Buổi tiệc mãi mà chưa bắt đầu, sau chuyện vừa xảy ra, tâm trạng của Đông Hỉ cũng không còn cao hứng nữa. Trước khi rời đi, Cố Diên sợ cô lại gặp chuyện gì nữa nên đã để Hà Toàn ở lại với cô.
"Có chuyện gì thì cứ gọi Hà Toàn." Cố Diên nói.
Thấy Đông Hỉ không nói gì, đầu cúi xuống giống như một con thú nhỏ vừa mắc lỗi, anh đột nhiên lớn giọng: “Nói chuyện đi chứ.”
Đông Hỉ giật mình, sau đó cô lập tức ngẩng đầu lên đáp lại ngay: “Em biết rồi!”
...
Thấy cô bình an vô sự thì Cố Diên mới an tâm rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Cố Diên khuất dần, Đông Hỉ ngoan ngoãn mặc kín áo khoác. Người thư ký trẻ tuổi luôn đứng cách cô năm mét, như thể có thể sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.
...
Trong sảnh tiệc rộng lớn, khách khứa đông đúc, Đông Hỉ không cần cố gắng thì cũng có thể nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc. Dù gì năm đó khi cô còn học ở Minh Chiêu, xung quanh cô toàn là những người có gia thế hiển hách, thoắt cái đã nhiều năm trôi qua, bây giờ bọn họ cũng đều làm ăn phát đạt.
Tầm nhìn của cô dần thu lại, sau đó ánh mắt cô chậm rãi dừng lại trên ly nước đặc biệt của khách sạn. Màu sắc của chanh tươi kết hợp với móng tay sơn màu rượu sâm banh mùa thu mới làm của Đông Hỉ, cộng thêm ánh sáng lấp lánh của không gian sảnh tiệc khiến tất cả càng trở nên lung linh. Đông Hỉ cảm thấy màu sắc này thật nổi bật, cho nên cô không kìm lòng được mà nhấp một ngụm, nước uống có mùi vị rất thanh mát.
Khi Đông Hỉ nghĩ rằng mình sẽ phải cô đơn chờ đợi buổi lễ bắt đầu thì bất ngờ có ai đó từ phía sau vỗ nhẹ lên vai cô.
Đông Hỉ giật mình quay lại, thì lập tức đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú.
Cô gái đó khẽ ho hai tiếng.
“Bạch Họa.” Đông Hỉ lập tức mỉm cười, sau đó cô liền đặt ly xuống và gật đầu chào hỏi đối phương. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Chào buổi tối, phu nhân Cố.” Người đó cố tình trêu đùa cô.
Đông Hỉ ngượng ngùng định cấu nhẹ cô ấy.
“Đùa thôi mà. Mình đã nhìn thấy cậu từ xa rồi, chỉ là thư mời của mình cấp thấp quá, còn phải xếp hàng chờ đợi nữa.”
Cô gái tên Bạch Họa có tính cách phóng khoáng, giống như một cơn gió không thể nắm bắt. Trang phục của cô ấy có phần đơn giản và thoải mái, ở một sự kiện như thế này mà cô ấy chỉ mặc một chiếc áo khoác đen vừa vặn và một cái váy bò tối màu, trông giống như đang đi dạo phố nửa chừng thì đột ngột bị kéo đến góp mặt, nhưng khí chất của cô ấy vẫn rất nổi bật, cho nên không ai dám đắc tội.
Sau khi cô ấy đi một vòng liền nhìn thấy Đông Hỉ đang ngồi đây uống nước trái cây, thế nên cô ấy liền đến chào hỏi: “Này, chồng cậu đâu rồi, sao lại để cậu một mình thưởng thức cô đơn thế này, đúng là không hiểu tình ý gì cả.” Bạch Họa nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy Cố Diên đâu.
“Anh ấy có việc nên đi với bạn rồi.” Đông Hỉ nói.
