Một tuần sau, Địch Ngọc đích thân mang thuốc an ủi tin tức tố đã chuẩn bị xong tới tận nơi.
Hắn không liên hệ trước với Hạ Chi Lẫm, coi như là tự ý đến.
Buổi tối, khi Hạ Chi Lẫm từ viện nghiên cứu về đến nhà, liền nhìn thấy xe của Địch Ngọc đỗ trước cửa, còn Địch Ngọc thì đang dựa vào cửa xe hút thuốc.
“Sao anh lại tới đây?” Hạ Chi Lẫm bước đến gần Địch Ngọc nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Anh ghét mùi thuốc lá.
Thực ra, khi thấy xe của Hạ Chi Lẫm từ từ lái vào sân, Địch Ngọc đã dập tắt điếu thuốc từ trước. Chỉ là mùi khói vẫn còn lảng vảng.
Địch Ngọc cười nhạt, giọng nói trầm ấm, giàu từ tính, lịch sự: “Xin lỗi, tôi không gọi trước mà đã tới. Tôi mang thuốc an ủi tin tức tố tới cho cậu.”
Thực tế, hắn không có số điện thoại của Hạ Chi Lẫm.
Hoặc dù có, hôm nay hắn cũng nhất định phải tìm một cái cớ để gặp Hạ Chi Lẫm.
Chính là nghĩ đến thì đã nhớ.
Địch Ngọc không trực tiếp lấy đồ ra ngay.
Hạ Chi Lẫm đứng bên cạnh hắn, không vào nhà, mà chờ hắn đưa đồ.
“Được, làm phiền anh rồi.”
Hạ Chi Lẫm không có ý định mời Địch Ngọc vào nhà.
Hai người cứ đứng đó, im lặng đối diện nhau khoảng một phút.
Cuối cùng, Địch Ngọc mở lời trước: “Không mời tôi vào ngồi chút sao?”
Khuôn mặt hắn nở nụ cười thân thiện.
Lời từ chối đã lên đến môi nhưng Hạ Chi Lẫm lại không nói ra.
Quan hệ giữa hai người hiện tại đã không còn căng thẳng như trước. Địch Ngọc cũng đã đồng ý hợp tác để anh hoàn thành phẫu thuật xóa bỏ tuyến thể.
Hạ Chi Lẫm cảm thấy nếu tiếp tục gay gắt thì cũng không để làm gì.
Anh ngước mắt, nhìn Địch Ngọc.
Enigma trước mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, lời đề nghị này không hề thất lễ.
Tối nay, Hạ Chi Lẫm tăng ca hơn một tiếng. Anh không biết Địch Ngọc đã đứng đợi ở đây bao lâu.
“Được rồi, vào đi.”
Hạ Chi Lẫm dẫn Địch Ngọc vào nhà, hai người ngồi trong phòng khách.
Anh rót cho Địch Ngọc một cốc nước.
Lại bước vào căn phòng này, Địch Ngọc bỗng cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.
Dù hắn chỉ ở đây ba ngày, phần lớn thời gian lại nằm trong phòng dành cho khách nhưng căn phòng này vẫn mang đến cảm giác như ở nhà.
Có lẽ là vì mùi hương và tin tức tố của Hạ Chi Lẫm.
Mỗi góc nhỏ trong căn phòng đều là hơi thở của anh.
Trong phòng khách có một chiếc kệ trưng bày, trên đó là chiếc ly bị vỡ, giờ đã được khéo léo ghép lại, mang theo những đường nứt bất quy tắc.
Chiếc ly vốn có hoa văn tối giản, chỉ là vài nét tre trúc thanh nhã. Nay, với những vết nứt ấy, nó trông càng giống một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
Địch Ngọc chăm chú nhìn chiếc ly thật lâu.
Hạ Chi Lẫm nhận ra ánh mắt chăm chú của hắn, cũng nhìn chiếc ly, không rõ anh đang suy nghĩ gì.
