Ánh sáng càng lúc càng sáng hơn, chiếu rọi mọi thứ xung quanh trong một màu vàng óng, đồng thời làm lộ rõ hình dáng của thứ kia trước mặt ba người.
Đó là một con mãng xà khổng lồ, thân to như thùng phi, lớp vảy khó mà nhìn ra màu cụ thể, nhưng viền vảy lại sắc lẹm, trông chẳng khác gì hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao sắc bén xếp kề nhau.
Nó không tiến lại gần, chỉ dùng đôi mắt to như cái bóng đèn của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Kỷ Chi.
“Vừa nãy anh bảo là không có ma thú mà!” Thời Tiểu An thở dốc, người run lên từng chập, tay vẫn rút cung chuẩn bị.
La Điệt hơi nghiêng người: “Tiểu An, lui ra ngoài đi.”
“Anh!” Thời Tiểu An rưng rưng.
“Nghe lời nào.”
Đường Kỷ Chi nhận ra người đứng phía sau mình giờ đã là La Điệt, giọng của anh vọng bên tai: “Cậu cũng lùi ra sau đi.”
La Điệt tay nắm súng, tay còn lại cầm dao găm, khi nói chuyện với Đường Kỷ Chi mắt không rời khỏi con rắn to tướng trước mặt.
Thấy Đường Kỷ Chi không nhúc nhích, La Điệt dứt khoát túm eo kéo ngược cậu lại. Cùng lúc đó, cơ thể căng thẳng của Đường Kỷ Chi cũng dịu đi, cậu nói: “Nó không cử động được đâu.”
“Hoặc là… Nó không thể cử động.”
Đường Kỷ Chi nghiêng đầu: “Các anh nói ma thú rất nhạy cảm với mùi của con người. Khi tôi mới đến đây, tôi đã ở trong này một lúc mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Có khi nó đã ở đây từ trước mà không có phản ứng gì. Bây giờ ngoài việc mở mắt ra nhìn, nó vẫn chẳng động đậy chút nào.”
Đường Kỷ Chi vùng khỏi tay La Điệt, tiến về phía trước vài bước, La Điệt không kịp giữ lại.
“Con người kia, ngươi mà đi thêm một bước nữa là đừng trách ta không nể nang đấy.”
Giọng nói trầm đục vang lên trong đầu Đường Kỷ Chi. Cậu dừng bước, đứng lại cách con rắn nửa mét, ánh vàng trong mắt nó bừng lên dữ dội hơn một chút, ngoài ra không có động thái nào khác.
Mười mấy giây sau, Đường Kỷ Chi quay phắt người đi, đưa lưng về phía con rắn. Mặt La Điệt chẳng có biểu cảm gì, điều đó có nghĩa là anh không nghe thấy con rắn nói gì.
“Đúng là mình đoán trúng rồi.” Đường Kỷ Chi che giấu nét lạ lẫm trong mắt. Có vẻ không phải ai cũng có thể hiểu lời của ma vật. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Khán giả vừa lắng xuống lại bắt đầu xôn xao vì cảnh này, số người xem cũng tăng vọt:
【Ối giời! Tên này đúng là không biết sợ là gì à.】
【Không biết sợ? Phải gọi là không làm thì không chết mới đúng đó!】
【Cái biểu cảm của cậu nhóc kia ngáo thật chứ, mắc cười ghê.】
【Mấy người nói tân binh này không qua nổi đêm nay, tôi thấy anh ta liều lĩnh thế này chắc lại sống sót đấy chứ.】
【Thật ra tôi đang hóng con rắn bật dậy nuốt chửng anh ta, xem anh ta còn bình thản được không.】
【High-five nào, tôi cũng nghĩ vậy! Cho con rắn lớn vả mặt anh ta đi!】
Tiếc là màn “Vả mặt” mà đám khán giả mong đợi lại không xảy ra, con rắn vẫn mở mắt nằm yên đấy, nhưng không nhắm lại, trong không gian chật hẹp này, không khí căng thẳng vẫn chưa hề tan biến.
La Điệt không nghe được lời của con rắn, Đường Kỷ Chi dĩ nhiên không dại gì khoe là mình có thể hiểu. Nhưng nếu con rắn đã bảo không được tiến thêm, cậu bèn đề xuất: “Hay là chúng ta dừng lại nghỉ ở đây đi? Chỗ này hơi chật một tí, nhưng vẫn có thể ngồi tạm được.”