“À, mình biết rồi.” Bạch Họa ngừng một chút, rồi như nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, lần trước cậu hỏi mình khi nào triển lãm nghệ thuật Tinh Tế khai mạc, mình đã xem qua rồi, chắc là sắp tới rồi, còn thời gian cụ thể lúc đó mình sẽ gọi cho cậu báo cho cậu biết.”
Đông Hỉ mỉm cười đáp lại: “Được.”
Là bạn học lâu năm, cho nên khi gặp lại cũng không có gì phải ngượng ngùng.
Khu vực bọn họ đang đứng có tầm nhìn rộng rãi, trong lúc bọn họ đang trò chuyện thì bỗng nghe thấy có người ở phía xa cứ lẩm bẩm tại sao mãi vẫn chưa bắt đầu, nhiều phóng viên cũng đang cảm thấy sốt ruột, bữa tiệc đã bị trì hoãn gần nửa tiếng rồi.
Một người phụ nữ mặc áo lông chồn nâu cứ liên tục dùng tay quạt gió, lớp trang điểm của người nọ gần như đã trôi đi, đối phương vừa quạt vừa phàn nàn: “Biết thế này thì không đến sớm làm gì, cái áo này nóng chết đi được, đến đây rồi cũng không thấy có gì đặc biệt, trời ơi nóng chết mất thôi.”
“Đang chờ ai thế nhỉ, cậu bé chủ nhân bữa tiệc đã đến từ trước rồi mà?”
Người phụ nữ mặc váy tím đứng bên cạnh có lẽ là lần đầu tiên đến một sự kiện long trọng như thế này, tay người nọ ôm ly rượu và cứ không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
...
Bạch Họa nghe thấy thế thì chợt bật cười, có vẻ như cô ấy đã quen với những sự kiện trễ giờ như thế này. Cô ấy đứng cạnh Đông Hỉ, và nói một cách thản nhiên: “Còn phải hỏi sao? Một sân khấu lớn như thế này, người bọn họ đang chờ đợi tất nhiên là…”
Khi lời nói của cô ấy còn chưa dứt, như để chứng minh lời cô ấy nói, một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện và lập tức được vây quanh cuồng nhiệt giống như một ngôi sao sáng nhất giữa trời.
Ánh đèn lập tức chiếu thẳng vào người vừa đến.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy đuôi cá màu rượu đỏ, tóc xoăn gợn sóng, mái tóc cũng có màu nâu nhạt pha đỏ. Son môi đỏ đậm, thân hình uyển chuyển, toàn thân phủ đầy sắc đỏ, trông như một đóa mẫu đơn kiêu sa. Dù màu sắc có phần diêm dúa, nhưng lại toát lên vẻ cao quý, vừa xuất hiện đã thu hút phần lớn ánh nhìn trong khán phòng.
Bạch Họa nghe tiếng động thì chợt cười mỉm, rồi nghiêng người ngắm nhìn người đó bước vào sảnh tiệc.
“Dĩ nhiên, đó chính là Thịnh Minh Nhã.” Bạch Họa khoanh tay lại, móng tay cô ấy lóe lên thứ ánh sáng lấp lánh khi di chuyển, khi cô ấy đã nói nốt câu thì ánh mắt cô ấy cũng tràn đầy thích thú.
Người mà cô ấy nhắc đến chính là Thịnh Minh Nhã, là con gái út của tổng giám đốc nhà họ Thịnh, đứa trẻ tổ chức sinh nhật hôm nay chính là cháu ruột của cô ta.
Thịnh nhị tiểu thư được vây quanh tiến vào, là bạn học cũ của họ, tất nhiên là Đông Hỉ cũng biết người nọ.
Bạch Họa không ưa cái kiểu giả tạo của Thịnh nhị tiểu thư, nhưng vẫn ung dung thưởng thức toàn bộ quá trình xuất hiện của cô ta.
“Thật đúng là lợi hại, để nhiều người phải chờ mình thế này, chẳng lẽ cô ta không sợ ngày mai mình sẽ lên trang nhất báo chí ngồi sao?” Bạch Họa nhướng mày, và nói với giọng điệu tràn đầy ẩn ý.
