Khung bình luận nổ tung:
【Ha ha ha ha, cái trò này hài thật!】
【Tay mới này cũng ra trò ghê đấy chứ, mượn Ma Đằng để dọa người, thật mất mặt, nhưng mà tôi thích!】
【Vụ này tôi cười không nhặt được mồm.】
【Các ngươi không thấy tân thủ này cài hack à? Quái vật mà cũng nghe lệnh luôn kìa.】
【Chậc chậc, rõ ràng là trùng hợp thôi.】
…
Quả thật là trùng hợp, Đường Kỷ Chi nghe lén được bọn dây leo đang bàn bạc về việc xử lý xác hai con quái vật nên nảy ra ý tưởng.
Với trang phục và khí chất của hai người kia, cậu đoán họ là người chơi lâu năm và rất cảnh giác, nếu có hỏi gì chắc chắn họ cũng chẳng tiết lộ thông tin.
Trong tình huống này, tỏ ra yếu đuối cũng vô ích, họ đã mặc định xem cậu là tay mơ.
Nếu không thể tỏ ra yếu thế, chỉ còn cách phô chút năng lực để đưa bản thân lên vị trí ngang bằng, có thể đổi lấy một chút thông tin hữu ích.
Lời thì thầm của dây leo mở ra cho Đường Kỷ Chi một con đường.
Điều khiến cậu bất ngờ là sự xuất hiện của chúng lại làm hai người kia sợ đến mức chạy bán sống bán chết.
Giờ thì mấy sợi dây leo đã lôi xác hai con quái lên vách đá, chỉ còn một sợi đứng không xa nhìn Đường Kỷ Chi. Giọng chúng vẫn nhỏ nhẹ, nhưng có lẽ vì vừa được ăn, nghe đã trầm ổn hơn nhiều.
Hơn nữa…
Chúng còn to lên.
Ban đầu, sợi to nhất cũng chỉ bằng nắm tay em bé, giờ đã bằng nắm tay người lớn.
Nói cách khác, cái đám dây leo mà thiếu niên gọi là Ma Đằng này có thể lớn dần qua việc ăn uống, thậm chí… Đường Kỷ Chi nhớ lại và rút ra một kết luận: đám Ma Đằng mà cậu gặp có lẽ là dạng ấu thể, nên mới dễ bị lừa như vậy.
Loại Ma Đằng thực sự rất đáng sợ, có lẽ đó là lý do khiến người đàn ông và thiếu niên kia bỏ chạy nhanh đến thế.
“Nếu như không có con người này, chúng ta đã chẳng ăn được nhiều đến thế đâu.”
“Trời ơi tôi no quá, nhưng tôi muốn nghe anh ta kể nốt câu chuyện.”
“Tôi cũng muốn nghe, nhưng mà tôi thấy buồn ngủ quá.”
“Ủa? Tôi cũng buồn ngủ ghê.”
“Thôi tôi ngủ trước nha.”
“Ừ, ngủ thôi.”
…
Cái dây leo luôn rình Đường Kỷ Chi cũng thu mình lại. Trên mặt đất giờ chỉ còn lại hai vết máu, không còn dấu tích gì khác.
Đường Kỷ Chi đứng yên, mắt nhìn về phía trước, nơi có dấu chân của người đàn ông và thiếu niên trên cát. Cậu nghĩ nếu lần theo có thể gặp lại bọn họ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ngước lên nhìn trời, cậu biết sớm muộn gì cũng đến đêm. Khi trời tối, nhiệt độ sẽ giảm mạnh, và bộ đồ ngủ hiện tại chắc chắn không đủ để giữ ấm. Cậu cần một nơi thích hợp để qua đêm.
Thức ăn và nước uống cũng là điều quan trọng nhất.
Nghĩ tới đây, Đường Kỷ Chi hơi tiếc vì màn “Biểu diễn” với đám dây leo vừa rồi. Nếu biết đám Ma Đằng nổi tiếng như thế, cậu đã chẳng dọa bọn họ chạy mất dép.
Nhưng giờ hối hận cũng chẳng ích gì. Đường Kỷ Chi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quyết định đi theo dấu chân của người đàn ông. Nếu gặp lại thì giải thích, còn không thì xem có tìm được nước hay thức ăn gì không.