Cơ thể của con rắn dài bao nhiêu không rõ, nhưng có một điều chắc chắn, sâu trong kia rộng đến mức đủ chứa cả người nó thì lối đi chỉ có thể càng lúc càng rộng ra.
Nếu qua đó, không gian nghỉ ngơi sẽ rộng rãi hơn, nhưng mà nếu khơi mào để con rắn động đậy thì lại chẳng đáng chút nào.
Đường Kỷ Chi chỉ vào con rắn, nói đầy ẩn ý: “Nó không tấn công chúng ta là có lý do riêng, chúng ta không chọc vào nó, chỉ xin tí chỗ dừng chân.”
Mượn chỗ nghỉ chân trước một con ma thú trông rõ là chẳng có thiện chí gì dù không ra tay?
La Điệt nhất thời cạn lời, đơ ra không nói được câu nào.
Đúng lúc này, Thời Tiểu An, người vừa bị La Điệt ra lệnh chạy ra ngoài, lại lật đật quay lại, mặt hoảng loạn kêu lên: “Trời tối rồi!”
Cậu nhóc liếc nhìn cảnh trước mặt, tuy không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy con mãng xà không tấn công thì chắc cũng là điềm lành. Rồi nhìn Đường Kỷ Chi vẫn đứng quay lưng về phía con rắn lớn gần sát rạt, mắt cậu nhóc giật giật: “Anh muốn chết à! Còn không mau qua đây!”
Đường Kỷ Chi nhìn thoáng con rắn, nó vẫn trừng mắt nhìn cậu, nhưng chẳng nói gì, thế là cậu cũng chịu lùi về đứng cạnh La Điệt và Thời Tiểu An.
“Chẳng phải nói còn hai tiếng nữa trời mới tối sao?” Thắc mắc thì phải hỏi.
Mặt Thời Tiểu An tái nhợt, ánh mắt đầy phức tạp: “Không biết nữa.”
Nếu không nhờ Đường Kỷ Chi tìm ra khe đá này, giờ mà ba người vẫn còn ở ngoài, khi màn sương đen bất thình lình bao phủ cả hoang đảo trước thời gian dự tính, họ chắc chắn sẽ chẳng còn chút khả năng chống đỡ nào.
Nhưng trong khe đá này lại có một con ma thú.
Bây giờ phía trước là con rắn lớn chưa rõ thiện ác, phía sau là màn sương đen đã bao trùm kín hoang đảo, lựa chọn của họ chỉ còn cách làm theo đề nghị của Đường Kỷ Chi, hạ trại tại chỗ và cảnh giác tối đa phản ứng của con rắn lớn.
Dĩ nhiên, vẫn có thể ra tay trước với con rắn, xử lý nó xong thì mới yên tâm mà nghỉ ngơi.
Nhưng khe đá này quá chật hẹp, trong ba người chỉ có mỗi La Điệt là có khả năng chiến đấu, mà anh cũng chẳng nghĩ mình có thể giành phần thắng trong không gian chật hẹp như thế này.
Vậy nên, đành tạm thời cứ nước sông không phạm nước giếng với con rắn vậy.
La Điệt toàn thân căng cứng, Đường Kỷ Chi thì chủ động tiến về phía con mãng xà: “Nếu nó tấn công, thì cứ để nó ăn tôi trước, có thể giúp hai người tranh thủ được chút thời gian.”
Thời Tiểu An rặn mãi mới phọt ra được một câu: “Anh không sợ à?”
“Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ không kéo chân hai người đâu.” Đường Kỷ Chi trả lời gọn lỏn.
Cậu lấy hai quả dừa đặt xuống đất làm đệm ngồi. Nhìn thấy vậy, Thời Tiểu An hơi co giật khóe miệng, chẳng biết có phải do thái độ thong thả của Đường Kỷ Chi làm ảnh hưởng không mà cậu nhóc cũng đỡ sợ đi chút đỉnh.
La Điệt thu mắt khỏi con mãng xà, tháo từ hông ra cái túi bé bằng bàn tay, lôi ra một miếng da cá sấu đưa cho Thời Tiểu An, cậu nhóc lăn qua lăn lại miếng da rồi trải xuống phần đất đủ cho một người nằm.