Một nữ khách bên cạnh nghe vậy thì cười mỉm và phản bác: “Cô ấy sợ gì tin trang nhất chứ, cô ấy là cổ đông chính của công ty truyền thông đấy, vậy thì cô ấy có gì mà phải sợ chứ?”
Bạch Họa nghe xong thì có hơi ngạc nhiên, rồi lại gật đầu liên tục, khó mà không đồng tình. Sau đó cô ấy chợt bật cười, trong ánh mắt vẫn còn đầy sự trêu chọc, rồi cô ấy nhìn quanh, và lên tiếng với giọng điệu đầy châm biếm: “Phải, phải, không hổ danh là Thịnh nhị tiểu thư, chỉ có cô ấy mới dám làm những chuyện như thế này. Chỉ là một buổi tiệc mừng trăm ngày đơn giản thôi mà, thế mà lại có mặt đủ các nhân vật lớn của Triệu Sơn, nhìn cái khí thế này, người biết thì thấy bình thường, người không biết lại tưởng là tiệc sinh nhật của cô ta đấy.”
Vị nữ khách ban đầu còn định nói giúp cho Thịnh nhị tiểu thư, nhưng lúc này cũng bị sự thoải mái của Bạch Họa làm cho bật cười.
Quả thực là như vậy.
Từ khi Thịnh Minh Nhã bước vào, Đông Hỉ vẫn chưa nói lời nào. Bạch Họa thấy cô không rời mắt khỏi Thịnh Minh Nhã mặc chiếc váy đỏ kiêu sa phía xa, trông như một tiểu tăng nhập định, như thể bị mê hoặc. Vì vậy, cô ấy liền giơ tay vẫy vẫy trước mặt Đông Hỉ: "Tiểu Hỉ, Tiểu Hỉ?"
Đông Hỉ vẫn không có phản ứng gì.
Thấy cô như vậy, Bạch Họa đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Ở cách đó không xa, Thịnh nhị tiểu thư cũng vừa bước lên sân khấu, ánh đèn sân khấu theo sát cô ta từng bước. Ở phía đó, cô ta trông như một ngôi sao giữa trời, trong khi phía này thì lại cô độc và trống vắng. Nhìn cảnh tượng đó, Bạch Họa bỗng nhớ lại những chuyện cũ và cảm thấy có chút tiếc nuối: "Ngày xưa chính cô ta đã gây sóng gió ở Minh Chiêu, còn hại cậu…"
"Bạch Họa." Đông Hỉ đột nhiên ngắt lời cô ấy, rồi quay đầu lại với nụ cười nhạt: "Cậu nhìn xem, cô ta vẫn như xưa."
"…"
Nói xong, Đông Hỉ lại tiếp tục nhìn về phía Thịnh Minh Nhã, như thể đang nhìn một món quà cũ được mở ra.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Họa không biết phải nói gì, môi cô ấy mím lại, nhìn Đông Hỉ thật sâu, rồi cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
…
Người mà mọi người đang đợi đã đến, Thịnh nhị tiểu thư giải thích rằng cô ta vừa từ sàn diễn trở về và bị trễ một chút, vì thế mới đến muộn. Sau đó cô ta tự nhận lỗi và tự uống ba ly coi như để tự phạt mình. Nhà họ Thịnh vì có thêm thành viên mới nên đã làm rất nhiều việc từ thiện, bao gồm việc quyên góp xây mười trường tiểu học hy vọng và hai bệnh viện. Các phóng viên đua nhau chụp ảnh, ánh đèn flash liên tục chớp nháy.
Ánh sáng trong buổi tiệc thay đổi không ngừng, và tiếng vỗ tay rộ lên từng đợt. Bầu không khí khai tiệc vô cùng sôi nổi.
Đông Hỉ cũng vỗ tay cùng mọi người, chỉ có Bạch Họa là ung dung khoanh tay trước ngực và cũng lười vỗ tay, bộ dạng của cô ấy hoàn toàn đối lập với những người xung quanh.
Ánh sáng lung linh bỗng chiếu lên nửa người Đông Hỉ, trong một khoảnh khắc khiến cô trông như đang tỏa sáng, khí chất thanh thoát và lạnh lùng, khác hẳn với vẻ dịu dàng thường ngày.
