La Điệt dồn hơn nửa sự chú ý vào con mãng xà. Trên hòn đảo tàn nhẫn, nơi mỗi ngày đều có người mất mạng, muốn sống sót thì không được phép lơ là dù chỉ một giây.
Thực ra anh đang tự hỏi, không hiểu sao hôm nay mình lại đi tin lời một tân binh.
Công nhận tin vào lời Đường Kỷ Chi, ít ra tối nay họ có một nơi tạm gọi là an toàn để nghỉ ngơi. Tất nhiên, với điều kiện con mãng xà kia không động đậy.
Nghĩ cũng lạ thật.
La Điệt ngừng xoay con dao trong tay, đưa ánh mắt dò xét về phía chàng thanh niên đang dựa vào vách đá chăm chú vẽ.
Trên hòn đảo này, mỗi khi xuất hiện một nhóm người mới, ai nấy đều hoang mang sợ hãi. Hơn năm mươi phần trăm trong số đó sẽ bỏ mạng nhanh chóng, số người sống sót được quá ít.
Thế nhưng Đường Kỷ Chi thì khác. Là người mới mà chẳng giống chút nào, vừa bình tĩnh, lại có cái vẻ sạch sẽ… Đến lạ.
“Trước kia cậu làm gì?” La Điệt hỏi khẽ.
“Ờm… Chắc tính là họa sĩ.” Đường Kỷ Chi không hề giấu giếm, thực ra cũng chẳng có gì để giấu, điều khiến cậu ngạc nhiên là La Điệt lại chủ động bắt chuyện.
“Thảo nào.”
“Gì cơ?”
La Điệt đổi tư thế tựa vào vách đá cho thoải mái hơn: “Họa sĩ là nghệ sĩ, tôi nhìn là biết cậu còn non lắm.”
Đường Kỷ Chi: “Cảm ơn.”
Cậu coi như đây là một lời khen.
“Còn anh?” Cậu hỏi lại.
La Điệt nhướn mày: “Tôi đã nói rồi, trên hòn đảo này, đừng tin con người.”
“Thế thì sao?” Đường Kỷ Chi ngẩng lên nhìn.
La Điệt: “Việc cậu dễ dàng nói với tôi thân phận mình không có nghĩa tôi cũng sẽ nói với cậu thân phận của tôi.”
Đường Kỷ Chi nghĩ logic của La Điệt thật kỳ cục, nhưng thấy đối phương không muốn nói thì cũng chẳng cần ép làm gì: “Không sao, tôi không bận tâm.”
La Điệt: “…”
Sao anh có cảm giác như đang đối mặt với một đống bông gòn thế này?
“À, anh nói ăn thịt ma thú sẽ bị nhiễm bệnh, vậy nếu bị ma thú cắn hoặc cào thì có bị nhiễm không?” Nhân lúc La Điệt có vẻ cởi mở, Đường Kỷ Chi tranh thủ hỏi thêm.
“Chưa chắc.” La Điệt đáp: “Có người nhiễm, có người không.”
“Là sao? Phải phụ thuộc vào may mắn à?” Đường Kỷ Chi ngạc nhiên.
La Điệt chỉ vứt ra ba chữ ngắn ngủn: “Không biết nữa.”
Đường Kỷ Chi thở dài: “Vậy tức là muốn sống sót ở đây, cũng chẳng dễ dàng nhỉ.”
La Điệt không trả lời, bởi vì đúng là thế thật.
Hằng ngày đều có người chết, không ai dám chắc sống sót hôm nay rồi thì mai còn ở đây hay không. Trên đảo, tính mạng được đong đếm từng ngày.
“Này, nhìn này,” Đường Kỷ Chi giơ cao cuốn sổ phác họa khi đã hoàn thành bức vẽ.
Theo phản xạ, La Điệt nhìn sang, lập tức thấy một chiếc hamburger cực kỳ “Giàu topping” hiện ra trên giấy. Dù chỉ là bức phác thảo đen trắng nhưng vẫn rất sinh động, trông như thật.
