Trên phiến đá, lớp rêu xanh ẩm ướt phủ đầy, loang lổ những vệt màu xanh đậm. Trên đó, có một người đang nằm.

Bên bụi dây leo phát ra tiếng động khe khẽ, rồi đột ngột có tiếng vỗ cánh. Một đàn bướm lớn bất ngờ tung bay. Ngay giây tiếp theo, một sợi dây leo to cỡ cánh tay trẻ em từ bụi vươn ra, chầm chậm tiếp cận người nằm trên rêu.

“Con người này da thịt mịn màng, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.”

“Đã lâu lắm rồi mới gặp được một con người chất lượng thế này.”

“Kéo anh ta vào mau!”

“Đói quá!”

Những sợi dây leo xoắn vào nhau, tiếng nói khe khẽ chọc vào tai Đường Kỷ Chi. Dây leo đang hăm hở rung rinh chuẩn bị chạm vào cậu, thì bất ngờ bị một bàn tay thon dài, đẹp đẽ tóm lấy và quăng mạnh ra xa.

“Á!”

Người nằm đó trở mình ngồi dậy, bụi dây leo hét lên sợ hãi, thoắt cái đã rút sạch không còn dấu vết, chỉ để lại hai món đồ.

Đường Kỷ Chi mơ màng chớp mắt, đứng lên, nhìn quanh môi trường trước mắt. Phía xa, tiếng sóng biển đập vào bờ, không khí tràn ngập mùi tanh nồng của biển. Xa xa là khu rừng rậm rạp cao vút, bóng che kín như mây. Nắng chói lòa trên đầu, đổ xuống da dẻ một hơi ấm rát.

Cậu nhìn vào lòng bàn tay, có vài vết xước mờ cùng những mảnh vụn khô héo của dây leo còn sót lại.

Có vẻ… Cậu đang ở trên một hòn đảo.

Nếu trí nhớ của cậu không nhầm, thì đáng lẽ giờ cậu phải đang ở thư phòng của mình, gấp rút hoàn thành bức tranh mà một vị thương gia giàu có trả tiền cao để thuê vẽ.

Đường Kỷ Chi là một họa sĩ, luôn tuân thủ nguyên tắc “Có đủ tiền tiêu là được”. Thường thì nửa năm cậu mới nhận một đơn hàng, còn lại là thời gian cậu đi chỗ này chỗ kia, hoặc ở nhà phơi nắng. Bạn bè bảo cậu giống loài rùa.

Một tháng trước, vị thương gia giàu có đặt cọc cao yêu cầu cậu vẽ một bức tranh về nhân ngư nam đang đắm mình trong lòng đại dương. Vị thương nhân chỉ ra điều kiện duy nhất này, phần còn lại để Đường Kỷ Chi tự tưởng tượng.

Vì tiền, Đường Kỷ Chi đã nhận lời nhưng nói thế nào vẫn lười nhác, cho đến khi trợ lý của người ta nhắc khéo, cậu mới bắt đầu gấp rút làm. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cậu nhớ là bức tranh còn thiếu chút nữa là xong, nhưng vì không có cảm hứng nên đứng dậy đi lấy nước uống thì bỗng dưng chân trượt một cái. Sau đó thì cậu không biết gì nữa.

Trước khi mất ý thức, cậu chỉ nghĩ: Liệu ly nước trong tay có thể đổ lên người không?

Kết quả, khi mở mắt, cậu đã ở nơi này.

Bản tính “Rùa” của Đường Kỷ Chi khiến cậu làm gì cũng chậm rãi, đến cả suy nghĩ cũng chậm. Cậu nhìn về phía bụi dây leo vừa biến mất, trầm ngâm.

Dây leo biết chuyển động, và tiếng nói vừa rồi trong bóng tối hẳn cũng phát ra từ đó. Có vẻ, nơi này… Hơi kỳ lạ.

【Đinh! Game livestream sinh tồn đã mở, chúc mừng bạn trở thành người chơi thứ 136475.】

【Hiện tại bạn đang ở trên [Hoang Đảo Ma Vật]. Bạn hãy dùng trí thông minh và đôi tay để sinh tồn nhé.】

Trước mắt Đường Kỷ Chi xuất hiện một giao diện ảo giống như của streamer, rất nhiều lựa chọn đều đang bị khóa màu xám, nhưng một vài bình luận đã bật lên:

【Ồ, không chỉ có người chơi mới mà còn là một chủ đề mới luôn sao?】

【Nhìn tân binh này cũng đẹp trai đó chứ.】

【Đẹp trai thì có ích gì, thân hình yếu đuối thế này, e là chẳng sống nổi qua một ngày.】 

【Thôi, qua xem mấy người chơi cũ cho kích thích.】

Rồi màn hình trống trơn. Số lượng người xem trực tuyến: 0.