Lúc này, môi cậu đã khô ran vì khát.
Dấu chân kéo dài qua một đụn cát, Đường Kỷ Chi cũng leo theo, và trước mắt cậu là một khu rừng dừa rậm rạp. Dấu chân biến mất trong rừng dừa.
Nhìn những quả dừa lủng lẳng trên cây, Đường Kỷ Chi cảm thấy khá hài lòng. Tuy không tìm thấy hai người kia, nhưng ít ra cũng tìm được nguồn nước uống.
Đường Kỷ Chi không có kinh nghiệm hái dừa, nên đi vòng quanh một cây, rồi đứng yên, trầm ngâm suy nghĩ.
Khung bình luận lại bùng nổ:
【Ảnh đang làm cái gì vậy trời?】
【Không phải định hái dừa hả? Sao anh ta đứng im re thế?】
【Ôi, chả khác gì con rùa. Chán phèo, tôi đi ra đây.】
【Nghe đồn có người mới có thể triệu hồi quái vật, chính là cái tên yếu xìu này sao???】
【Gì đây? Sao anh ta cứ đứng như trời trồng vậy, hay là mạng bị lag?】
…
Bị cảnh tượng đứng yên này làm cho ngao ngán, người xem lần lượt rời khỏi, chỉ còn lại vài người kiên nhẫn ở lại. Một lát sau, cuối cùng màn hình cũng động đậy. Một cái chân thò ra, chậm rãi bước tới, và rồi… Đá một phát vào gốc cây dừa.
【…】
【Bá đạo, thôi tôi đi đây.】
【Đổi món thôi.】
【Hứa hẹn kích thích, cuối cùng là vậy đó hả?】
【Nếu tay mơ này sống sót qua đêm nay, tôi xin tháo đầu ra lăn trên bàn phím!】
…
Đường Kỷ Chi đá vào cây dừa, nhưng mấy quả dừa trên ngọn chẳng hề rụng xuống như cậu mong đợi. Cậu đành lùi lại, tiếp tục nhìn ngọn cây, rồi lại nhìn thân cây, quyết định đổi vị trí để đá tiếp.
Vèo—
Một tiếng xé gió vang lên, và bất ngờ, một chùm dừa rơi cái “Bịch” xuống đất. Đếm ra có năm quả.
Đường Kỷ Chi không vội đi nhặt dừa mà nhìn sâu vào rừng dừa, vài giây sau, bóng dáng người đàn ông và thiếu niên lại xuất hiện.
“Sao Ma Đằng không ăn anh?” Cậu nhóc nắm chặt cây cung, nãy giờ đứng trong bóng tối, nhìn không nổi cái cảnh Đường Kỷ Chi đá cây dừa, bèn xin ý kiến người đàn ông rồi bắn hạ chùm dừa kia.
Đường Kỷ Chi không vội đáp, chỉ mỉm cười thân thiện: “Tôi xin lỗi nhé, ban nãy tôi chỉ đùa với các người chút thôi.”
“Về chuyện vì sao Ma Đằng không ăn tôi ấy hả, tôi cũng chẳng rõ nữa.” Nói vậy cũng không hoàn toàn là nói dối.
Đối mặt với người lạ, thì hữu hảo có chừng, giữ chút bí ẩn sẽ tốt hơn.
Thiếu niên và người đàn ông trao đổi một ánh mắt, người đàn ông gật đầu, cậu thiếu niên hạ cây cung xuống.
Người đàn ông nheo mắt nhìn Đường Kỷ Chi, cậu đáp lại bằng ánh mắt thản nhiên.
Một lúc sau, người đàn ông nói: “Tên tôi là La Điệt.”
“Đường Kỷ Chi.”
“Cậu may đấy. Ma Đằng, Thú Nhai Răng, Chim Ưng, bất cứ con nào trong ba loài đó cũng đủ khiến tân binh toi mạng rồi, vậy mà cậu đụng cả ba loài đó mà chẳng xây xát.”
“Chắc là tôi vốn may mắn.”
“Cái này gọi là ngốc mới có phúc.” Thiếu niên chen vào, nhớ lại cảnh Đường Kỷ Chi đá cây dừa, cậu nhóc không nhịn được lườm một cái: “Như anh mà sống được, đúng là kỳ tích.”
