Mặt trời bị mây che khuất, ánh sáng xung quanh tối dần. Kẻ cầm súng để trần nửa cánh tay, trên đó là những hình xăm màu xanh đen, đôi mắt viền quanh bằng những vệt màu sắc sặc sỡ nhưng vô cùng khó coi.
Ánh mắt của hắn dán chặt vào Đường Kỷ Chi, khiến cậu cảm thấy như bị một con rắn độc bò qua da thịt, vừa kinh tởm vừa rùng mình.
Ngoài tên đó, còn ba người nữa tiến lại từ hướng khác. La Điệt bị khóa tay sau lưng, khóe miệng rớm máu, trên đầu bị dí súng. Tất cả bọn chúng đều có vệt màu quét quanh mắt, tựa như một biểu tượng hoặc nghi lễ nào đó.
“Không ngờ lại gặp ba con cừu béo giữa chốn đồng không mông quạnh này.” Tên đang dí súng vào La Điệt mở miệng nói: “Vu Thăng, mày qua bên kia xem thử thằng nhóc kia còn sống không.”
Một tên đàn ông gầy gò tiến về phía Thời Tiểu An đang nằm gục.
“Lão Mạc, con mồi của mày không tệ đó.” Tên kia nháy mắt, ánh mắt sáng lên khi nhìn Đường Kỷ Chi, còn huýt sáo một tiếng.
Đường Kỷ Chi đưa mắt nhìn lại, và lại chạm phải một đôi mắt đầy ác ý.
Mạc Xuyên dí nòng súng vào cằm Đường Kỷ Chi, ép cậu ngẩng đầu lên, giọng nhẹ bẫng: “Khố Luân, thằng này của tao, mày đừng có mà giành.”
“Da trắng trẻo thế này.” Tên được gọi là Khố Luân kéo tóc La Điệt, rồi ánh mắt rút khỏi Đường Kỷ Chi, lạnh nhạt nói: “Mày cũng khá đấy, dắt theo một tên ngon lành thế này.”
Nói rồi, hắn đạp đầu La Điệt xuống đất một cách tàn nhẫn.
“Anh!!!” Thời Tiểu An bị Vu Thăng kéo tới, vai bị đạn bắn nhuộm đỏ, sắc mặt trắng bệch, thấy cảnh tượng trước mắt, bất chấp kêu lên.
Dù bị khống chế, giọng La Điệt vẫn trầm tĩnh: “Các người muốn gì?”
Khố Luân phớt lờ anh, giao La Điệt cho một tên khác rồi bước về phía Thời Tiểu An đang căm phẫn nhìn mình.
Hắn ngồi xổm xuống, bóp cằm Thời Tiểu An, ngắm nghía một lúc rồi quay qua nhìn Đường Kỷ Chi, chợt cười khẩy: “Một đứa là đủ rồi, thằng nhóc này dính đạn rồi, trông cũng non nớt, có thịt đấy, lát nữa đem nấu thôi.”
Vu Thăng nâng súng lên.
Thời Tiểu An mặt đầy tuyệt vọng, cố vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
“Các người làm muốn gì! Chúng tôi có thể trao đổi!” Giọng La Điệt trầm khàn, mắt anh đỏ rực nhìn chằm chằm vào tên Khố Luân. Kẻ đang khống chế La Điệt cầm một cây gậy gỗ đập mạnh lên đầu anh.
“Im miệng!”
Máu rỉ ra.
Bốn người này không còn chút nhân tính nào.
Đường Kỷ Chi bắt đầu toát mồ hôi, tim đập nhanh hơn. Khung cảnh kịch tính này cũng khiến các khán giả vốn dĩ đã bắt đầu chán ngán bỗng nhiên lại có hứng thú, bình luận nườm nượp xuất hiện:
【Úi chà, sống được có ba ngày, tân thủ sắp ngủm rồi.】
【Xem được rồi, cuối cùng cũng có chút kịch tính.】
【Trang bị của đối phương mạnh quá, một đòn trúng phóc, tiếc thật.】
【Khoan “Nấu lên ăn” là sao? Ý đúng là vậy đó hả?】
【Tôi muốn xem mặt tân thủ ra sao lúc này quá, còn muốn để lại lời trăn trối gì không đây?】
…
Mạc Xuyên chỉ chăm chú vào “Con mồi” của mình, chẳng buồn để ý Khố Luân. Hắn di chuyển nòng súng từ trên mặt Đường Kỷ Chi xuống đến cổ áo, mắt lóe lên tia nhìn đầy tà ý: “Cởi ra.”