La Điệt nuốt khan một cái, anh đã không còn nhớ nổi hương vị của chiếc hamburger trong trí nhớ của mình ra sao, nhưng bức vẽ này lại làm ký ức ùa về, khiến anh như thấy mình đang đứng trước một cửa hàng gà rán đông nghịt, mọi người đều cầm trong tay những suất ăn xa hoa đầy hấp dẫn, mùi thơm như lan tỏa ngay trước mắt. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Ở đây chẳng có gì ngon để ăn, đành phải vẽ bánh ra mà nhìn để đỡ đói vậy.” Đường Kỷ Chi lẩm bẩm, đôi mắt dán chặt vào bức phác họa hamburger của mình.
La Điệt khó khăn lắm mới rứt mắt ra khỏi bức tranh, cố lấy lại bình tĩnh, hình ảnh ảo mộng về chiếc burger cũng tan biến. Anh khen ngắn gọn: “Vẽ cũng được lắm.”
Đường Kỷ Chi hơi ngẩn người, đáp lại với chút cảm khái: “Lâu lắm rồi tôi mới nghe được lời nhận xét như vậy.”
Trước đây, tranh của cậu vừa ra mắt là được khen tới tấp, kiểu như “Đẹp có một không hai”, nên cái câu “Được lắm” này, thật là lâu rồi không nghe thấy.
La Điệt lại tưởng cậu đang tự ti, nhân tiện đang có burger “Hỗ trợ tinh thần” và không khí lại đang dễ chịu, anh an ủi thêm: “Ai bảo cậu vẽ không đẹp, chắc là người ta không có mắt rồi.”
Đường Kỷ Chi cười cười, cũng không buồn giải thích gì thêm.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, cậu bắt đầu ngáp dài, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ. La Điệt liếc nhìn cậu một cái, giọng bỗng dịu đi: “Cậu ngủ đi.”
Đường Kỷ Chi chẳng từ chối, biết thân biết phận rằng mình còn yếu, đến cả Thời Tiểu An còn đánh không lại.
Sáng hôm sau, cậu bị Thời Tiểu An dựng dậy.
Vừa hé mắt ra, đã thấy khuôn mặt phóng đại của Thời Tiểu An: “Anh là heo à?! Tôi gọi anh nãy giờ mà mãi không dậy!”
Đường Kỷ Chi nháy mắt mấy cái, mỉm cười với cậu nhóc. Thời Tiểu An bị nụ cười của cậu làm cho nguôi bớt cơn giận, lẩm bẩm một mình: “Đồ mặt trắng!”
“Anh tôi đi thăm dò tình hình bên ngoài rồi.” Thời Tiểu An nói: “Anh mau dậy, chúng ta ra ngoài.”
Đường Kỷ Chi liếc nhìn vào trong góc hang, phát hiện con mãng xà đã biến mất.
Thời Tiểu An vừa nói vừa rùng mình: “Con rắn lớn tự động rút vào sâu hơn trong hang rồi.”
Chẳng rõ nguyên do là gì, nhưng con mãng xà đã tự động chui sâu vào, và suốt đêm qua không tấn công họ. Vậy nên La Điệt quyết định ra ngoài thăm dò tình hình trước, để Thời Tiểu An đánh thức Đường Kỷ Chi theo sau.
Thời Tiểu An thu gom đồ đạc vào túi nano, nhét thêm mấy quả dừa, còn lại thì đưa cho Đường Kỷ Chi cầm. Đến gần cửa hang, La Điệt ló đầu vào: “An toàn rồi, hai người ra đây đi.”
Một ngày mới bắt đầu, mặt trời vừa ló dạng từ đường chân trời, La Điệt tìm được vài quả màu xanh, tuy trông khác loại quả đêm qua nhưng ăn vẫn chua không kém. Đường Kỷ Chi im lặng mở cuốn sổ vẽ, ngắm bức hamburger một lúc.
“Đó là gì vậy?” Thời Tiểu An tò mò chồm tới, rồi mắt cậu sáng rỡ, nuốt nước miếng đánh ực một cái: “Anh vẽ à?”
Đường Kỷ Chi gật đầu.
Thời Tiểu An dán chặt mắt vào chiếc hamburger khổng lồ, gương mặt lấp lánh: “Nếu thoát khỏi cái đảo quái quỷ này, tôi nhất định phải ăn cho đã mấy món ngon!”
Có chiếc hamburger để làm “Mồi nhử tinh thần” Thời Tiểu An cảm giác quả chua trong tay cũng bớt khó ăn đi một chút.
