Đường phố phía Tây ở Lâm Thành yên tĩnh và vắng lặng, không một bóng xe qua lại.
Khu vực lân cận là khu biệt thự của giới thượng lưu, phòng ốc thưa thớt, tạo nên bầu không khí trống trải và lạnh lẽo.
Bóng cây thấp thoáng, mảng xanh được cắt tỉa gọn gàng đến mức hoàn hảo.
Gần rạng sáng 1 giờ, Hạ Chi Lẫm lái xe về nhà.
Bất ngờ, một bóng đen lao ra giữa đường. Theo phản xạ có điều kiên, anh đạp mạnh phanh.
“Két ——”
Xe dừng lại kịp thời. Hạ Chi Lẫm siết chặt vô lăng, rồi từ từ thả lỏng, hít sâu một hơi.
Quan sát qua cửa sổ xe, anh không thấy bất kỳ thứ gì lạ thường xung quanh.
Vừa mở cửa bước xuống, một bóng đen bất ngờ lao về phía Hạ Chi Lẫm mang theo lực đẩy mạnh mẽ.
Hạ Chi Lẫm không kịp tránh, thân thể bị người nọ xô nghiêng một chút.
Anh đỡ lại kính mắt, lúc này bàn tay anh cảm nhận được một thứ chất lỏng ẩm ướt từ cánh tay người kia.
Dưới ánh trăng sáng như tuyết, Hạ Chi Lẫm chỉ thấy một khoảng màu xám trắng.
Anh không nhìn rõ chất lỏng đó là gì nhưng cảm giác nhớp nháp khiến anh hơi khó chịu.
Là người sạch sẽ, Hạ Chi Lẫm lập tức muốn rửa sạch tay khỏi thứ dơ bẩn kia.
Nhưng ngay khi thị giác còn lờ mờ, khứu giác đã giúp Hạ Chi Lẫm nhận ra: một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Máu.
Hạ Chi Lẫm cúi xuống gần người kia, cất giọng hỏi, giọng nói trầm ổn vang lên trong đêm yên tĩnh:
“Anh sao vậy?”
Người kia không trả lời, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào như thể đã bất tỉnh.
Hạ Chi Lẫm nhíu mày, theo bản năng, anh đưa tay kiểm tra nhịp tim của người nọ.
Hạ Chi Lẫm cảm nhận được nhịp đập rất yếu ớt. Ngực người đó đã bị máu thấm đẫm, sền sệt dính nhớp.
Khi rút tay ra, Hạ Chi Lẫm nhận thấy ngực người nọ rắn chắc, cơ bắp căng cứng...
“Anh không sao chứ?”
Anh đưa tay sờ mặt người đó, vỗ nhẹ vài cái với hy vọng đánh thức ý thức của người bị thương.
Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng của màn đêm.
Hạ Chi Lẫm phải dùng hết sức mới đưa được người kia vào trong xe. Mặc dù là Alpha, Hạ Chi Lẫm vẫn phải hết sức cẩn thận để tránh làm vết thương của đối phương nghiêm trọng hơn, khiến việc này trở nên khó khăn hơn hẳn.
Dựa vào kinh nghiệm thường xuyên tiếp xúc với các số liệu thực nghiệm, Hạ Chi Lẫm ước đoán người này cao khoảng 1m9, nặng tầm 85kg.
Hít sâu một hơi, Hạ Chi Lẫm chuẩn bị xoay xe để đưa người đó đi cấp cứu.
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên từ ghế sau:
“Đừng... đừng đưa đến bệnh viện...”
Hạ Chi Lẫm quay đầu nhìn lại.
“Anh vừa nói gì?”
Người ở ghế sau phát ra một âm thanh nghẹn ngào, trầm thấp như thể đang cố gắng nói điều gì đó:
“Ưm...”
"Không đến bệnh viện thì làm sao đây? Anh bị thương rất nặng!"
Hạ Chi Lẫm vội vàng khởi động xe, tiếng động cơ vang lên rền rĩ trong đêm yên tĩnh.
"... Không được."
Giọng nói người kia hơi lớn hơn chút, miễn cưỡng có thể truyền đến tai Hạ Chi Lẫm. Nhưng chỉ một câu nói ấy thôi dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của hắn.
Hạ Chi Lẫm liếc nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt dừng lại ở ghế sau, do dự.
Mạng người là chuyện hệ trọng.
Tình huống như thế này khiến đầu óc anh rối bời.
"Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về."
Ngữ khí Hạ Chi Lẫm có chút sốt ruột.
Đưa đến bệnh viện là cách an toàn nhất nhưng thái độ của người kia lại rõ ràng như thể bệnh viện với hắn là nơi nguy hiểm hơn cả.
