Trên con đường đêm, một gã đàn ông lặng lẽ bám đuôi, dòng máu tươi chảy ra khỏi cơ thể, gương mặt nhân từ của trưởng bối đột ngột biến thành ánh mắt khao khát... khi tất cả nỗi sợ của phụ nữ đều trở nên hữu hình.

Thế giới này sẽ trở nên như thế nào?

— Lời tựa

Hàng Du Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng, cô có thể gặp lại Hứa Dã một lần nữa.

Đó là một buổi trưa mùa hạ oi ả, cô đang sắp xếp hàng hóa trong tiệm tạp hóa, chiếc radio cũ kỹ đang rè rè phát “Nhạc Phi Truyện”, cháu trai nhỏ của bà Hồ nhà hàng xóm chạy xộc vào, chìa hai xu lẻ ra, nói: “Chị ơi! Cho em mua chai nước ngọt!”

Sau lưng cậu nhóc còn có một nhóm bạn, cả đám đều đang háo hức nhìn cô.

Hàng Du Ninh lấy một chai nước ngọt vị cam đã được ướp lạnh ra khỏi chậu nước đá, bật nắp "bộp" một tiếng, lũ trẻ lập tức reo hò lên đầy sung sướng.

Cậu bé tròn trịa cầm chai uống trước một ngụm, sau đó hào phóng chuyền cho cô bạn thân nhất – một cô bé có mái tóc được tết thành hai cái bím. Cô bé uống một ngụm rồi lại truyền tiếp.

Cứ thế, bọn trẻ thay nhau mời khách, suốt cả mùa hè lúc nào cũng có nước ngọt để uống.

Uống nước ngọt xong, cậu nhóc tròn trịa vẫn chưa muốn đi, bám lấy quầy hàng, nói với Hàng Du Ninh: “Chị ơi, đoán xem hôm qua em thấy gì?”

“Thấy gì thế?” Hàng Du Ninh cười hỏi.

“Chị cho em một viên kẹo vỏ cam đi, em ăn ăn một chút rồi sẽ kể cho chị nghe.”

Kẹo vỏ cam là kẹo do nhà cô tự làm, vỏ cam được phơi khô, tẩm một lớp đường, đựng trong bình thủy tinh, có vị chua chua ngọt ngọt.

Hàng Du Ninh lấy một viên kẹo ra khỏi bình, cho mỗi đứa một viên.

Lũ trẻ ăn kẹo chua đến mức mắt cũng híp lại, cười hớn hở. Trong khu này, người lớn đều ngưỡng mộ chị Nhã Phỉ – vừa xinh đẹp lại giỏi kiếm tiền; nhưng đám gà con này lại thích chị Hàng Du Ninh hơn, vì mỗi lần chị cười đôi mắt chị lại cong cong như vầng trăng khuyết, mà quan trọng là chị ấy luôn có kẹo cho chúng.

Sau khi "mở màn" xong, cậu nhóc tròn trịa mới nói: “Em thấy kẻ sát nhân đó!”

Nụ cười của Hàng Du Ninh hơi thu lại, cô hỏi: “Thấy ở đâu?”

“Tối qua, chú của em dẫn em đi bắt ốc, em thấy một gã đàn ông ở ven sông, lén lút đi theo sau một cô gái.”

Cái mảnh đất của Tưởng Gia này vốn luôn yên bình, nhưng gần đây lại xảy ra một chuyện lớn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Một cô gái làm ở nhà máy điện tan ca đêm, nhưng đến trưa hôm sau vẫn chưa thấy về nhà. Gia đình hoảng hốt, báo cảnh sát tìm kiếm. Mãi đến ngày thứ ba, người ta mới tìm thấy cô trong một nhà xưởng bỏ hoang, quần áo bị xé rách, trên ngực và phần dưới cơ thể đều có nhiều vết thương sâu hoắm do bị rạch.

Mẹ cô gái phát điên, đêm nào cũng nghe thấy tiếng khóc ai oán vang vọng.

Nghe nói hung thủ là kẻ lang thang tới từ nơi khác, vẫn chưa bắt được. Các cô gái đều không dám đi đường vào ban đêm, nếu buộc phải đi thì cũng nhờ bạn trai hoặc anh em đi cùng.

Khu Tưởng Gia chìm trong bầu không khí kinh hoàng. Không rõ là do hoang tưởng hay vì tên sát nhân thật sự táo tợn đến vậy, nhưng mấy ngày nay lại có vài cô gái nói rằng khi đi đường đêm, họ mơ hồ cảm thấy có ai đó đang bám theo. ( truyện trên app t.y.t )

Lũ trẻ chẳng hiểu gì, chỉ nghe loáng thoáng qua lời của người lớn mà đoán rằng dạo này có kẻ xấu xuất hiện, rất nguy hiểm.

