Hạ Chi Lẫm đứng yên, không dám rời đi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Địch Ngọc.
Địch Ngọc tiếp tục ra vẻ đáng thương: “Cho tôi ôm một chút, được không?”
Hạ Chi Lẫm không nói có hoặc không.
Không nghe thấy lời từ chối thẳng thừng, Địch Ngọc càng thêm lớn gan.
Hắn không đứng dậy mà chỉ dịch người lại gần. Vẫn ngồi trên sô pha, hắn tiến sát đến trước mặt Hạ Chi Lẫm, rồi vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
Hạ Chi Lẫm cau mặt, theo phản xạ muốn tránh nhưng chưa kịp động thì hai tay của Địch Ngọc đã siết chặt hơn, không để anh thoát.
“Anh...” Hạ Chi Lẫm đang muốn nói cái gì, Địch Ngọc lập tức cắt lời:
“Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát... Coi như vì thuốc an ủi tinh thần, rút máu rất đau...”
Lòng Hạ Chi Lẫm có chút hỗn loạn nhưng vẫn không đành lòng.
Dù gì thì bản thân mình không chuẩn bị thuốc an ủi tin tức tố cho Địch Ngọc.
“Có thể thả chút tin tức tố được không?” Địch Ngọc nhẹ nhàng cọ cọ bên hông Hạ Chi Lẫm, giọng như làm nũng.
Hạ Chi Lẫm cảm nhận được động tác nhỏ của người kia nơi phần eo, da đầu bất giác tê dại.
Giọng nói của Địch Ngọc trầm thấp, mang theo một cảm giác chìm đắm khó tả, quyến rũ mà vô hại như thể đang mê hoặc người khác.
Hạ Chi lẫm ma xui quỷ khiến mà phóng thích một chút tin tức tố mang tính trấn an.
Enigma, sau một thời gian dài, lại lần nữa cảm nhận được tin tức tố từ người mà mình đã đánh dấu. Cảm giác này khiến cả tâm hồn hắn rung động mãnh liệt. Địch Ngọc không nhúc nhích, chỉ càng ôm chặt Hạ Chi Lẫm hơn.
Phòng khách chìm vào sự tĩnh lặng ngắn ngủi.
Bị ảnh hưởng bởi Hạ Chi Lẫm, Địch Ngọc bất giác cũng bắt đầu thả ra tin tức tố của mình.
Không chỉ dừng lại ở đó, Địch Ngọc buông vòng tay đang ôm lấy Hạ Chi Lẫm, nhẹ nhàng kéo một cái, khiến Hạ Chi Lẫm ngã xuống sofa, ngồi xuống cùng mình.
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu với hành động này nhưng vì Địch Ngọc không làm gì vượt quá giới hạn, Hạ Chi Lẫm cũng không chấp nhặt.
“Nói chuyện với tôi đi, Hạ Chi Lẫm.”
“Nói chuyện gì?” Hạ Chi Lẫm liếc nhìn Địch Ngọc, phát hiện hắn đã nhắm mắt lại.
Ngồi thế này, Địch Ngọc không còn vẻ áp bức như trước, chỉ nhẹ nhàng tựa trán lên vai Hạ Chi Lẫm, gò má sát vào cổ anh.
Ánh mắt hắn lộ rõ nét si mê.
Hạ Chi Lẫm không hiểu, thầm nghĩ: Có thể thoải mái như vậy thế sao...
Quả nhiên, Enigma luôn ỷ lại rất mạnh vào tin tức tố.
Thôi, xem như vì thuốc an ủi tin tức tố vậy.
“Tôi trở về Lâm Thành nửa năm trước. Trước đó, tôi làm việc trong đội công tác đặc biệt tại Trung tâm an toàn quốc tế ABO.” Địch Ngọc bắt đầu kể về bản thân.
Hạ Chi Lẫm lặng lẽ lắng nghe.
“Ba tôi sức khỏe không tốt. Cha luôn muốn tôi sớm tiếp quản công ty để ông ấy có thêm thời gian chăm sóc ba.”
