Hạ Chi Lẫm đi dọc lối nhỏ trong vườn hoa vào hành lang.
Địch Ngọc cầm ô đi sát bên cạnh anh.
Vừa bước vào hành lang, Địch Ngọc lập tức thu ô lại.
"Sao anh lại ở đây?" Hạ Chi Lẫm cất giọng lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm lướt qua Địch Ngọc. Dù cách một lớp kính, sự lạnh lẽo ấy vẫn rõ ràng.
Địch Ngọc mỉm cười lấy lòng, nụ cười của hắn khiến vẻ trầm ổn vốn có giảm đi vài phần.
Hôm nay, Enigma mặc bộ vest được cắt may tỉ mỉ, mái tóc gọn gàng, mỗi động tác đều toát lên phong thái tự tin của một tinh anh. Nhưng vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt vẫn không thể che giấu.
"Người nhà tôi nhập viện, tôi đến đây thăm bệnh." Địch Ngọc ngữ khí bình thản như đang trò chuyện với một người bạn cũ.
Hạ Chi Lẫm xác nhận hắn không phải bám theo mình, liền không muốn dây dưa thêm.
Anh xoay người định rời đi.
Địch Ngọc chặn đường.
Hạ Chi Lẫm ngước mắt nhìn, ngữ khí lạnh băng: "Tôi phải về nhà."
"Cậu đến đây để giải quyết chuyện xóa dấu vết đánh dấu phải không?" Địch Ngọc thẳng thắn hỏi.
Bước chân Hạ Chi Lẫm khựng lại, thân thể cứng ngắc, cơn giận bỗng chốc dâng trào. Anh không quay đầu, lạnh lùng nói: "Không liên quan đến anh."
"Hạ Chi Lẫm, cho tôi một cơ hội để bù đắp." Địch Ngọc bước lên một bước, giữ lấy tay Hạ Chi Lẫm, buộc anh phải quay lại đối diện với mình.
Hạ Chi Lẫm ngước lên.
Thân hình cao lớn của Enigma đứng chắn ngay trước mặt. Trong ánh mắt Địch Ngọc rõ ràng hiện lên sự yếu đuối và khẩn cầu. Đứng bên cạnh người này, Hạ Chi Lẫm cảm nhận được áp lực vô cùng trực quan.
"Tôi sẽ không ép buộc cậu..."
Hạ Chi Lẫm nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Địch Ngọc, ánh mắt hắn trầm tĩnh mà sắc bén. Anh không tin Địch Ngọc, hoặc có lẽ chính xác hơn, anh không tin một Enigma có thể hoàn toàn kiểm soát được tin tức tố của mình.
“Tôi nhớ rõ đã nói, không cần xuất hiện trước mặt tôi.” Hạ Chi Lẫm nhấn mạnh từng chữ, cố kìm nén cảm xúc bức bối đang sôi trào.
Dù cố che giấu, ánh mắt chất chứa hận ý của Hạ Chi Lẫm khiến Địch Ngọc không thể nào phớt lờ được.
“Pheromone của Enigma ảnh hưởng rất lớn đến người bị đánh dấu. Cậu cần tôi giúp qua kỳ phát tình—”
“Anh câm miệng!” Ánh mắt Hạ Chi Lẫm lạnh lẽo như phủ băng, sắc bén như lưỡi dao, đâm thẳng vào Địch Ngọc.
Địch Ngọc bất giác lùi lại một bước.
Hạ Chi Lẫm thở dốc, hơi thở dồn dập vì cơn tức nghẹn. Ánh mắt đầy phẫn uất nhìn chằm chằm Enigma trước mặt.
“Tôi trở thành thế này chẳng phải đều do anh sao!”
“Thực sự xin lỗi…” Giọng nói trầm ấm và đầy từ tính của Địch Ngọc lại vang lên lần nữa.
