Thứ ba, Hạ Chi Lẫm đến viện nghiên cứu đúng giờ.

Hôm nay là ngày phía trên lãnh đạo đến thị sát, anh cần có mặt tại phòng họp số 1 để trình bày báo cáo về dự án.

Lúc trước Chu Tử Lam không nói cho anh biết, lãnh đạo đến thị sát lại là người của trung tâm quản lý an toàn ABO, điều khiến anh bất ngờ hơn là Địch Ngọc cũng ở trong đó.

Khi Hạ Chi Lẫm nhìn thấy Địch Ngọc trong bộ vest chỉn chu, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, ngồi ở hàng đầu tiên, vị trí thứ bảy, anh thoáng ngẩn người, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên người đối phương vài giây.

Địch Ngọc trẻ tuổi, nổi bật giữa đám lãnh đạo lớn tuổi xung quanh, tạo nên chút cảm giác khác biệt.

Bộ vest cao cấp hắn mặc, dù mang vẻ xa xỉ nhưng lại rất tinh tế và khiêm nhường, rõ ràng được chọn kiểu dáng đứng đắn hơn bình thường, nhằm che bớt nét trẻ trung và sự táo bạo. Điều này càng làm nổi bật khí chất ngay thẳng, chính trực toát ra từ đường nét gương mặt hắn.

Đó là một khía cạnh khác của Địch Ngọc.

Chu Hiên, đứng bên cạnh hỗ trợ Hạ Chi Lẫm, nhận ra ánh mắt kinh ngạc của anh.

"Lẫm ca, làm sao vậy?" Chu Hiên theo ánh mắt anh nhìn về phía trước.

Trong mắt cậu, những vị lãnh đạo nghiêm nghị kia không có gì đẹp.

"Không có gì," Hạ Chi Lẫm lắc đầu, thu lại ánh mắt, không nhìn về phía Địch Ngọc nữa.

9 giờ 30, Hạ Chi Lẫm chính thức bắt đầu phần thuyết trình của mình.

Nội dung thuyết trình là những điều anh đã rất quen thuộc, nên anh không cảm thấy áp lực. Bởi nghiên cứu này chứa nhiều thông tin mật, phần lớn nội dung Hạ Chi Lẫm trình bày chỉ là lý thuyết cơ bản, chủ yếu để thể hiện hình thức và phục vụ chụp ảnh tuyên truyền cho truyền thông.

Trong lúc trình bày, Hạ Chi Lẫm nhận ra Địch Ngọc thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt thẳng thừng không hề che giấu.

Anh cảm thấy cả người không thoải mái.

Nhìn từ bên ngoài, Địch Ngọc trông chỉ như đang chăm chú lắng nghe, thể hiện sự quan tâm lớn đến dự án nghiên cứu.

Sau khi kết thúc phần thuyết trình, Hạ Chi Lẫm bước xuống bục.

Kế tiếp anh phải dẫn các vị lãnh đạo này đi tham quan một vòng viện nghiên cứu.

Chu Hiên tò mò nói: “Lẫm ca, nghe nói vị phó hội trưởng Địch kia là một Enigma. Đây là lần đầu tiên em thấy người mang thuộc tính này.”

Hạ Chi Lẫm: “Cùng người bình thường cũng không có gì khác nhau.”

“Chắc do anh ta chưa thể hiện tin tức tố của mình.”

“Nghe nói tin tức tố của Enigma mạnh đến mức có thể khiến cả những Alpha xuất sắc nhất cũng bị khuất phục. Thật đáng sợ.”

Hạ Chi Lẫm nhìn Chu Hiên, không chút để ý nói: “Tùy tiện phát tán tin tức tố sẽ bị xử lý.”

Hiện nay, pháp luật quản lý rất nghiêm ngặt về việc sử dụng tin tức tố ở nơi công cộng. Nếu một Alpha tùy ý dùng tin tức tố để áp chế người khác, hoặc một Omega phát tán tin tức tố kích thích ở nơi đông người, điều đó sẽ gây ảnh hưởng lớn đến trật tự xã hội.