Đường Kỷ Chi chống cằm nghĩ một lúc và kết luận: Cậu đã xuyên không rồi, giờ đang là một người chơi trong game sinh tồn, và game này livestream cho người khác xem.

Nói cách khác, dù cậu làm gì cũng sẽ có người nhìn thấy?

Cậu xem qua giao diện livestream và tìm thấy nút lật camera, nhưng không thấy nút tắt. Cảm giác có hơi lạ, nhưng Đường Kỷ Chi cũng chẳng bận tâm lâu, dù gì cũng chẳng ai xem cậu cả.

Cậu nhấn nút thu nhỏ màn hình, giao diện biến mất.

Cái tên “Hoang Đảo Ma Vật” nghe là biết ngay, hòn đảo này đầy những thứ quái dị, chẳng hạn như mấy sợi dây leo biết hét vừa nãy.

“Anh ta không sợ chúng ta!”

“Anh ta còn quăng tôi! Đau muốn chết!”

“Tôi ghét anh ta!”

Những tiếng nói lại vang lên trong đầu, Đường Kỷ Chi quay sang nhìn, thấy cách đó vài mét có vài ngọn dây leo đang nhô ra từ mặt đất một cách rụt rè.

Hóa ra mấy dây leo biến mất nhanh thế là vì chúng có thể chui xuống đất trốn.

“Cưng dây leo bé nhỏ, ra đây chúng ta nói chuyện chút nào. Vừa rồi là tôi sai, lần này tôi hứa không quăng cưng nữa đâu.” Đường Kỷ Chi bước lên hai bước, nhẹ nhàng mở lời.

Vừa nghe cậu nói, mấy ngọn dây leo vèo một cái biến mất dưới đất, cả âm thanh cũng theo đó mà im bặt.

Đường Kỷ Chi: “…”

Nhát gan thế này mà cũng gọi là ma vật à?

Dụ dỗ dây leo thất bại nhưng Đường Kỷ Chi cũng chẳng nản, không vội, còn đầy thời gian mà.

Ở chỗ dây leo biến mất có hai món đồ, một cây bút chì và một cuốn sổ bìa đen, Đường Kỷ Chi cúi xuống nhặt lên. Cây bút là bút chì bình thường, còn bìa sổ không biết làm bằng chất liệu gì, chạm vào có cảm giác lành lạnh, giống như chất lỏng.

Cậu lật ra, đầu ngón tay thon dài lướt nhẹ lên trang giấy. Chỉ một động tác đơn giản thôi cũng đủ biết đây là loại sổ chuyên dụng để vẽ.

Có bút có sổ, cảm giác không thoải mái khi vừa mở mắt ra thấy mình ở thế giới xa lạ lập tức biến mất.

Đường Kỷ Chi không thích nghĩ mọi chuyện phức tạp. Cậu là một họa sĩ sống rất tùy duyên, đã xuyên vào game sinh tồn này thì cứ tận hưởng cuộc sống là được rồi.

Còn việc sống được bao lâu, cứ theo ý trời vậy.

Bỏ qua cái hệ thống kia thì phong cảnh ở hoang đảo ma vật này thật sự rất đẹp. Mặt biển dưới vách đá là một màu xanh nhạt mơ màng, trong vắt đến tĩnh lặng, nhưng vẫn mang nét hùng vĩ, đẹp đến ngỡ ngàng.

Chợt lóe lên ý tưởng, Đường Kỷ Chi biết ngay bức tranh kia nên hoàn thành thế nào rồi! Đáng tiếc là giờ chẳng thể quay lại.

Đôi mắt cậu ánh lên chút tiếc nuối, cảm hứng là thứ chỉ có trong khoảnh khắc, giờ có cho cậu vẽ lại cũng chẳng ra cảm giác cũ nữa.

Đường Kỷ Chi gấp sổ lại, nhét vào túi áo ngủ. Trên người cậu vẫn là bộ đồ ngủ lúc ở nhà, túi rất lớn.