“Nói xin lỗi có ích gì?” Hạ Chi Lẫm ngắt lời, giọng nói gay gắt:
“Có thể thay đổi sự thật tôi đã bị đánh dấu sao?”
“Địch Ngọc, tôi nói cho anh biết, đừng mơ biến tôi thành Omega của anh!”
Hạ Chi Lẫm càng thêm bực bội. Kể từ sau sự cố đó, Địch Ngọc đã nhiều lần nói lời xin lỗi nhưng càng nghe, Hạ Chi Lẫm càng thấy phiền.
Anh không cần lời xin lỗi.
Cũng không cần bất kỳ sự bù đắp nào.
Cái gọi là "bù đắp" của Địch Ngọc có thể xóa bỏ sự ràng buộc của tin tức tố giữa họ sao? Không. Nếu không thể làm được điều đó thì không có ý nghĩa gì cả.
Điều duy nhất có thể giải quyết vấn đề của Hạ Chi Lẫm lúc này là phẫu thuật rửa sạch tuyến thể.
Hạ Chi Lẫm chưa từng cho Địch Ngọc cơ hội nào.
Anh không tin Địch Ngọc đến đây với thiện ý.
Địch Ngọc bị phản bác không nói lời nào, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất.
Hạ Chi Lẫm đã đơn phương phán xét hành động và nhân cách của Địch Ngọc.
Không cho phép cãi lại.
Bầu không khí như đông cứng lại, giữa Hạ Chi Lẫm và Địch Ngọc tồn tại một mâu thuẫn không thể hóa giải.
Đối với Địch Ngọc, một khi đã đánh dấu ai đó, đặc biệt là với tư cách Enigma thì không còn đường lui.
Hạ Chi Lẫm có diện mạo xuất chúng, khí chất nổi bật, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của hắn. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Địch Ngọc đã bị thu hút.
Huống hồ tin tức tố giữa họ lại có độ tương thích cao.
Nhưng Hạ Chi Lẫm lại kháng cự mối quan hệ này.
Anh không muốn trở thành người bị kiểm soát, nhất là trong chuyện tình cảm.
Dù Địch Ngọc có ưu tú đến đâu, Hạ Chi Lẫm vẫn không thể chấp nhận.
Đây là giới hạn của anh.
Một lúc sau, Hạ Chi Lẫm hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Địch Ngọc đang trầm mặc:
“Nếu anh thật lòng muốn đền bù, mỗi tháng cung cấp tôi một ít thuốc an ủi tin tức tố."
Đó là "phương thuốc" mà bác sĩ cuối cùng đã kê cho Hạ Chi Lẫm – chỉ có thể trị tạm thời, không giải quyết được tận gốc.
Một giải pháp hạ sách, chỉ để cầm cự trước mắt.
"Có thể." Địch Ngọc dứt khoát đồng ý, không chút do dự.
“Nếu cậu thật sự không muốn tôi giúp vượt qua kỳ phát tình, tôi cũng không ép buộc… tôi sẽ cho cậu thuốc an ủi.
Địch Ngọc mặt mày hơi hơi giãn ra.
Chỉ cần Hạ Chi Lẫm chịu thỏa hiệp, cho dù có phải trả giá đắt hơn nữa, hắn sẽ không từ chối. Càng đừng nói chỉ cung cấp thuốc an ủi tin tức tố.
Thuốc an ủi là một loại dược phẩm đặc biệt, đây là một loại dịch chiết xuất từ máu người, chứa nồng độ tin tức tố đã được nén lại. Nó có tác dụng rất tốt trong việc trấn an bạn đời trong kỳ phát tình hoặc kỳ động dục.
Hạ Chi Lẫm tin rằng, dù tin tức tố của Enigma có mạnh mẽ đến đâu, dưới tác dụng kép của thuốc ức chế và thuốc an ủi, bản thân mình vẫn có thể chịu đựng được.