Chỉ trong một khoảnh khắc, Đường Kỷ Chi đã nắm được tình hình. Bốn người này, ba kẻ cầm súng, và khẩu súng có hình dạng khác lạ, không giống loại vũ khí thật mà cậu từng thấy trong phim ảnh.
Còn tên cầm gậy thì cơ bắp cuồn cuộn, là người cao to nhất trong bốn tên. Cây gậy của hắn có màu đỏ sẫm, trông đáng ngờ.
Giờ thì cậu hiểu rồi: Đây là nhóm tội phạm lão làng. Họ đã phát hiện ra nhóm của cậu, trong khi La Điệt thì không hay biết gì.
Với người thường, còn có thể trao đổi, nhưng với bọn không còn nhân tính thế này thì chẳng tác dụng gì.
Đây là nhóm người thứ hai mà Đường Kỷ Chi gặp trên đảo, và cũng là lúc cậu hiểu rõ lời La Điệt cảnh báo: “Đừng tin vào con người.”
So với các loại quái vật, mấy người này còn mang lại cảm giác ghê tởm hơn nhiều.
Cậu cần phải tìm cách thoát khỏi tình huống nguy hiểm này.
Đường Kỷ Chi ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào Mạc Xuyên.
Mạc Xuyên nheo mắt lại, khẩu súng cạch một tiếng, lên đạn.
Vài giây sau, Đường Kỷ Chi bình thản mở lời: “Mấy người có muốn ăn đồ ăn đàng hoàng không?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Mày nói gì?”
Đối mặt với nòng súng, Đường Kỷ Chi khẽ mỉm cười, trông vô cùng thư thả, không có chút vẻ gì của kẻ sắp mất mạng: “Ý tôi là, mấy người không thể giết tôi, cũng không thể làm tôi bị thương, vì tôi có thể tìm được thức ăn bình thường.”
Nghe đến đây, Mạc Xuyên sững lại, còn tên Khố Luân đang dí súng vào vết thương của Thời Tiểu An cũng dừng tay, từ từ quay lại.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Đường Kỷ Chi.
Giữa bầu không khí căng thẳng, Đường Kỷ Chi âm thầm siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi của mình, từ tốn nói tiếp: “Không tin à? Tôi lừa mấy người thì có ích gì? Mạng chúng tôi nằm trong tay mấy người, muốn lấy lúc nào chẳng được. Nhưng mà tốn chút thời gian thử xem, nhỡ đâu tôi nói thật thì sao.”
“Mấy người không muốn ăn thứ gì đàng hoàng hả? Như hamburger, gà rán, thịt xiên nướng, vịt quay, ngỗng quay…”
Vừa nghe cậu liệt kê một tràng các món ăn, cổ họng của cả bốn tên đồng loạt khẽ động.
Từ ngày tới hòn đảo này, chỉ riêng chuyện ăn uống đã đủ khiến cả đám phát điên rồi.
Khán giả trên livestream tuy không thấy được mặt Đường Kỷ Chi, nhưng có thể nghe được giọng cậu. Lượt xem cũng đã tăng lên đến hơn ba ngàn người. Khi nghe cậu bình tĩnh nói ra mấy câu này, bình luận bỗng rộ lên:
【Trời ơi! Vô sỉ thật!】
【Đứa tân binh này nói dối mà mặt tỉnh bơ như thường, cũng đỉnh lắm đấy.】
【Cái hội bốn tên ngáo kia có dám tin không nhỉ?】
【Ối giời, tôi vừa thấy có đứa nuốt nước bọt rồi kìa!】
【Nói chứ nếu không phải mấy ngày nay tôi xem thằng này, chắc tôi cũng tin thật rồi.】
…
“Mày có biết mình đang nói gì không?” Mạc Xuyên tiến sát lại, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc: “Mày đoán xem, người dám lừa bọn này lần trước có kết cục ra sao?”