“Cậu thích chiếc ly này?” Địch Ngọc nhìn về phía Hạ Chi Lẫm.
Hạ Chi Lẫm gật đầu: “Bà ngoại tôi để lại.”
“Là đồ cổ sao?” Địch Ngọc quan sát chiếc ly, cảm giác không giống đồ bình thường.
“Không đáng bao nhiêu tiền.”
Chiếc ly là một tác phẩm của một nghệ sĩ không quá nổi tiếng, chỉ đáng giá vài ngàn đồng.
Nhưng vì là kỷ vật bà ngoại để lại nên Hạ Chi Lẫm rất trân trọng.
“Bà ngoại của cậu… không còn nữa?” Địch Ngọc cẩn thận hỏi.
“Phải.”
Địch Ngọc bước tới kệ trưng bày, cầm chiếc ly lên quan sát.
Hạ Chi Lẫm nhìn động tác của Địch Ngọc, đại khái đoán được ý định.
“Dù anh có tìm được một cái giống hệt cũng không có ý nghĩa gì.”
Những tác phẩm nghệ thuật như thế này thường là độc bản, khó mà tìm được cái thứ hai giống hệt.
Địch Ngọc tiến lại gần Hạ Chi Lẫm, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần.
Hạ Chi Lẫm ngồi trên sofa, tay cầm cốc nước uống từng ngụm nhỏ. Trong khi đó, Địch Ngọc đứng cạnh anh, cúi đầu nhìn xuống với vẻ mặt nghiêm túc.
“Để tôi thử tìm xem. Biết đâu lại tìm được?”
“Tôi đã nói sẽ bồi thường cho cậu một cái.”
“Tùy anh thôi.” Thần sắc Hạ Chi Lẫm thản nhiên, không hề mong đợi.
Trong lòng anh hiểu, cái mà Địch Ngọc gọi là bồi thường, chẳng qua chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi của chính mình.
“Thuốc an ủi tin tức tố đâu? Đưa tôi đi.” Hạ Chi Lẫm không muốn Địch Ngọc ở lại quá lâu, liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề chính.
Địch Ngọc ngồi xuống bên cạnh anh, lấy từ túi ra một chai nhỏ.
Chiếc chai rất nhỏ, chỉ chứa được khoảng 20ml chất lỏng.
Địch Ngọc đưa cho Hạ Chi Lẫm.
Hạ Chi Lẫm nhận lấy lọ nhỏ màu nâu sẫm, đưa lên trước mặt lắc nhẹ.
“Thông thường, Omega trong thời kỳ động dục cần tiêu thụ khoảng 10ml thuốc an ủi tin tức tố. Ở đây có 20ml, không biết có đủ cho cậu không…”
Alpha không giống Omega, huống hồ Hạ Chi Lẫm còn bị Enigma đánh dấu.
Khi hắn bước vào kỳ phát tình, tình trạng sẽ như thế nào còn không rõ ràng lắm.
Vì an toàn, Địch Ngọc chuẩn bị dư ra một ít.
“Cảm ơn.” Hạ Chi Lẫm đặt lọ thuốc an ủi tin tức tố lên bàn trà, quay sang nhìn Địch Ngọc: “Nghe nói để chế thuốc an ủi tin tức tố cần rút rất nhiều máu. Tỉ lệ tinh chế cụ thể là bao nhiêu?”
"Không rõ, cũng không nhiều lắm" Địch Ngọc mơ hồ trả lời. "Thân thể tôi hồi phục rất nhanh, không cảm thấy có gì bất thường."
Hạ Chi Lẫm gật đầu, không rối rắm chuyện này.
Anh đứng dậy, vào bếp mở tủ lạnh lấy một chiếc sandwich.
“Anh ăn cơm chưa?” Hạ Chi Lẫm trở lại phòng khách, hỏi Địch Ngọc.
Địch Ngọc thực ra chưa ăn tối. Chờ số liệu xong, hắn chỉ qua loa ăn chút gì đó.