Mặc dù không chắc có thể rời khỏi nơi này, nhưng những ước mơ của một cậu nhóc thì cần được ủng hộ. Đường Kỷ Chi đáp chắc nịch: “Rồi sẽ có ngày đó thôi.”
Thời Tiểu An lập tức nhoẻn miệng cười, nghĩ bụng gã “Mặt trắng” này cũng không tệ lắm, coi vậy mà cũng khá dễ mến.
La Điệt cũng nở một nụ cười mờ nhạt trên môi.
Ăn xong bữa sáng, La Điệt ngẩng lên nhìn mặt trời, bảo: “Chúng tôi sẽ đi về hướng Đông.”
“Đi đâu?” Đường Kỷ Chi hỏi một cách tự nhiên.
La Điệt: “Dạo trước, tôi gặp một người bị thương. Anh ta bảo rằng trong rừng trên đảo phía Đông có một ngôi làng nhỏ, nơi con người tụ tập lại để chống lại ma thú và tìm kiếm nguồn thức ăn.”
“Quan trọng nhất là.” La Điệt nói tiếp: “Tôi nghe nói ở đó người ta đã trồng được gạo để ăn. Không biết thực hư thế nào.”
“Dù thế nào thì chúng ta cũng phải thử.” Thời Tiểu An nói thêm: “Này, anh có muốn đi cùng không?”
Gạo à…
Ngày trước Đường Kỷ Chi nào có thấy gạo là thứ gì hấp dẫn, nhưng giờ đây khi đã ăn hai bữa trái chua, thì gạo lại như một kho báu vô giá.
Dù thức ăn chỉ là hình vẽ trên giấy thì làm sao mà so sánh được với đồ ăn thật sự nhỉ.
“Tất nhiên rồi.” Đường Kỷ Chi cười híp cả mắt: “Thật là vinh hạnh.”
Trong ánh bình minh, Đường Kỷ Chi nở nụ cười hiền hòa, làn da trắng mịn như sữa sáng lên dưới ánh mặt trời, càng nhìn càng thấy sạch sẽ tinh khôi đến khó tin. Thậm chí Thời Tiểu An cũng nhìn đến ngây người, thầm nghĩ: “Gã mặt trắng này đẹp trai ghê.”
Họ tiếp tục đi về hướng đông, nhưng không dám đi sâu vào rừng, quá nguy hiểm, chủ yếu là bám theo bờ biển, thỉnh thoảng mới men theo bìa rừng.
Không ai biết đảo này rộng bao nhiêu.
Mỗi ngày, bọn họ lại tìm một hang động từ sớm, chuẩn bị trốn trước khi màn sương đen dày đặc phủ xuống.
Một lần nọ, họ gặp phải hai con báo săn hung dữ. La Điệt đối phó với một con, con còn lại lao thẳng về phía Thời Tiểu An và Đường Kỷ Chi. Thời Tiểu An chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, Đường Kỷ Chi nhanh trí dẫn con báo vào sâu trong rừng.
Sau khi La Điệt hạ được con báo của mình, anh và Thời Tiểu An trao đổi ánh mắt rồi quyết định không bỏ Đường Kỷ Chi lại, mà chạy vào rừng tìm cậu.
Đến nơi, họ thấy Đường Kỷ Chi bình thản đứng dưới một gốc cây.
La Điệt và Thời Tiểu An: “???”
“Anh… Làm sao mà anh thoát ra được vậy?” Thời Tiểu An nhảy cẫng lên: “Anh không sao thật à? Còn con báo đó đâu?”
Đường Kỷ Chi chỉ vào sâu trong rừng: “Nó chạy vào đó rồi.”
“Sao nó lại tha cho anh?”
“Ờm… Tôi ném một cục gì đó dính dính vào nó, thế là cả bầy ong bâu lấy nó đuổi đi luôn.”
Đường Kỷ Chi giải thích. Thực ra mấy con ong này chắc không gọi là ong được, vì kích thước của chúng to gấp mấy chục lần con ong thường mà cậu biết.
Nói chung là… “Vận may thôi”.
Đang lúc hốt hoảng trốn con báo, cậu tiện tay ném cái gì đó về phía nó. Ai ngờ, cả đàn ong liền ùa đến khiến con báo chạy mất dép, còn cậu thì thoát nạn.