Một đứa hỏi: “Sao cậu biết hắn là kẻ sát nhân?”

“Vừa nhìn là biết.” Cậu nhóc tròn trịa vừa khoa tay múa chân vừa nói: “Tóc dài che cả mắt, người thì gầy nhom, trắng bệch, trông y như ma nước, chú tớ bảo tên đó chính là kẻ sát nhân, dặn tớ phải tránh xa.”

Lũ trẻ lại bắt đầu bàn tán rôm rả: “Nếu là tao, tao sẽ đấm cho tên đó gục ngay.”

“Tao sẽ để lộ trán ra ngoài, bà ngoại tao nói trên trán có lửa, ma nước sợ lửa đó!”

Phía trước tiệm tạp hóa Thục Phân là quầy bán hàng, phía sau là chỗ ở của hai mẹ con. Lúc này, Trương Thục Phân đang nhặt rau, nghe thấy tiếng ồn thì thò đầu ra quát: “Làm gì đó hả! Lũ nhóc thối lại chạy tới tụ tập ở đây rồi, đi làm bài tập đi!”

Trương Thục Phân nổi tiếng dữ dằn, bọn trẻ con rất sợ bà, lập tức tản ra.

Trời bắt đầu tối, như sắp mưa.

Trương Thục Phân bảo Hàng Du Ninh: “Chiều nay con đi nhập một thùng nước ngọt về, tiện thể đón chị con ở trạm xe buýt luôn. Trời tối rồi, đừng để chị con đi một mình.”

Một thùng nước ngọt cũng không nhẹ nhàng gì, Hàng Du Ninh hỏi: “Con tự đi hả?”

Trương Thục Phân nhìn vẻ ngẩn ngơ của cô mà nổi nóng: “Mẹ đi thì ai nấu cơm cho chị con? Đẩy xe đạp đi mà chở về! Một đống thịt lười chảy thây!”

Sau khi tốt nghiệp đại học, chị cô, Hàng Nhã Phỉ, làm việc ở một công ty ngoại thương, thường đi công tác, công ty còn có ký túc xá, mỗi tháng chỉ về nhà một hai lần.

Mỗi lần chị về đều như là ngày lễ với Trương Thục Phân. Sáng nay bà còn dậy sớm để mua cho bằng được cái đầu cá béo mập, tính nấu canh đầu cá với măng và tàu hũ ky, món canh tươi ngọt ngon đến rụng lông mày.

Hàng Du Ninh cũng đã quen với việc bị mắng, cô chỉ gãi đầu rồi đẩy xe đạp đi.

Mua nước ngọt xong thì mưa cũng đã bắt đầu rơi – kiểu mưa phùn thường thấy ở vùng Giang Nam, không lớn nhưng dai dẳng không dứt.

Hàng Du Ninh buộc thùng nước ngọt ở yên sau, phủ áo mưa lên rồi thong thả đi bộ ra trạm xe buýt.

Tiếng mưa tí tách, cô chợt nhớ lại ngày bé, mỗi khi trời mưa, bố cô lại dùng áo mưa lớn bọc cô đến kín mít, không để cho cô bị ướt, rồi đặt cô ngồi trên chiếc xe đạp, ông nói: “Ninh Ninh, ngày mưa dễ có kẻ xấu xuất hiện lắm.”

“Vì sao vậy ba?”

“Vì mây đen che khuất mắt ông trời, cộng thêm nước mưa xối qua sẽ cuốn trôi hết dấu vết của việc xấu, như thể người ta chưa từng làm điều gì sai trái cả.”

Vậy mưa nhỏ thế này có tính không? Hay chỉ mưa lớn mới làm kẻ xấu xuất hiện?

Trạm xe buýt cách nhà cũng không xa, chỉ chừng một cây số.

Nhưng đường về phải đi qua một con ngõ nhỏ, một bên là bức tường của nhà hàng bỏ hoang, bên kia là bờ sông đầy cây lau sậy cao ngang eo.

Ban ngày có người qua lại thì không sao, nhưng khi trời tối, đi một mình cũng dễ thấy rợn người.

Xe buýt lần lượt đến rồi đi, Hàng Du Ninh chờ đến tối mịt vẫn không thấy Hàng Nhã Phỉ xuống xe.

Cô đoán có lẽ hôm nay chị không về, chuyện này cũng xảy ra thường xuyên.

Vừa buồn vì không gặp được chị, cô lại vừa vui vì mình có thể thưởng thức cái đầu cá ngon một mình.