Ngoài tiếng sóng biển, xung quanh im ắng không một tiếng động, sự yên tĩnh quá mức khiến Đường Kỷ Chi nhíu mày. Cậu quyết định ngồi xuống một chỗ khô ráo, khoanh chân, ngón tay gõ nhẹ xuống đất: “Cưng dây leo, ra đây chúng ta nói chuyện nào.”

Một lúc sau, có tiếng đáp lại: “Anh để tôi ăn anh thì tôi sẽ ra.”

Đường Kỷ Chi liền chuyển đề tài khéo léo: “Thế này nhé, để tôi kể các cậu nghe một câu chuyện.”

“Tôi chẳng muốn nghe!” Vài giây sau, giọng nói sắc nhọn lại vang lên, mang theo chút tò mò: “… Nói thử xem.”

Đôi môi Đường Kỷ Chi vẽ thành một nụ cười mỉm. Có lẽ vì là họa sĩ và có tính cách chậm rãi, nên cậu có một sức hút kỳ lạ.

Động vật thường thích đến gần cậu, không quan trọng là loại gì. Thậm chí ở sở thú, động vật cũng sẽ tự động tụ lại gần khu vực trưng bày của cậu.

Có lần đi thủy cung với bạn bè, Đường Kỷ Chi suýt gây ra một phen náo loạn. Vì tất cả cá trong bể đều bơi về phía cậu, tụ lại thành một mảng khổng lồ, vô cùng ngoạn mục.

Không chỉ động vật, thực vật cũng thích gần cậu. Những cây người khác trồng mãi không sống được, chỉ cần để cạnh Đường Kỷ Chi là một thời gian ngắn sau sẽ tự nhiên hồi sinh.

Có một siêu sao nổi tiếng thích hoa lan, trồng một cây lan quý mà chẳng hiểu sao cây cứ lụi dần, nghe đồn Đường Kỷ Chi có “siêu năng lực” chăm cây, nên ôm một tia hy vọng đến nhờ vả. Kết quả là, nửa tháng sau, cây lan ấy xanh tốt trở lại.

Kể từ đó, Đường Kỷ Chi có thêm một người bạn là siêu sao nổi tiếng.

“Tôi từng trồng một cây thường xuân.” Đường Kỷ Chi từ tốn nói: “Nó rất giống mấy cậu.” Thật ra, cậu chỉ từng vẽ thôi chứ chưa từng trồng.

Đám dây leo mắc câu ngay, hào hứng hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Nó rất đẹp, nhưng không đẹp bằng mấy cậu.”

Dây leo: “Anh thấy chúng tôi đẹp thiệt hả?!”

“Đúng vậy, mấy cậu không chỉ đẹp mà còn khỏe mạnh và cứng cáp nữa.” Đường Kỷ Chi giơ hai ngón tay, ghép lại để minh họa: “Cây thường xuân của tôi chỉ nhỏ xíu thế này mà thôi, nếu hơi dùng lực chút là nó đứt ngay. Còn mấy cậu to thế này cơ mà.” Đường Kỷ Chi còn nắm tay lại để nhấn mạnh.

Lập tức, vài ngọn dây leo nhú lên khỏi mặt đất, nhích dần về phía Đường Kỷ Chi.

Bỗng giao diện livestream hiện lên trước mặt Đường Kỷ Chi, vì có một dòng bình luận bật lên:

【Trời đất, nãy giờ anh ta vẫn đứng một chỗ không di chuyển sao. Không hổ là người chơi mới, để tôi xem anh ta cầm cự được đến khi nào.】

Hệ thống thông báo:【Tôi thực sự là tam hoàng tử】đã theo dõi bạn.

Số lượng người xem tăng từ 0 lên 1.

Đường Kỷ Chi: “...”

Cậu không cảm xúc thu nhỏ giao diện lại, vừa định nói chuyện tiếp với đám dây leo thì từ xa, trong rừng, bỗng vang lên một tiếng gầm trời long đất lở, mặt đất dường như rung lên một chút.

Đám dây leo hét lên: “Là Thú Nhai Răng!” rồi biến mất, lần này tuyệt nhiên chúng không dám ló mặt lên nữa.

Tuy nhiên, chúng vẫn đang lén lút bàn tính:

“Đợi Thú Nhai Răng ăn thịt con người này xong, chúng ta sẽ kéo xương anh ta về.”

“Nhưng anh ta vừa mới khen chúng ta đẹp, chúng ta làm thế có hơi không hay không?”