Loại thuốc này vốn là thuốc cấm nhưng vẫn có không ít bệnh viện tư nhân sẵn sàng cung cấp dịch vụ điều chế.
“Tôi cũng sẽ cho anh một ít thuốc an ủi tin tức tố của tôi, giúp anh vượt qua kỳ phát tình.” Ngữ khí Hạ Chi Lẫm hòa hoãn, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Không cần.” Đôi mắt thâm thúy của Địch Ngọc nhìn chăm chú Hạ Chi Lẫm.
Hạ Chi Lẫm khựng lại, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
“Tôi có thể tự mình chịu đựng được.” Địch Ngọc lộ ra ý cười ấm ấp, đôi mắt nheo lại, khóe miệng gợi lên một độ cung nhỏ, tựa hồ cảm tâm tình vui sướng.
“Tôi không muốn cậu phải chịu thêm bất kỳ phiền phức nào vì tôi nữa.”
Hạ Chi Lẫm cụp mắt xuống, chiếc mũ lưỡi trai gần như che đi một phần ba gương mặt, làm mờ đi biểu cảm của anh. Ngược lại, Địch Ngọc cao hơn nửa cái đầu, nhìn xuống anh từ góc độ này, mọi biến chuyển nhỏ trong ánh mắt Hạ Chi Lẫm đều bị che giấu kỹ lưỡng.
“Tùy anh.”
Sau khi Hạ Chi Lẫm rời đi, Địch Ngọc một mình đứng bên hành lang trầm tư hồi lâu.
Vì tâm trạng chùng xuống, hắn liên tục châm thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Khói thuốc lượn lờ, đôi mắt sâu thẳm của Enigma trở nên mờ mịt, mang theo những suy nghĩ khó đoán.
Ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở nơi Hạ Chi Lẫm vừa rời đi.
Người đã sớm đi rồi nhưng hình bóng của Hạ Chi Lẫm vẫn mãi không thể phai nhòa trong mắt hắn.
Đây là lần đầu tiên khao khát một người như vậy.
Địch Ngọc, vốn là thiên chi kiêu tử, cho dù không phải một Enigma xuất chúng thì với bối cảnh gia đình quyền thế của Địch gia, từ nhỏ đến lớn hắn luôn được vô số Omega và Beta theo đuổi. Nhưng chưa một ai khiến hắn thực sự để mắt đến.
Hắn luôn tin vào trực giác của mình, cũng như tin vào sự dẫn dắt của tin tức tố.
Nhưng từ khoảnh khắc Hạ Chi Lẫm xuất hiện, sự bình tĩnh trong hắn hoàn toàn bị phá vỡ.
Cảm xúc mãnh liệt dâng trào, cuốn lấy hắn cả ngày lẫn đêm.
Hắn hiểu cảm giác không muốn rời xa này có liên quan đến sự ràng buộc bởi tin tức tố.
Nhưng cảm xúc mãnh liệt đến mức khó kiểm soát này khiến hắn không thể hoàn toàn cho rằng nó chỉ là do tin tức tố gây ra.
Ngày đó, cuộc ân ái ngắn ngủi với Hạ Chi Lẫm đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong cuộc sống tình cảm trống rỗng suốt 28 năm của hắn.
Chỉ vài giờ ngắn ngủi, những khoảnh khắc ngưng đọng và dư vị vương vấn ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn.
Nhưng Hạ Chi Lẫm lại luôn tỏ ra mâu thuẫn với hắn. Chỉ cần hắn tiến lại gần một chút, người kia lập tức dựng lên hàng rào phòng vệ sắc bén.
"Người ta đi lâu rồi, cậu còn nhìn theo làm gì thế?" Một giọng nam trong trẻo vang lên, pha chút trêu chọc.
Địch Ngọc xoay người, nhìn người vừa tới.
Đó là Nghiêm Tu, bạn tốt của hắn.
Nhị thiếu gia nhà họ Nghiêm.