Khố Luân cũng bước đến, giơ một cái cưa nhỏ lên và khẽ rê trên mặt Đường Kỷ Chi: “Bọn này từng xẻ từng miếng thịt của hắn để nướng ăn đấy. Lúc bọn này ăn xong phần thân dưới rồi mà hắn vẫn còn chưa chết đâu.”
Đường Kỷ Chi mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn ta, chẳng khác nào không hiểu tí nào về mấy câu rợn người vừa rồi.
“Nghe có vẻ đáng sợ nhỉ, nên tôi không dám lừa mấy người đâu.” Đường Kỷ Chi đáp đầy nghiêm túc: “Giờ trời vẫn còn sớm, thử xem sao?”
Mạc Xuyên và Khố Luân nhìn nhau, ánh mắt Mạc Xuyên đanh lại: “Thế thì mày lấy đồ ăn ra ngay đi. Bọn này hài lòng, thì sẽ thả chúng mày ra.”
Đường Kỷ Chi điềm tĩnh: “Tôi cần chút thời gian.”
Ngay sau đó “Đoàng!” Một phát súng vang lên, và giữa trán Thời Tiểu An nở ra một lỗ máu. Gương mặt hoang mang, kinh hãi của cậu nhóc đông cứng lại, máu ứa ra từ trán, đôi mắt cậu nhóc tuyệt vọng nhìn về phía La Điệt, còn thân người co giật dần dần bất động.
“Tiểu An!” La Điệt gào lên như thú bị thương, bất chấp tất cả vùng vẫy đứng lên khỏi mặt đất, nhưng Khố Luân đã chĩa súng vào anh.
Đầu óc Đường Kỷ Chi trống rỗng, từng cử động của Khố Luân trước mắt bỗng như đang quay chậm, và tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết. Giọng cậu vang lên đầy kiên quyết: “Nếu mấy người giết hai người đó, mấy người sẽ chẳng bao giờ có được thức ăn tôi nói đâu.”
Nghe vậy, khẩu súng của Khố Luân khựng lại giữa không trung, rồi chuyển hướng về phía Đường Kỷ Chi.
Tên còn lại đã kịp dùng gậy gỗ đánh La Điệt ngất lịm.
“Thằng nhóc này nói có vẻ chắc nhỉ? Dù sao bọn mình cũng không vội, thử xem cũng được.” Mạc Xuyên rút súng khỏi người cậu: “Tao muốn xem nó tìm ra cái đồ ăn quái gì đấy.”
Hắn đẩy khẩu súng của Khố Luân ra: “Mày thấy sao?”
“Được thôi.” Khố Luân cất súng lại, cười nhếch mép nhìn Đường Kỷ Chi: “Mày cần thời gian bao lâu?”
Trong tầm mắt của Đường Kỷ Chi là hình ảnh La Điệt và Thời Tiểu An đang nằm bất động trên mặt đất, máu của họ nhuộm đỏ cả một mảng lớn.
Cậu không biết La Điệt có còn sống không.
Nhưng Thời Tiểu An thì đã chết rồi.
Chỉ mới một giây trước, Thời Tiểu An còn thúc cậu hái quả nhanh lên. Cậu nhóc ấy chỉ mới mười lăm tuổi.
Nó từng nói khi rời khỏi nơi quái quỷ này, nó sẽ ăn thật nhiều, thật nhiều đồ ngon.
Giờ thì cậu nhóc chết rồi.
La Điệt sống chết chưa rõ.
Và cậu vừa bịa ra một lời nói dối trắng trợn, chỉ mong câu giờ để tìm cơ hội thoát thân.
Nhưng mấy tên này không còn nhân tính, có thể giết người bất cứ lúc nào. Từng hành động tiếp theo của cậu đều quyết định mạng sống của chính mình.
Mắt của Khố Luân đỏ ngầu lên như dã thú, giống ánh mắt của đám quái vật, và ngay khi Đường Kỷ Chi nhìn vào, nhịp tim cậu bỗng bình ổn lại.