Còn Thịnh nhị tiểu thư trên sân khấu, trong một khoảnh khắc dường như đã nhận ra Đông Hỉ dưới ánh đèn, nhưng cô ta vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
...
Sau khi đứa bé xuất hiện, buổi tiệc bước vào khoảng thời gian tự do.
Thịnh nhị tiểu thư bước xuống khỏi sân khấu, bên cạnh cô ta xuất hiện một người phụ nữ cao ráo, là tiểu thư của nhà họ Lâm – Lâm Nhiễm, vừa mới trở về từ nước ngoài, và cũng là bạn học cũ của bọn họ. Hai người họ đều có vị thế ngang nhau trong giới hào môn.
Hai người bọn họ tự tin di chuyển trong buổi tiệc, thoải mái nâng ly cười nói, trông giống như hai chú bướm xinh đẹp dập dờn.
Bạch Họa uống hai ngụm nước trái cây, cô ấy đã không thể chịu nổi mùi hương nước hoa hăng hắc ở đây. Bị ép phải đến tham gia, cô ấy cảm thấy mình đã hoàn thành đủ nhiệm vụ và quyết định rời đi: "Tiểu Hỉ, Tiểu Hỉ, mình đi trước đây, cậu ở lại chơi vui nhé."
Đông Hỉ chợt ngẩn người, sau đó cô liền nói: "Được."
Bạch Họa cảm thấy Đông Hỉ có chút ngốc nghếch, rồi cô ấy chợt mỉm cười rồi làm một cử chỉ gọi điện sau với cô, sau đó liền rời đi một cách thoải mái.
Khi rời khỏi hội trường, ở góc quẹo gần lối ra, Bạch Họa đột nhiên bị một người đàn ông tóc bạc chặn đường.
Người đàn ông có vẻ ngoài ốm yếu, đẹp trai nhưng trông như không nghỉ ngơi đủ, mắt đầy vằn đỏ, anh ta thì thào gọi: "Họa Họa."
Vừa nhìn thấy anh ta, cả người Bạch Họa lập tức cảm thấy không ổn.
...
Sau khi Bạch Họa rời đi thì Đông Hỉ chỉ còn lại một mình. Hà Toàn rất trung thành và luôn đứng cách cô không xa, như thể đang sẵn sàng chờ đợi chờ mệnh lệnh của cô.
Đông Hỉ dần cảm thấy buồn chán, sau khi đặt ly rượu xuống cô lại bắt đầu tìm kiếm món bánh ngọt ngon lành. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hai tiểu thư danh giá kia từ từ bước về phía khu vực bên trái hội trường, nơi Đông Hỉ đang đứng.
Hai người bọn họ cố tình chọn một góc ít giới truyền thông để trò chuyện. Lâm Nhiễm khoanh tay nhìn xung quanh với vẻ mặt chán chường, cuối cùng cô ta cầm lên một chiếc bánh tart matcha, vừa mới ngửi đã nói: "Mùi giống hệt như kem sữa giả, khách sạn này đúng là thảm họa suốt mười năm không đổi."
Cô ta hoàn toàn không nhận ra Thịnh Minh Nhã bên cạnh là người nhà tổ chức buổi tiệc này, việc phê phán khách sạn chẳng khác nào là đang phê phán Thịnh Minh Nhã.
Nụ cười trên gương mặt của Thịnh Minh Nhã bỗng chốc trở nên có chút gượng gạo, cô ta liền quay đầu đi, đưa tay che miệng để giấu đi sự khó chịu, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng lấy lại nụ cười thân thiện.
Sau khi Lâm Nhiễm phê phán xong thì cô ta vô tình liếc nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa. Cô ta bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đặc biệt là khuôn mặt ấy trông rất giống một người trong quá khứ.
Cô ta nhìn kỹ hơn rồi liền thốt lên: "Đó chẳng phải là con nhỏ nhà quê mới giàu lên sao?" Sau khi ngạc nhiên, cô ta liền quay sang nhìn Thịnh Minh Nhã với vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu nhìn đi, có phải người đó rất quen không?"