"Hút thuốc mà căng thẳng như vậy." Nghiêm Tu cười nhạt nhưng giọng điệu mang theo chút hả hê.
Địch Ngọc rít một hơi thuốc, khôi phục ánh mắt bình tĩnh nhìn Nghiêm Tu.
"Những người trước đây tấn công tôi, có manh mối chưa?"
"Đã gửi cho cậu rồi." Nghiêm Tu đút tay vào túi, "À, tiện thể tôi cũng điều tra một chút về Hạ Chi Lẫm. Có muốn tôi đem tài liệu cho cậu không?"
Địch Ngọc liếc mắt, đôi lông mày nhíu lại: "Cậu điều tra cậu ấy làm gì? Tôi đâu có bảo cậu làm thế."
"Sao phản ứng căng thẳng vậy?"
Địch Ngọc: "..."
"Hôm đó cậu ăn mặc lôi thôi, còn lang thang ngoài đường. Quang cảnh đó thật sự quá chấn động." Nghiêm Tu nhếch mép cười đầy ẩn ý. "Tôi rất tò mò, người đó rốt cuộc là ai mà khiến cậu ra nông nỗi này."
Địch Ngọc đưa tay gãi nhẹ mũi, thản nhiên nói: "Chuyện của tôi thì đừng động vào, cũng đừng tùy tiện điều tra cậu ấy."
Với tính cách của Hạ Chi Lẫm, nếu chuyện này bị phát hiện, không biết hậu quả sẽ ra sao.
Địch Ngọc không muốn làm mất điểm trong mắt Hạ Chi Lẫm.
Nghiêm Tu bĩu môi, cười nhạt: "Cậu sợ dọa Hạ tiến sĩ à? Đừng lo, tôi làm việc cẩn thận, tuyệt đối không để đối phương phát hiện."
Địch Ngọc giữ im lặng, không tiếp tục tranh cãi.
Bộ dạng Enigma lạnh lùng khiến Nghiêm Tu cảm thấy không vui. Nhìn thấy Địch Ngọc vẫn đắm chìm trong những cảm xúc riêng, Nghiêm Tu không muốn tiếp tục ở lại bầu bạn với hắn nữa.
"Bác trai thế nào rồi? Tôi qua thăm một chút."
Cũng không đợi Địch Ngọc đáp lại, Nghiêm Tu nói xong liền chuẩn bị bước về khu bệnh viện đặc biệt.
Giây tiếp theo lại bị Địch Ngọc gọi lại:
"Khoan đã."
Nghiêm Tu quay đầu lại, nghi hoặc mà nhìn Địch Ngọc: “Như thế nào, còn có việc”
"Chuyển tài liệu cho tôi."
Nghiêm Tu nhếch mép, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Tài liệu tôi gửi rồi mà."
Địch Ngọc bực bội kéo cổ áo: "...... Tài liệu về Hạ Chi Lẫm."
"Ồ... Ai mới vừa cấm tôi điều tra cậu ấy vậy nhỉ?"
"Đừng nói nhảm."
Nghiêm Tu cười lớn: "Được rồi, tôi gửi cho cậu ngay."
Sau Nghiêm Tu đi, Địch Ngọc lập tức mở điện thoại kiểm tra tài liệu hắn vừa nhận.
Khi nhìn thấy trong phần thông tin của Hạ Chi Lẫm ghi rõ giới tính và thuộc tính là Alpha, hắn đứng sững tại chỗ.
Enigma nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với ánh mắt ngày càng sắc bén. Ngoài sự sợ hãi, vẻ mặt của hắn còn thể hiện sự giận dữ, hoang mang và lo lắng.
Đôi lông mày Địch Ngọc nhíu chặt thành hình chữ "xuyên", sắc mặt vốn đã tối tăm nay càng trở nên khó coi hơn.
Tắt điện thoại, không nghĩ ngợi, lập tức đứng dậy đi thẳng đến phòng khám chuyên khoa Alpha.