Cậu nói: “Mười phút. Tôi chỉ cần mười phút. Nếu trong mười phút mà tôi không đưa mấy người thứ mấy người muốn, cứ muốn xử sao thì tùy.”
“Các người đã giết một người bạn của tôi, giờ tôi phải qua xem người còn lại thế nào. Tôi cần sự hợp tác của anh ấy.”
La Điệt bị cướp mất vũ khí, Khố Luân nhìn qua, nháy mắt với tên đồng bọn, rồi hắn thả La Điệt ra. Đường Kỷ Chi vội đi đến đỡ La Điệt, thấy sau đầu anh bị đánh đến toác ra, thở yếu ớt.
Cậu chỉ có đúng mười phút. Trong đầu, Đường Kỷ Chi cố nghĩ xem nên làm gì. Bằng mọi giá phải làm La Điệt tỉnh dậy.
Ngay lúc đó, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển mạnh. Đường Kỷ Chi không đứng vững, cả người lăn ra ngoài. Trong lúc lăn, cậu vô thức nắm lấy vạt áo của La Điệt. Nhưng mặt đất cứ rung ngày càng dữ dội, tay cậu trượt khỏi người La Điệt và bắt đầu lăn mất kiểm soát, còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên bên tai.
Cơ thể cậu đập mạnh vào một cái cây, theo phản xạ ôm chặt lấy thân cây để ổn định lại. Ngước lên, Đường Kỷ Chi thấy mặt đất chỗ cậu vừa đứng nứt ra một đường to đùng, tên cầm gậy đã lọt xuống dưới đó.
Từ trong khe nứt, một cái đuôi bọ cạp đen to lớn bất ngờ chồi lên, dài đến mười mấy mét. Chỉ một cú vung nhẹ, đầu nhọn của đuôi đâm xuyên qua người Vu Thăng trước khi nhấc bổng lên rồi đập mạnh xuống.
Bụi đất mù mịt, và một cái đầu bọ cạp to xấu xí từ từ trồi lên từ vết nứt.
Khố Luân và Mạc Xuyên giờ chẳng còn tâm trí nào để ý đến Đường Kỷ Chi nữa, cả hai quay đầu tháo chạy như điên.
Con bọ cạp khổng lồ bò ra, nơi nó đi qua, cây cối xung quanh đổ rạp. Đường Kỷ Chi cũng không còn giữ được thân cây, lại bị lăn tiếp mà không thể bám vào đâu để đứng vững. Trong thoáng chốc, cậu nhìn thấy cái đầu bọ cạp quay sang nhìn mình.
Không phải ảo giác!
Con bọ cạp đang xoay người về phía cậu, mỗi bước chân của nó khiến đất trời rung chuyển.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, mưa bỗng đổ xuống như trút. Cơn mưa này lạ kỳ và nặng hạt đến mức không còn là mưa nữa, cứ như một cơn lũ từ trên trời ụp xuống, nhấn chìm mọi thứ trong tầm nhìn.
Đường Kỷ Chi bị nước cuốn trôi, cảm giác như dòng nước đang bao bọc lấy mình, tránh cho cậu khỏi va vào những vật cản. Đầu óc cậu bắt đầu mơ hồ, chỉ nghe được tiếng kêu đau đớn rít lên trong tai, rồi đất trời chao đảo, và sau đó… Cậu chẳng còn biết gì nữa.
…
【Cái quái gì vừa xảy ra vậy trời???】
【Thấy gì đâu, toàn là nước thôi!】
【Xem mà nhức hết cả đầu, ói quá, không xem nữa.】
【Quá lộn xộn!】
【Thằng nhóc tân binh chết rồi à?】
【Tới đây mà anh ta còn không chết, là hack nhân phẩm nặng luôn rồi!】
Bình luận dồn dập mắng mỏ, nhiều người bỏ ra khỏi live, chỉ còn những khán giả kiên nhẫn ở lại. Mấy phút sau, trên màn hình trắng xóa, xuất hiện một bàn tay trắng trẻo thanh mảnh.