“Tiểu An.” La Điệt nhắc nhở với giọng đều đều.
Cậu nhóc bĩu môi, dưới ánh mắt của La Điệt, miễn cưỡng nói: “Tên tôi là Thời Tiểu An.”
“Chào cậu.” Đường Kỷ Chi đáp.
Cứ tưởng họ là anh em, hóa ra không phải.
Đường Kỷ Chi hỏi: “Hai người sống gần đây à?”
Thời Tiểu An lập tức cảnh giác: “Anh muốn làm gì? Đừng hòng đòi chúng tôi dắt đi, đúng không anh ơi?”
La Điệt không nói gì, chỉ nhìn Đường Kỷ Chi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, La Điệt đã thấy Đường Kỷ Chi chẳng khác gì con kiến dễ bóp nát.
Nhưng giờ thì…
Anh không đoán nổi nữa.
Người mới này bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Đường Kỷ Chi biết quyền quyết định thuộc về La Điệt. Người này có vẻ nguy hiểm, nhưng cũng toát lên sự đáng tin. Cậu bèn nói: “Không cần đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem có nơi nào phù hợp để tôi nghỉ qua đêm hay không thôi.”
Thời Tiểu An khịt mũi: “Nghỉ ngơi ban đêm? Anh tưởng chỗ này là đâu mà anh nghĩ tới chuyện ngủ yên thế? Tự đi tìm chỗ mà ngủ, coi chừng anh chết lúc nào không biết.”
“Ồ.” Đường Kỷ Chi thở dài: “Vậy hai người cho tôi đi cùng được không?”
Thời Tiểu An: “...”
Cậu phát hiện người này mặt dày thật sự.
Đường Kỷ Chi nhìn với vẻ chân thành: “Ở đây đầy quái vật, mà các anh chỉ có hai người, thêm tôi vào cũng có thêm sức. Lỡ có tình huống đặc biệt nguy hiểm, tôi sẽ không làm liên lụy đâu, các anh cứ chạy trước.”
Thời Tiểu An nghẹn lời, đành quay sang nhìn La Điệt.
Im lặng một lúc, La Điệt gật đầu: “Được.”
Đường Kỷ Chi nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn.”
La Điệt hơi ngạc nhiên, còn Thời Tiểu An thì lầm bầm nhỏ: “Chỉ được cái mặt mũi bảnh bao.”
“Hai tiếng nữa trời sẽ tối.” La Điệt nghiêm giọng: “Trước khi trời tối, chúng ta phải tìm được một cái hang an toàn.”
Thời Tiểu An trở nên nghiêm túc, nghĩ đến Đường Kỷ Chi là người mới nên không biết gì, cậu nhóc nói thêm: “Ban đêm sương đen sẽ bao phủ cả hòn đảo, nếu chúng ta không tìm được hang, thì đứng trong sương đen chỉ cần mười giây là biến thành một vũng nước đen luôn.”
Đường Kỷ Chi vẫn đứng ngây ra đấy, Thời Tiểu An giận không chịu nổi: “Anh đứng đơ ra đấy làm gì, nhặt dừa mau!”
La Điệt thì cảnh giác nhìn quanh, sẵn sàng bỏ chạy nếu có gì bất thường.
“Lát nữa chúng ta đi hướng Đông.” Anh nói.
Đường Kỷ Chi cúi xuống nhặt dừa, suy nghĩ một chút rồi bảo: “Sao chúng ta không quay về chỗ cũ nhỉ? Ở đó có cái khe dưới vách đá, tôi thấy bên trong cũng khá rộng, lúc bọn Thú Nhai Răng với Chim Ưng đánh nhau, tôi núp trong đó mà chẳng hề hấn gì.”
“Anh điên rồi sao!” Thời Tiểu An nhảy dựng lên: “Nơi đó có Ma Đằng! Anh biết Ma Đằng khủng khiếp thế nào không? Đao kiếm chẳng làm gì nổi, đến lửa cũng không ăn thua, chúng chẳng có điểm yếu nào cả! Nếu chúng ta vào lãnh địa của chúng, anh có thể trở thành bữa trưa ngay lập tức đấy!”
Đường Kỷ Chi chỉ nói: “... Ờ.”