Thời Tiểu An ngồi phịch lên da cá sấu, đặt quả dừa trước mặt.
Sau đó, La Điệt lại lôi ra hai miếng da hổ lớn nhỏ không đều từ trong cái túi bé xíu kia, đặt tiếp lên da cá sấu.
Đường Kỷ Chi: “???”
Cậu trừng mắt nhìn cái túi nhỏ xíu đó chằm chằm.
“Đúng là đồ quê mùa! Đây là túi nano.” Thời Tiểu An thấy biểu cảm của Đường Kỷ Chi là đoán ngay ra cậu đang nghĩ gì: “Đừng nhìn nó nhỏ vậy chứ bên trong có diện tích đến hai mét vuông đấy. Tuy không đựng được nhiều đồ lắm nhưng mang mấy món đồ cần thiết bên người là quá ổn rồi.”
Đường Kỷ Chi tò mò: “Ở đâu mà có vậy?”
“Đồ trong đảo cả đấy.”
Chẳng biết từ lúc nào, mắt con rắn từ từ nhắm lại, ánh vàng trong mắt nó biến mất, đám tua trắng trên tường bắt đầu sáng rực lên, khiến cả không gian xung quanh trở nên trắng lóa.
Thời Tiểu An tiếp tục giải thích: “Dù nguy hiểm trùng trùng, đâu đâu cũng có ma thú, lơ là là toi ngay, nhưng hoang đảo này vẫn có không ít báu vật, túi nano là thứ mà anh tôi moi ra từ trong bụng một con ma thú đấy.”
La Điệt ra hiệu bảo Đường Kỷ Chi đứng dậy, anh chất đống dừa lại với nhau, nhường miếng da cá sấu để Đường Kỷ Chi ngồi lên, còn mình thì ngồi vào chỗ của Đường Kỷ Chi lúc nãy. Tuy nhiên, anh không quay lưng hẳn về phía con rắn mà nghiêng người dựa vào vách đá, mặc cho đám tua trắng bao phủ cả thân mình.
Anh nối tiếp lời của Thời Tiểu An: “Nếu muốn sống sót trên hòn đảo này, một là phải trốn khỏi những cuộc săn của ma thú, hai là phải học cách săn ma thú, ba là đừng có tin vào con người.”
“Ngoài ra, còn phải tìm được thức ăn.” La Điệt nhìn Đường Kỷ Chi với ánh mắt trầm tối: “Nước uống có thể tìm được, nhưng thức ăn thì gần như không có.”
“Mỗi lần lại có người mới xuất hiện, mà người mới thường sẽ mang theo thức ăn.”
Đường Kỷ Chi: “Cho nên ngay lúc đầu gặp tôi, hai người đã lục túi tôi?”
Thời Tiểu An hừ một tiếng: “Anh nên cảm thấy may mắn vì gặp phải tôi và anh tôi đấy, nếu là người khác, ai mà thèm lục túi của anh, họ sẽ xử luôn anh rồi mới…”
Cậu nhóc bỗng im bặt, ngồi cúi đầu gảy gảy quả dừa bên cạnh.
Đường Kỷ Chi liếc nhìn cậu nhóc, không hỏi thêm, chỉ bảo: “Nếu đã có thể săn ma thú, thịt của chúng không ăn được sao?”
“Là ban đầu có người thử ăn rồi.” La Điệt nói xong liền im lặng.
Đường Kỷ Chi mường tượng được một chút. Với trí tưởng tượng phong phú của một hoạ sĩ, cậu đoán: “Ăn thịt ma thú và rồi… Họ bị biến dị?”
“Không phải biến dị.” giọng La Điệt trầm xuống: “Là đồng hoá.”
Dưới áp lực của bầu không khí, đám tua trắng bao quanh La Điệt lập tức nhảy tản ra, sau đó lại quay qua bao vây lấy Đường Kỷ Chi.
“Ai ăn thịt ma thú, trong ba đến năm giờ sẽ bị lây nhiễm virus trong cơ thể nó, rồi trở thành một ma thú mới.”