Mùi máu tanh ngày càng nồng đậm.
Không thể chần chừ thêm nữa.
Hạ Chi Lẫm bất giác nghĩ đến một bác sĩ mà mình quen biết nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị gạt đi. Đưa một người lạ mặt về nhà là điều anh không bao giờ muốn làm.
Hạ Chi Lẫm cau mày: "Anh cho tôi địa chỉ đi."
Phía sau vẫn im lặng.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu, người đàn ông trên ghế sau vẫn nằm bất động.
"Này, tỉnh lại đi!"
Hạ Chi Lẫm thực sự không muốn dính vào rắc rối không đáng có. Cuối cùng, anh quyết định đưa người này đến bệnh viện.
"Tôi đưa anh đến bệnh viện." Hạ Chi Lẫm lầm bầm như tự nhắc nhở bản thân hoặc cũng có thể coi như đang thông báo cho đối phương.
Hạ Chi Lẫm đoán người kia hẳn đã hoàn toàn bất tỉnh.
"...Không đi."
Hạ Chi Lẫm:?
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Giọng anh cao lên, dồn dập như đang chất vấn. Hạ Chi Lẫm thật sự không muốn lãng phí thêm thời gian tranh luận vô ích về việc này.
"Nói gì đi chứ!"
"Này, còn tỉnh không?"
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Không khí trong xe bị mùi máu tanh xộc thẳng vào mọi ngóc ngách, nặng nề hơn theo từng giây trôi qua.
Hạ Chi Lẫm cảm nhận rõ ràng, người này chắc chắn là một phiền toái lớn.
Nhưng nhìn người sắp chết mà không cứu thì không đành lòng…
Anh cau mày, thở dài bất lực.
Nhanh chóng khởi động xe, tăng tốc hết cỡ.
Mười phút sau, xe dừng lại trong sân nhà Hạ Chi Lẫm.
Cùng lúc đó, Hạ Chi Lẫm không quên nhắn tin thông báo ngắn gọn cho Giang Diên.
——
"Sao rồi?" Hạ Chi Lẫm cầm chiếc khăn lông ướt đã giặt sạch bước vào phòng khách.
Giang Diên hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng: "Eo bị đâm một nhát, mất khá nhiều máu. Lồng ngực có nội thương, nhìn vào vết thương có vẻ là tai nạn xe cộ. Có lẽ lúc phanh gấp, anh ta đập mạnh vào tay lái."
Hạ Chi Lẫm nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt người đàn ông.
Khi lớp máu bẩn được rửa sạch hoàn toàn, gương mặt tái nhợt nhưng anh tuấn hiện rõ trước mắt anh:
Đôi mày rậm khôi ngô, hàng mi dài dày, sống mũi cao thẳng như được chạm trổ tỉ mỉ và đôi môi vừa mỏng vừa sắc nét, hài hòa với đường nét tổng thể khuôn mặt.
Hạ Chi Lẫm lặng lẽ nhìn vài giây, cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc.
"Trời ơi!" Giang Diên bên cạnh đột ngột kêu lên.
Sắc mặt Hạ Chi Lẫm trở nên nghiêm nghị, cố lục lại trí nhớ để tìm ra mình đã gặp gương mặt này ở đâu trước đây.
"Tôi không tin nổi!" Giang Diên vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt. "Sao lại là anh ta!"
Hạ Chi Lẫm cũng nhanh chóng nhận ra thân phận của người trước mặt:
Phó hội trưởng mới nhậm chức của Ủy ban tối cao Trung tâm quản lý an toàn ABO, Địch Ngọc.
Một Enigma đỉnh cấp.
Cảm giác bất ngờ dâng lên trong lòng, Hạ Chi Lẫm lập tức mở điện thoại và tìm kiếm thông tin về Địch Ngọc cùng trung tâm an toàn.
#Phó hội trưởng Trung tâm quản lý an toàn ABO, Địch Ngọc, bị một nhóm tấn công không rõ danh tính và mất tích gần khu Vinh Đồng.
#Tranh chấp lợi ích hay ân oán cá nhân? Phó hội trưởng trung tâm gặp tai nạn xe hơi và mất tích bí ẩn.
#Thông báo từ Cục quản lý giao thông: Một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra gần Vinh Đồng, chưa phát hiện người bị thương. Cảnh sát đang tiếp tục điều tra phương tiện và hiện trường.
#Enigma đỉnh cấp mất tích: Liệu sự cân bằng quyền lực bên trong Ủy ban Tối cao có bị phá vỡ?
...
Giang Diên nhìn Hạ Chi Lẫm: "Cảm giác như có chuyện lớn sắp xảy ra."
Hạ Chi Lẫm trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu. Đôi mắt ẩn sau cặp kính không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.