Mùi mật ong ngọt ngào còn dính lại trên tay, Đường Kỷ Chi ngẩn ngơ, cũng hơi muốn nếm thử. Thời Tiểu An cũng nhìn với ánh mắt thèm thuồng, nhưng La Điệt dội cho một gáo nước lạnh: “Hai người muốn biến thành quái vật thì cứ việc liếm.”
Hai người đành ngậm ngùi dừng lại.
La Điệt lấy nước dừa rửa sạch tay Đường Kỷ Chi, và khi trời sắp tối, họ nhanh chóng tìm chỗ trú, không dám vào sâu hơn vì quá nguy hiểm. May mắn là Đường Kỷ Chi đã phát hiện một cây cổ thụ rỗng bên trong, thế là họ chui vào trú qua đêm.
Qua khe nứt trên thân cây, Đường Kỷ Chi lần đầu tiên thấy được màn sương đen: Bóng đen mịt mù, tựa như một tấm màn khổng lồ bao trùm cả hòn đảo chỉ trong tích tắc.
Đêm đó cả ba đều thức trắng.
Lũ quái vật không bị màn sương đen ảnh hưởng, nếu chúng phát hiện ra ba người trong thân cây, chắc chắn sẽ có một trận chiến khốc liệt. May thay, đêm ấy yên bình trôi qua.
“Này, vận may của anh tốt quá rồi đấy chứ?” Thời Tiểu An không nhịn được mà cảm thán.
Đường Kỷ Chi chớp chớp mắt, bình thản đáp: “Tôi nói rồi mà, vận may của tôi xưa nay vẫn tốt.”
Thời Tiểu An lần này không phản đối. Nếu không nhờ vận may của Đường Kỷ Chi, có lẽ bọn họ khó lòng qua nổi kiếp nạn vừa rồi.
Từ lúc nào chẳng hay, Đường Kỷ Chi trở thành “Bùa may mắn” của cả đội. Gặp ngã rẽ nào không biết nên đi đường nào, họ lại để Đường Kỷ Chi chọn, biến cậu thành “Bảng chỉ đường di động”.
Thỉnh thoảng, Đường Kỷ Chi cũng có chút lo lắng, lỡ ngày nào đó vận may biến mất thì sao. Nhưng những suy nghĩ ấy chỉ lướt qua trong chốc lát.
“Này, Đường Kỷ Chi, anh có thể nhanh hơn chút không?” Hôm đó, họ đi ngang qua một đám cây bụi thấp, trên cây có mấy quả nhỏ màu đỏ, dù trông nhỏ nhưng qua thử nghiệm, nước ép từ quả này có thể uống được.
Ăn dừa mãi cũng ngán, có nước khác để đổi vị thì cũng đỡ hơn hẳn.
La Điệt cảnh giác xung quanh, trong khi Đường Kỷ Chi và Thời Tiểu An đang hái trái cây.
“Bình tĩnh, tôi đang hái mà.” Đường Kỷ Chi chậm rãi đáp lại.
Thời Tiểu An: “...”
Đáng ghét nhất là cái tính rùa bò của Đường Kỷ Chi! Làm như họ đang đi du lịch không bằng.
Thực ra, trong lúc nhặt quả, Đường Kỷ Chi cũng tranh thủ kiểm tra lượt xem kênh livestream. Chẳng biết vì lý do gì, chỉ trong vài ngày, lượt xem hằng ngày của cậu đã tăng đều đặn, ổn định ở mức khoảng 2,000 người.
Tuy nhiên, phần lớn các bình luận thì…
【Tôi chỉ muốn xem anh ta tự hại chết mình lúc nào thôi.】
【Tôi cũng vậy.】
【+10086】
…
Đường Kỷ Chi cũng quen rồi.
Có quá nhiều người mong cậu gặp xui xẻo, nên cậu phải sống thật tốt để không phụ lòng số ít những người còn lại.
Cậu lắc đầu, tắt đi phần bình luận, và ngay lúc đó…
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Ở phía xa, Thời Tiểu An rên lên đau đớn, Đường Kỷ Chi giật mình, theo phản xạ lập tức lăn xuống đất.
“Ồ, nhạy bén ghê đấy.”
Ngẩng đầu lên, trước mắt cậu là họng súng đen ngòm và một ánh mắt chứa đầy ác ý.