“Dù gì anh ta cũng chết rồi, nếu bỏ xương lại đó thì phí quá, mình dùng thì có sao đâu.”

“Ừ, nghe cũng hợp lý.”

Đường Kỷ Chi hướng mắt nhìn xa về phía rừng cây. Sau tiếng gầm đáng sợ đó, mọi thứ trở nên im ắng. Cậu phân vân, nên tiếp tục đứng đây hay là tìm chỗ trốn.

Thú Nhai Răng nghe có vẻ là loài hung tợn. Tốt nhất là tìm chỗ trốn thôi.

Cậu nhìn về phía vách đá. Trong rừng có ma vật, dưới chân vách đá có lẽ sẽ an toàn hơn, chỉ là vách đá cao ít nhất sáu bảy mét, không có đường nào khác để xuống ngoài việc leo xuống.

【Mẹ kiếp! Nhảy xuống đi chứ! Mới có bảy mét mà thôi! Sợ cái gì chứ!】

Vị khán giả duy nhất phấn khích đến độ gõ bình luận với nhịp tim dồn dập.

Đường Kỷ Chi dừng lại, lẩm bẩm: “Bảy mét mà thôi? Bạn thử nhảy xem sao.”

Hệ thống thông báo: Không được phép nói chuyện với bình luận.

“Gầmrrrrrr!!!” Lại một tiếng gầm nữa, còn to và gần hơn lúc nãy.

Con Thú Nhai Răng đó hình như đang chạy về hướng này. Đường Kỷ Chi nhìn xuống vách đá. Cậu không phải kiểu người thường xuyên tập thể thao, leo xuống vách đá dốc như thế này đúng là khó khả thi, trừ phi…

“Dây leo ơi” Đường Kỷ Chi lại gõ tay xuống đất: “Các cậu có muốn nghe tiếp câu chuyện vừa nãy không? Tôi mà bị Thú Nhai Răng ăn thịt thì mấy cưng chẳng bao giờ nghe được nữa đâu đấy.”

Không thấy đám dây leo lên tiếng.

Đường Kỷ Chi tiếp tục nói: “Các cậu giúp tôi xuống chân vách đá đi. Nếu chẳng may tôi có chết, toàn bộ cơ thể tôi sẽ thuộc về các cậu, tha hồ mà ăn nguyên con, không phải tốt hơn sao?”

Đám dây leo âm thầm bàn luận:

“Nghe hợp lý đó.”

“Tôi vẫn muốn nghe nốt câu chuyện của anh ta.”

“Có thịt vẫn hơn là chỉ gặm xương.”

Lời nói của Đường Kỷ Chi khiến bình luận sôi sục:

【Tôi thực sự là tam hoàng tử: ???】

Càng lúc càng có nhiều người vào xem, họ nhìn thấy cảnh tượng này:

【Ôi trời, người chơi mới này là sao đây?】

【Dây leo gì? Anh ta đang nói chuyện với ai thế?】

Ngay sau đó, năm sáu sợi dây leo to bằng cổ tay đứa trẻ bất ngờ lao lên từ mặt đất, đan vào nhau thành một khối, rồi nối lại thành một dây dài, sau đó cuộn quanh eo Đường Kỷ Chi và nhẹ nhàng đưa cậu xuống chân vách đá.

Chân Đường Kỷ Chi vừa chạm đất thì Thú Nhai Răng từ trong rừng lao ra, đám dây leo cùng nhau hét lên chói tai rồi lập tức thu mình lại trong sợ hãi.

Cảnh tượng này khiến phòng livestream lập tức bùng nổ với cả chục dòng bình luận:

【Oái! Có gì đó sai sai, đây là ma vật mà, sao nó lại cứu người chơi mới? Đáng lẽ ra nó phải ăn thịt anh ta mới đúng chứ!】

【Chuyện gì đang xảy ra vậy?】

【???】

【??????】

Đường Kỷ Chi thấy ở chân vách đá có một khe hở nhỏ, bèn tăng tốc bước chân, tự ép mình vào bên trong.

Cậu phủi đi những mảnh vỏ dây leo còn dính trên lưng, có vài vệt đỏ mờ do dây leo để lại. 

Đường Kỷ Chi chỉ khựng lại đôi chút rồi bỏ qua, nghĩ bụng mấy cái dây leo ma vật này cũng dễ thương ra phết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play