Thông thường, mọi người sẽ không để lộ thông tin về tin tức tố của mình. Ví dụ, trong hồ sơ của Hạ Chi Lẫm tại Viện Nghiên cứu NC, chỉ ghi rằng anh là một Alpha, mà không đề cập chi tiết rằng tin tức tố của anh có hương chanh.

Chu Hiên liếc nhìn Địch Ngọc, bộ dạng có chút sùng bái: “Em thật sự muốn xin chữ ký của anh ta.”

Hạ Chi Lẫm vội vàng nói: “Đừng làm mấy chuyện ngớ ngẩn đó.”

Chu Hiên cảm thấy hôm nay Hạ Chi Lẫm có gì đó khác lạ: “Anh không vui à?”

Hạ Chi Lẫm nhìn Chu Hiên: “Không có.”

“Hay là anh nghỉ ngơi không đủ?”

Trước đó, mẹ của Chu Hiên có nói Hạ Chi Lẫm xin nghỉ để điều dưỡng. Chu Hiên từng muốn đến thăm nhưng lại bị mẹ sắp xếp cho làm nhiều việc khác.

“Không.” Hạ Chi Lẫm hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Ngay cả Chu Hiên cũng nhận ra sự khác thường, anh thấy mình cần phải điều chỉnh tâm trạng.

“Giữa trưa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”

“Được.”

Nhóm nghiên cứu được yêu cầu đi cùng các lãnh đạo trong buổi tham qua, Hạ Chi Lẫm cũng đi theo phía sau.

Việc giới thiệu phòng thí nghiệm do Chu Tử Lam phụ trách, không liên quan đến Hạ Chi Lẫm.

Trong suốt buổi tham quan, Địch Ngọc không hề nhìn về phía Hạ Chi Lẫm lấy một lần, hoàn toàn giữ khoảng cách như người xa lạ.

Điều này khiến Hạ Chi Lẫm cảm thấy hài lòng.

Sau hai giờ, buổi tham quan kết thúc.

Khác với những người khác tiễn đoàn lãnh đạo ra tận cửa, Hạ Chi Lẫm một mình quay về hướng phòng thí nghiệm.

Khi đến một góc rẽ, anh bất ngờ nhìn thấy Địch Ngọc.

Hắn đang hút thuốc.

Hạ Chi Lẫm ghét bỏ nhíu mày.

Thấy Hạ Chi Lẫm bước đến, Địch Ngọc vội vàng dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác gần đó.

Ánh mắt của Địch Ngọc vẫn ở trên người Hạ Chi Lẫm.

Từ lúc ở hội trường báo cáo, đến khi tham quan phòng thí nghiệm, hắn liên tục nhìn lén Hạ Chi Lẫm. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lẩn tránh rất nhanh nên không bị bắt gặp lần nào.

Cuối cùng, khi sự kiện kết thúc, Địch Ngọc mới có cơ hội tìm Hạ Chi Lẫm nói chuyện riêng.

Hạ Chi Lẫm chỉ liếc Địch Ngọc một cái, không có ý định nán lại để trò chuyện.

"Hạ Chi Lẫm, chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Địch Ngọc tiến lên vài bước, gọi anh lại.

Hạ Chi Lẫm dừng bước, nghiêng người nhìn về phía Địch Ngọc, "Không cần, tôi có hẹn rồi."

"Cậu hẹn ai?" Địch Ngọc buột miệng hỏi, nhưng khi thấy sắc mặt của Hạ Chi Lẫm, hắn lập tức nhận ra sự thất thố của mình. Hít một hơi sâu, hắn đổi giọng:

"Vậy buổi tối thì sao? Buổi tối cậu có rảnh không?"

"Không rảnh."

Địch Ngọc nở nụ cười bất đắc dĩ.

Trong lòng nghĩ, người này sao mà khó chiều như vậy.

"Chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao? Sao cậu vẫn mâu thuẫn với tôi như vậy?" Địch Ngọc nói, giọng điệu mang theo chút bất lực, hạ thấp đến mức gần như nhún nhường.