“Giả sử cậu ăn miếng thịt của Thú Nhai Răng đi, thì trong vòng năm tiếng, cậu sẽ trở thành một con Thú Nhai Răng khác. Đến lúc đó giết cậu đi, có khả năng cao sẽ rơi ra báu vật.”
Ngay lúc đó, một đám bình luận bật ra như mưa:
【Uầy, chủ đề này căng đấy.】
【Hồi nãy tôi đọc phần giới thiệu còn chả hiểu gì, giờ thì tôi đã ngộ ra rồi, hấp dẫn đấy chứ.】
【Nghe ông này kể còn thú vị hơn coi nhóm tân binh.】
【Thôi được, thấy chủ đề này chất thế, tôi tiếp tục coi vậy.】
Đường Kỷ Chi hơi nhíu mày: “Vậy tức là những ma thú trên hòn đảo này…”
“Một nửa là người biến thành.” Lần này là Thời Tiểu An trả lời.
Lần này đến lượt Đường Kỷ Chi ngồi im lặng.
“Mặc dù tôi không muốn nhắc đến đồ ăn lắm, nhưng tôi vẫn phải hỏi.” Sau một hồi im lặng, cuối cùng Đường Kỷ Chi cũng mở miệng: “Bình thường hai người ăn gì vậy?”
Cậu phải thừa nhận, bụng cậu đói meo rồi.
Dừa thì giải khát được, chứ không no bụng.
Nếu không có đồ ăn, dẫu có thoát khỏi việc bị ma thú săn, cũng vẫn phải đối mặt với nguy cơ chết đói.
“Trong rừng có một số loại quả ăn được” La Điệt nói: “Và một ít thú nhỏ chưa bị nhiễm có thể săn ăn.”
Mắt Đường Kỷ Chi sáng lên: “Ý cậu là có động vật bình thường trên đảo sao?”
“Cậu đừng có vội mừng sớm, động vật chưa nhiễm bệnh thì cực hiếm, gần như chẳng gặp bao giờ.”
Đường Kỷ Chi: “Vậy còn cá ở biển thì sao?”
“Hừ, nếu anh tìm được con cá nào dưới biển, tính ra anh cũng tài đấy.” Thời Tiểu An cằn nhằn: “Mà sao anh hỏi nhiều thế!”
Đường Kỷ Chi làm mặt vô tội: “Tôi là người mới mà.”
Thời Tiểu An: “...”
La Điệt từ túi nano đổ ra mấy quả dại đủ màu sắc, chia cho mỗi người ba quả. Đường Kỷ Chi cắn thử một miếng, lập tức chua lè phun ra, mặt nhăn nhó không khác gì quả táo tàu.
Từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ ăn thứ gì chua đến thế này.
Thời Tiểu An cười hô hố, cười xong rồi cậu còn nói thêm vào một câu: “Càng chua càng ăn được, ngọt thì dễ đau bụng lắm.”
Nói tới đây, mặt cậu nhóc hiện lên chút bực bội.
Cậu nhóc cắn một miếng ngon lành, rõ ràng đã quen với cái vị chua lè này rồi.
Đường Kỷ Chi thở dài, ráng nhịn để ăn hết mấy quả chua đó rồi uống thêm trái dừa. Bên trong khe đá trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng gào rú rợn người bên ngoài vọng vào.
Vì Thời Tiểu An còn nhỏ nên La Điệt để cậu nhóc ngủ trước, đến nửa đêm sẽ dậy gác thay. Đợi đến khi Thời Tiểu An cuộn người ngủ say, Đường Kỷ Chi lén đắp thêm lớp da hổ lên người cậu nhóc.
La Điệt thấy hết mọi hành động của Đường Kỷ Chi, tay anh nghịch con dao nhỏ, chẳng nói gì, thỉnh thoảng còn liếc về con mãng xà đang nhắm mắt ngủ trong góc tối.
Đường Kỷ Chi không ngủ được, mà La Điệt tuy không ngủ nhưng cũng chẳng có vẻ gì muốn trò chuyện, Đường Kỷ Chi liền dựa vào vách đá ngẩn người một hồi, rồi lấy ra quyển sổ phác họa và bút.
Giữa bầu không khí yên lặng này, cậu muốn vẽ gì đó giết thời gian, tiện thể quên đi cái bụng đang réo ầm ĩ của mình.