Hạ Chi Lẫm hiểu ra: Đúng kiểu phú nhị đại từ bỏ công chức, về kế thừa gia nghiệp.
“Sở dĩ còn tiếp tục ở lại Trung tâm an toàn là vì còn một số việc chưa xong... Nhưng điều tra mãi không có tiến triển, cha thì cứ thúc giục. Chị tôi trước đây quản lý công ty thay tôi nhưng giờ chị cũng bận với công việc riêng, ngày nào cũng giục tôi về tiếp quản...”
Hạ Chi Lẫm định nói gì đó nhưng lại thôi.
Địch Ngọc thao thao bất tuyệt suốt vài phút.
Hạ Chi Lẫm giữ nguyên một tư thế ngồi, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Khi anh vừa định dịch chuyển thân thể đổi vị trí, một làn tin tức tố của Enigma thoảng qua khiến anh khựng lại.
Hạ Chi Lẫm như bị giật mình, lập tức đẩy mạnh Địch Ngọc ra.
Địch Ngọc ngẩn người, không hiểu sao Hạ Chi Lẫm lại phản ứng mạnh như vậy.
Lúc này, Hạ Chi Lẫm mới nhận ra tin tức tố Địch Ngọc thả ra cũng là loại trấn an, không phải loại áp chế.
Hạ Chi Lẫm nhíu mày, liếc Địch Ngọc: “Đừng thả tin tức tố lung tung.”
“Xin lỗi...” Địch Ngọc có chút ủ rũ, hắn cứ nghĩ Hạ Chi Lẫm cũng cần một chút tin tức tố.
“Anh nên về nhà đi.” Hạ Chi Lẫm nói.
Địch Ngọc chỉnh lại quần áo, ngồi thẳng lưng nhưng không có ý định rời đi.
Hạ Chi Lẫm: “Còn chuyện gì nữa?”
Địch Ngọc nhìn Hạ Chi Lẫm, ánh mắt sáng rực, không biết đang tính toán điều gì.
Hạ Chi Lẫm lạnh lùng nói: “Đừng có nghĩ đến chuyện ở lại.”
“Không có tin tức tố của cậu, tôi ngủ không yên.”
“Đó là chuyện của anh...”
“Vậy cho tôi áo ngủ của cậu.”
Hạ Chi Lẫm không thể tin nổi mà nhìn Địch Ngọc.
Địch Ngọc mặt dày: “Muốn cái cậu đã mặc qua.”
“Không có.”
“Gối đầu cũng được.”
“Địch Ngọc, anh đùa tôi sao?”
“Chỉ cần là đồ vật có tin tức tố của cậu.” Địch Ngọc nài nỉ, ánh mắt chân thành đến khó tin: “Cậu coi như đáng thương tôi đi. Enigma thật sự rất khó chịu nếu không có tin tức tố.”
Hạ Chi Lẫm cạn lời, không biết phản bác kiểu gì.
Nhìn dáng vẻ cố chấp của Địch Ngọc, anh biết nếu không thỏa mãn hắn, mọi chuyện sẽ không yên.
Địch Ngọc tiếp tục: “... Khăn trải giường cũng được. Tin tức tố trên đó nhiều hơn, có khi đủ dùng cả mười ngày nửa tháng.”
Hạ Chi Lẫm liếc nhìn đồng hồ, gần 10 giờ.
Để nhanh chóng đuổi Địch Ngọc đi, anh không nói gì, bước thẳng vào phòng ngủ, kéo bộ khăn trải giường mới thay hôm qua, vo tròn lại rồi đưa cho hắn, ra hiệu mau cút.
Bộ khăn trải giường vốn là đồ mới mua, đang định giặt sạch để cất, nay lại thành vừa đúng ý Địch Ngọc.
Địch Ngọc có chút ngạc nhiên ôm lấy chăn, vì anh vốn nghĩ Hạ Chi Lẫm sẽ không đồng ý.