"Tôi không mâu thuẫn với anh. Chỉ là tôi thấy chúng ta không cần thiếtphải tiếp xúc quá nhiều." Hạ Chi Lẫm nói ngắn gọn dứt khoát, lý trí cùng lạnh lùng.

Anh lùi lại một bước, tạo khoảng cách với Địch Ngọc.

Địch Ngọc lại tiến lên, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Hương thơm từ người Hạ Chi Lẫm rất nhạt, không phải mùi chanh, mà là hương vải được phơi khô dưới nắng.

"Tránh xa tôi ra một chút. Người anh đầy mùi thuốc lá." Hạ Chi Lẫm giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

Địch Ngọc lập tức lùi lại một bước, cúi đầu xin lỗi: "Tôi sẽ không hút nữa."

"Đây không phải khu cấm hút thuốc." Hạ Chi Lẫm nhướn mày, liếc Địch Ngọc, "Tôi không có quyền can thiệp vào tự do của người khác."

Địch Ngọc cúi xuống, dùng chân dẫm lên phần tro thuốc còn sót lại dưới đất.

"Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước..."

"Tại sao cậu giấu tôi chuyện cậu là một Alpha?" Địch Ngọc hỏi, giọng trầm xuống như đang chất vấn, như thể Hạ Chi Lẫm đã làm điều gì đó tày trời.

Hạ Chi Lẫm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Địch Ngọc: "Tôi chưa từng nói tôi không phải."

Việc để Địch Ngọc biết anh là Alpha chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.

Có lẽ điều đó chỉ khiến Địch Ngọc thêm tò mò và khơi dậy ham muốn chinh phục.

Hạ Chi Lẫm không ngốc đến mức để chuyện đó xảy ra.

Nhưng hôm nay Địch Ngọc đã đến viện nghiên cứu, chắc chắn hắn đã biết.

“Cậu có biết phẫu thuật rửa sạch tuyến thể cho Alpha nguy hiểm đến mức nào không?”

“Đây là chuyện của tôi,” Đáy mắt Hạ Chi Lẫm như cũ không hề dao động.

Thái độ không sao cả của anh khiến Địch Ngọc bị kích thích.

“Nhìn khắp cả Lâm Thành, thậm chí toàn thế giới, có bác sĩ nào dám làm phẫu thuật rửa sạch tuyến thể Alpha không?” Địch Ngọc cố gắng giải thích, “Rõ ràng chúng ta có những cách khác tốt hơn…”

“Tôi không thích những cách khác.” Hạ Chi Lẫm dầu muối không ăn. “Địch Ngọc, đừng quên những gì anh đã hứa với tôi trước đó.”

Sắc mặt Địch Ngọc buồn bực, mang theo chua chát: “Hạ Chi Lẫm, tại sao cậu lại cứng đầu như vậy…”

“Tôi không muốn kết giao với một Enigma.” Lời nói lạnh như băng, ngắn gọn và rõ ràng của Hạ Chi Lẫm vang lên.

Anh cảm thấy trước đây mình từ chối chưa đủ dứt khoát, khiến Địch Ngọc tiếp tục níu kéo. Bây giờ, khi mọi chuyện đã được nói rõ, nếu Địch Ngọc vẫn cố chấp thì thật sự là không biết điều.

Lời nói của Hạ Chi Lẫm khiến Địch Ngọc nghẹn lại, không nói nên lời.

Thấy Địch Ngọc không nói lời nào, Hạ Chi lẫm cảm thấy chính mình làm đúng rồi.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh hòa hoãn nói: “Tôi đi trước.”

Vẻ mặt Địch Ngọc nản lòng, sau khi Hạ Chi Lẫm rời đi, hắn nhịn không được lấy một điếu thuốc ra, bật lửa, hít một hơi thật sâu, trầm tư suy nghĩ.

Dù không phóng thích tin tức tố, khí chất u ám và trầm lặng của Địch Ngọc vẫn tỏa ra một áp lực vô hình. Các nhân viên nghiên cứu đi ngang qua đều thấy, tự giác đi đường vòng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play