Lúc này mưa đã nặng hạt hơn, như thể có vô số bàn chân nhỏ nhảy nhót trên mặt sông.

Hàng Du Ninh đi trên con ngõ nhỏ, bốn bề không một bóng người, chỉ còn tiếng mưa lộp độp, lộp độp vang đều.

Đúng lúc đó, một chiếc xe phóng qua, bắn tung nước lên cao, ánh đèn pha chiếu sáng bức tường —— in rõ hai bóng người.

Hàng Du Ninh từ từ siết chặt chiếc ô trong tay, lắng nghe thật kỹ. Ngoài cô ra, còn có một tiếng bước chân khác.

Tiếng bước chân rất khẽ, lướt trên cỏ, dính chút bùn ướt...

Tim cô đập thình thịch, cô muốn bước nhanh hơn, nhanh hơn nữa...

Vừa đến khúc rẽ, đột nhiên! Một bóng đen xuất hiện trước mặt cô! Lao thẳng vào Hàng Du Ninh!

Cô đang chú ý phía sau nên không phản ứng kịp, hàng loạt ánh đèn pin rọi tới khiến cô không mở mắt ra được.

“Thằng chó! Cuối cùng cũng tóm được mày rồi, dẫn nó đến đồn công an thôi!”

Hóa ra là mấy người hàng xóm, họ đè ngã một gã đàn ông xuống đất.

Chính là kẻ đã bám đuôi cô.

Mái tóc của gã dài, che khuất cả mắt, khuôn mặt trắng bệch, hai má hóp sâu, quả thực trông giống như một con ma nước.

Trong cái niên đại này, dân cư ít di chuyển, nên chỉ cần có một gương mặt lạ xuất hiện thôi là cũng đủ gây chú ý rồi, huống chi gã lại có ngoại hình đặc biệt như vậy.

“Tóm nó lại! Cho nó biết tay!”

Cậu con út nhà họ Hồ, Hồ Phong, hớn hở nói: “A Ninh không bị dọa đấy chứ, hôm qua anh thấy gã lảng vảng ở con đường này, nên hôm nay mới cố tình phục kích, ai ngờ tóm được thật.”

“Con ma nước” bị đè xuống nhưng vẫn cười: “Dựa vào gì mà các người bắt tôi? Chưa từng nghe nói đi bộ thôi mà cũng phạm pháp đấy?”

“Đó mà là đi bộ à! Rõ ràng là bám đuôi nữ đồng chí đi một mình!” Hồ Phong quát lớn.

Mấy người khác cũng mồm năm miệng mười nói: “A Ninh nói đi, có phải nó bám theo em không!”

“Yên tâm, hôm nay đã bắt được nó rồi, khu này sẽ lại yên bình thôi!”

Hàng Du Ninh xưa nay luôn là đứa trẻ ngoan nhất khu Tưởng Gia, ai nói gì cô cũng cười tủm tỉm gật đầu, như một cục bột ngoan ngoãn.

Thế nên, không ai ngờ rằng, cục bột ấy lại khẽ nói: “Anh ấy không có bám theo em.”

Hồ Phong cuống lên: “A Ninh, đừng sợ gã, tụi anh đều ở đây!”

“Em không sợ.” Cô vẫn khẽ nói: “Anh ấy là một người anh ở quê em, tới thăm em, em đang định đưa anh ấy về nhà.”

Hồ Phong gấp đến nỗi thanh âm cũng biến đổi: “Sao có thể… rõ ràng hôm qua gã theo đuôi một cô gái! Anh thấy rất rõ mà.”

“Hừ, vậy sao lúc đó không tới bắt tôi? Nhát gan à?” Gã đàn ông bị đè dưới đất lạnh lùng cười, giọng anh ta khàn khàn như tiếng quạ kêu.

“Anh ấy không phải là người xấu.”

Khuôn mặt vốn đã trắng trẻo của Hàng Du Ninh dưới ánh đèn pin lại càng thêm phần trắng bệch như tờ giấy. Cô bình tĩnh nói: “Anh ấy tên là Hứa Dã, người Liêu Tây ở Đông Bắc. Em lấy tính mạng ra để đảm bảo, anh ấy tuyệt đối không phải người xấu.”

Nụ cười dữ tợn trên gương mặt Hứa Dã thoắt chốc tan biến hoàn toàn.

Anh ta không hiểu tiếng phương Nam, cũng chẳng nghe rõ họ đang gọi cô là gì.

Ở Đông Bắc, chẳng ai gọi người khác bằng “A” gì cả. Cô em gái bé nhỏ của anh, gọi là Ninh Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play