“Số di động của cậu, tôi chưa có.”
Hạ Chi Lẫm nhanh chóng đọc một chuỗi số.
Địch Ngọc mỉm cười, rồi cũng đọc lại số của mình.
Hạ Chi Lẫm tỏ vẻ không quan tâm nhưng Địch Ngọc biết anh chắc chắn đã ghi nhớ.
“Tôi đi đây. Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Hạ Chi Lẫm chỉ gật đầu, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Địch Ngọc mãn nguyện bước ra khỏi phòng khách. Khi đi đến sân, hắn còn dừng lại, cúi đầu chôn mặt vào chăn, hít một hơi thật sâu, hành động không khác gì một kẻ biến thái.
Từ xa, Hạ Chi Lẫm nhìn bóng lưng Địch Ngọc rời đi, bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
Địch Ngọc thoạt nhìn rất vui vẻ.
Thật ra, Hạ Chi Lẫm không ghét tin tức tố của Địch Ngọc, thậm chí còn có phần thích.
Lúc cảm nhận được làn tin tức tố ấy, mùi hương mát lạnh của tuyết tùng trên núi cao đã rất đậm, điều đó chứng tỏ Địch Ngọc thả tin tức tố không ít.
Ban đầu, Hạ Chi Lẫm còn đắm chìm trong mùi hương ấy, thậm chí cảm thấy có chút mê mẩn. Nhưng lý trí nhanh chóng lên tiếng cảnh báo, khiến anh phải tỏ ra kháng cự.
Hạ Chi Lẫm vừa suy nghĩ về những chuyện liên quan đến Địch Ngọc mấy ngày gần đây, vừa cảm thấy tâm trí mình hỗn loạn như có ma quỷ quấy phá.
Anh bất giác uống cạn một cốc nước đầy.
Đi tới giá đựng đồ, anh cầm lấy chiếc cốc sứ đã sứt mẻ, nhìn ngắm vài giây, sau đó lại đặt về chỗ cũ.
Cảm xúc dường như lắng dịu đôi chút.
Dù là sự ỷ lại của Địch Ngọc đối với mình, hay sự yêu thích vô thức của bản thân với tin tức tố của hắn, tất cả cũng chỉ là phản ứng bản năng của tin tức tố mà thôi.
Thích hay không thích, chẳng qua chỉ là do tin tức tố tạo thành.
Sau khi rửa mặt, Hạ Chi Lẫm nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà nhưng không tài nào ngủ được.
Lăn qua lăn lại hơn nửa giờ, cuối cùng anh ngồi dậy, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy lọ thuốc an ủi tin tức tố mà Địch Ngọc đưa cho mình.
Trong căn phòng tối om không bật đèn, chiếc lọ thủy tinh màu nâu sẫm chìm trong bóng tối.
Hạ Chi Lẫm trở lại giường, nằm xuống, nhẹ nhàng vặn mở nắp lọ.
Lập tức, một làn tin tức tố Enigma như bị nén lại gấp trăm lần, bùng lên, tràn ngập không gian.
Đó là mùi tuyết tùng núi cao, lạnh lẽo, tinh khiết. Như thể anh đang đứng giữa cao nguyên tuyết sơn, không khí quanh mình nháy mắt được tinh lọc, chỉ còn lại mùi hương thấm sâu vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
Mùi hương ấy thấm tận xương tủy.
Hạ Chi Lẫm khẽ run, ánh mắt trong khoảnh khắc bị cuốn vào cơn mê ly.
Anh hít một hơi sâu, vội vàng đậy nắp lọ lại, nhét lọ thuốc an ủi tin tức tố vào ngăn kéo, khóa chặt.
Nhắm mắt lại, Hạ Chi Lẫm cố gắng trốn tránh cảm giác vừa rồi.
Tin tức tố của Địch Ngọc là một loại độc dược.
Mà Địch Ngọc, cũng vậy.
Anh không thể để bản thân sa ngã.