Nghe câu hỏi ấy, Địch Ngọc thoáng cảm thấy Hạ Chi Lẫm không hẳn lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Ít ra, cậu ấy cũng quan tâm xem mình đã ăn cơm hay chưa…
“Tôi chưa ăn.” Địch Ngọc nhìn chiếc sandwich trong tay Hạ Chi Lẫm, “Cậu cũng chưa ăn sao?”
“Chỉ còn cái này. Anh có muốn không?” Hạ Chi Lẫm đưa chiếc sandwich cho Địch Ngọc.
Địch Ngọc nhận lấy, nhìn qua bảng thành phần và lớp bao bì tinh tế bên ngoài.
Chiếc sandwich này là mua sẵn, không phải Hạ Chi Lẫm tự làm.
“Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi.” Địch Ngọc đưa ra lời mời.
Bây giờ mới hơn 8 giờ, vẫn còn sớm.
“Không được. Tôi không muốn ra ngoài.” Hạ Chi Lẫm từ chối dứt khoát.
Anh đã về nhà thì không muốn đi đâu nữa. Nếu Địch Ngọc đưa thuốc an ủi tin tức tố ngay tại viện nghiên cứu, mời anh, có lẽ anh sẽ đáp ứng.
Địch Ngọc im lặng.
Hạ Chi Lẫm thong thả ăn xong chiếc sandwich, động tác nhẹ nhàng, lịch sự.
“Tối nay tôi sẽ không ra ngoài.” Hạ Chi Lẫm nói thêm một câu như để giải thích, rồi ném vỏ sandwich vào thùng rác.
Địch Ngọc dường như không thực sự đói, ăn chiếc sandwich một cách nhạt nhẽo, vô vị.
Hạ Chi Lẫm không thích ăn đồ mặn nên chiếc sandwich này không hề có nước sốt, không hợp khẩu vị Địch Ngọc.
Hạ Chi Lẫm cảm thấy khó hiểu: nếu không muốn ăn, vì cái gì muốn miễn cưỡng chính mình.
“Tôi muốn rửa mặt nghỉ ngơi. Anh về đi.” Hạ Chi Lẫm ra ý tiễn khách.
Địch Ngọc ăn xong miếng sandwich cuối cùng, uống một ngụm nước.
Hắn nhìn Hạ Chi Lẫm, ánh mắt mang theo cảm xúc khó nói thành lời.
Hạ Chi Lẫm nhận ra ánh mắt của Địch Ngọc, ý thức được rằng không biết từ lúc nào, Địch Ngọc đã ngồi xuống bên cạnh mình.
Khoảng cách giữa hai người trở nên thân cận.
“Hạ Chi Lẫm... tôi ban đêm ngủ không ngon,” Địch Ngọc cúi đầu, giọng nói chần chừ như thể mang theo sự khẩn cầu.
Hạ Chi Lẫm đột nhiên đứng dậy, ánh mắt khó lường lướt qua Địch Ngọc. Sự khẩn cầu trong ánh mắt người đối diện khiến anh cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm không rõ ràng.
Hạ Chi Lẫm mê mang mà bình tĩnh nhìn Địch Ngọc, lúc này anh đứng thẳng, tầm mắt ở cao, đáy mắt mang theo nghi ngờ: Vậy thì sao?
Địch Ngọc: “Sau ngày đó... tôi đã mất ngủ.”
Ngày đó?
Là ngày nào?
Sắc mặt Hạ Chi Lẫm biến đổi, lại lập tức khôi phục trấn tĩnh, chỉ lạnh lùng nói: “... Đến bệnh viện lấy ít thuốc ngủ, hoặc tự mua melatonin mà dùng.”
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh là: Đúng như mình nghĩ, Địch Ngọc không dễ dàng buông tha.
“Anh mất ngủ thì liên quan gì đến tôi chứ...”
“Tôi muốn một chút tin tức tố của cậu,” Địch Ngọc kéo nhẹ góc áo Hạ Chi Lẫm, ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt uỷ khuất.