mà cũng chẳng thấy đau, bà vẫn không ngừng gật lắc điên cuồng.
“Cô đừng cử động.” Sợ bà bị thương, Hàng Du Ninh mở khóa cho bà vào.
Bà Lục đẩy cửa bước vào, giống như một thú hoang mà ngửi khắp nơi rồi hỏi: “Tiểu Nam đâu? Tiểu Nam của cô đâu rồi?”
“Cô ơi, cô ơi –” Hàng Du Ninh cố chặn bà lại, nói: “Đây là tiệm tạp hóa, chị Tiểu Nam không có ở đây đâu ạ.”
Bà như chẳng nghe thấy, lao vào tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng nhỏ, đến khi thấy không có gì thì ngã phịch xuống đất.
Bà cúi đầu, như thể toàn bộ sinh khí đều đã bị rút cạn, dưới ánh đèn vàng, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt bà.
Hàng Du Ninh không biết làm gì, chỉ rót một cốc nước ấm, nhẹ nhàng an ủi: “Cô ơi, cô không sao chứ? Chị Tiểu Nam không ở đây, chị ấy về nhà rồi ạ.”
Bà cứ quỳ bất động như thế một lúc lâu, rồi loạng choạng đứng dậy, trông vừa như tỉnh táo vừa như đang mê sảng: “Con ơi, cảm ơn con, cô không uống đâu, cô phải đi đón chị con về…”
Bà đẩy cốc nước ra, thẳng thừng bước đi.
Hàng Du Ninh chạy ra tới cửa. Bên ngoài tối đen như mực, đi vài bước, bà Lục ngã sụp xuống, gào lên thảm thiết: “Tiểu Nam ơi, con không cần má nữa sao?”
Đó là tiếng gào xé ruột xé gan, chỉ có thể là của loài dã thú mất con.
Hàng Du Ninh định chạy tới đỡ bà dậy, nhưng bóng tối dày đặc như chứa đầy những bóng hình xấu xa ẩn nấp, cô thấy sợ.
Cô chỉ dám đứng từ xa gọi: “Cô ơi, cô đừng đi nữa… ngoài này nguy hiểm lắm… Hay để cháu nhờ cảnh sát đưa cô về.”
Điện thoại ở tiệm có thể gọi cho cảnh sát.
Có thể bà Lục nghe thấy, cũng có thể không. Bà khóc một hồi, lại đứng dậy, cứ thế bước đi.
Hàng Du Ninh nhìn theo dáng bà xa dần, bèn khóa cửa lại, chui vào chăn nằm. Cô chợt nhớ đến giọng nói khi nãy hỏi mua thuốc, gã vẫn còn ở quanh đây.
Cô lại nghĩ đến Hàng Tầm, ba cô cũng từng bước vào màn đêm một mình như thế.
Cô nghiến răng, cầm lấy chìa khóa và đèn pin chạy ra ngoài.
“Cô ơi, để cháu đưa cô về.” Đuổi kịp bà Lục, giọng Hàng Du Ninh đã bắt đầu nghẹn lại.
Từ nhỏ, cô đã rất nhát gan.
Con đường này không có đèn đường, tối đến mức giơ tay không thấy ngón. Từ xa xa, tiếng nước sông chảy ào ào vẳng lại.
Bên cạnh cô, bà Lục lúc thì khóc lúc lại cười khe khẽ.
Hàng Du Ninh cứ tự nhủ không sợ, không sợ, nhưng lòng cô đã sợ đến muốn khóc rồi.
Ngay lúc cô định bước theo bà Lục vào ngõ nhỏ, một bàn tay đặt lên vai cô.
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Dã chỉ thấy dưới tay mình như nắm phải con cá chạch trơn trượt, chưa kịp phản ứng, Hàng Du Ninh đã thoăn thoắt luồn ra sau, bàn tay lạnh ngắt của cô siết chặt cổ anh.
Tất cả diễn ra trong bóng tối.
“Ninh Ninh!” Anh gọi một tiếng.
Hàng Du Ninh sực tỉnh, nhìn thẳng vào Hứa Dã, nước mắt rơi lã chã.
Cô thực sự sợ lắm rồi.