“Nghe cậu nói thì đúng là đáng sợ thật. Nhưng lúc nãy chúng không động tới tôi, tôi nghĩ chúng ta nên thử một lần cũng đâu mất gì. Nơi càng nguy hiểm càng an toàn, có phải không?” Cậu nhún vai: “Vả lại, chúng vừa xơi hai con quái vật xong, có khi chúng thấy no rồi, đang nằm ngủ ấy chứ.”
Thời Tiểu An không thèm đáp, chỉ lườm. La Điệt nãy giờ vẫn quan sát, bỗng nhiên lên tiếng: “Được rồi, chúng ta sẽ tới chỗ đó.”
“Anh!” Thời Tiểu An ngạc nhiên.
Nhưng La Điệt không giải thích, khiến Thời Tiểu An càng bực bội hơn. Cậu nhóc cúi xuống, thấy mình bụi bặm, bẩn như dân tị nạn.
Lại nhìn Đường Kỷ Chi bên kia, áo ngủ sạch sẽ, da trắng mịn như sữa, ánh mắt cậu nhóc đổi từ khó chịu sang… Tức tối. Cuối cùng, Thời Tiểu An trút giận vào một quả dừa, đá một cú làm nó nứt đôi.
Đường Kỷ Chi nhặt nửa quả dừa lên, thấy bên trong vẫn còn chút nước, bèn hỏi: “Cái này uống được không?”
“Không uống được!” Thời Tiểu An hét lên: “Uống vô là anh chết đấy.”
Đường Kỷ Chi chỉ cười, nhấp một ngụm. Vị hơi chát, ngòn ngọt, không ngon nhưng cũng không đến nỗi khó uống, làm dịu hẳn cái cổ họng khô rát.
Thời Tiểu An nhìn thấy vậy liền hậm hực bỏ đi. La Điệt lấy một quả dừa, rút dao nhọn từ thắt lưng ra, đâm nhẹ rồi xoay một vòng, mở một lỗ gọn gàng. Anh đưa dừa cho Đường Kỷ Chi.
“Cảm ơn.”
“Tiểu An mới mười lăm tuổi, ba mẹ đều mất cả rồi, cậu đừng để bụng.” La Điệt khẽ giải thích.
Đường Kỷ Chi khựng lại, hàng mi rủ xuống: “Ừ.”
Cuối cùng mỗi người ôm theo bảy tám quả dừa. Đường Kỷ Chi đi đầu, nhưng trọng lượng đè nặng, chân cậu bắt đầu chậm dần. La Điệt thấy vậy liền lấy bớt dừa giúp cậu, còn Thời Tiểu An thì không ngừng đảo mắt ngán ngẩm.
Đi thêm mười phút, cả nhóm quay lại vách đá.
La Điệt rút súng, Thời Tiểu An giương cung, mắt cảnh giác và không giấu nổi sợ hãi, căng cả người.
Riêng Đường Kỷ Chi thì như về đến nhà, bước tới cái khe: “Chính là chỗ này, chúng ta đi nào.”
Cả ba tiến vào, Đường Kỷ Chi dẫn đầu, Thời Tiểu An theo sau, La Điệt đi cuối. Chẳng mấy chốc, họ đến được chỗ mà Đường Kỷ Chi đã từng trú.
Mấy đám tua trắng lập tức động đậy, Thời Tiểu An nổi da gà, Đường Kỷ Chi quay đầu lại cười: “Cậu đừng lo, chúng không làm hại chúng ta đâu.”
“Ai lo!” Thời Tiểu An cãi ngay.
La Điệt ở phía sau bỗng hỏi: “Lúc trước cậu có đi vào nơi sâu nhất chưa?”
“Chưa.” Đường Kỷ Chi đáp, hơi ngừng lại: “Nhưng chắc bên trong không có ma vật đâu.”
Cậu đã ngồi đây một lúc lâu trước đó, nếu có quái vật thì chúng đã nhào ra từ lâu rồi.
Nói xong, ngay lập tức, cơ thể trắng xóa của đám tua trắng bỗng dưng tắt ngúm, bốn bề chợt chìm vào bóng tối. Trong màn đêm tăm tối phía trước, hai cái “Bóng đèn” màu vàng từ từ sáng lên.