Người cô ta nhìn thấy là Đông Hỉ.
Từ "con nhỏ nhà quê mới giàu" dễ dàng khơi gợi những ký ức xa xôi, Thịnh Minh Nhã nghe thấy liền để lộ ánh mắt phức tạp.
Lâm Nhiễm đã ra nước ngoài từ lớp 11, ký ức của cô ta về Triệu Sơn vẫn dừng lại ở tuổi 16, 17, tuy là cô ta đã quên đi nhiều chuyện trong nước, nhưng cô ta vẫn còn nhớ rất rõ về Đông Hỉ.
Không chỉ nhớ, mà còn có ấn tượng sâu sắc.
Thịnh Minh Nhã nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhiễm, và vừa lúc thấy Đông Hỉ đang cúi đầu chỉnh lại chiếc áo khoác. Gương mặt của người nọ hoàn toàn lộ ra, đúng thật là Đông Hỉ.
"Hừ, đồ nhà quê." Lâm Nhiễm xác nhận xong liền bực dọc khoanh tay, trên gương mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Ánh mắt của Thịnh Minh Nhã thì cứ biến đổi liên tục, cuối cùng cô ta liền dò hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu vẫn còn nhớ cô ta sao?"
"Tất nhiên là nhớ, thật xui xẻo, xui xẻo!" Lâm Nhiễm tức giận đến mức muốn dậm chân xuống đất.
Nhìn thấy người không nên thấy, Lâm Nhiễm càng cảm thấy bực bội, nhưng ngay sau đó, cô ta bỗng nhiên nổi lên một hứng thú khác, ánh mắt cô ta khẽ xoay tròn, cô ta và Thịnh Minh Nhã không hẹn mà cùng nhìn nhau, giống như ngày xưa đầy sự ăn ý, rồi không tiếng động cùng nhau tiến đến phía sau Đông Hỉ.
"Chào nhé, đồ nhà quê." Giọng nói của Lâm Nhiễm đã vang lên trước khi cô ta đến gần.
Khi Đông Hỉ đột nhiên nghe thấy câu nói này, cô theo phản xạ liền quay đầu lại, và thấy hai người bạn học cũ đang đứng ngay sau lưng mình.
Khi hai người bọn họ đến gần hơn thì cô càng nhìn rõ hơn.
"Phì, đúng là cô rồi, gọi một tiếng là đáp ngay, cô vẫn giống như ngày xưa, chẳng thay đổi gì cả." Lâm Nhiễm cười khẩy một cái, còn đắc ý khoanh tay trước ngực. Sau khi xác nhận đó đúng là Đông Hỉ, giọng điệu của cô ta càng thêm khinh miệt, cô ta chậm rãi tiến sát đến gần Đông Hỉ hơn.
Thời gian để lại dấu ấn trên cơ thể con người, ban tặng cho họ nhan sắc hoặc là trí tuệ, và rõ ràng Đông Hỉ thuộc về nhóm người có nhan sắc.
Gương mặt xinh đẹp của cô hiện rõ ràng trước mắt hai người bọn họ, không phải là sự ghen tị, mà là sự kinh ngạc, và sau sự kinh ngạc đó lại thêm vào chút thù hận. Tại sao bọn họ lại thù hận? Là bởi vì bọn họ cảm thấy cô không xứng đáng.
Ban đầu là một buổi tối vui vẻ, nhưng khi bất chợt nhìn thấy Đông Hỉ, người có xuất thân thấp hèn, ký ức thời trẻ đột nhiên bị khơi dậy, giống như một hồn ma không tan. Những quý tộc trẻ được sinh ra trong nhung lụa này, từ nhỏ đến lớn, đều thích kết bè kéo cánh. Đương nhiên là bọn họ không thể chấp nhận việc có người ngoại lai trong nhóm của mình. Năm xưa khi Đông Hỉ chuyển từ nông thôn đến trường Minh Chiêu, bọn họ đã đặc biệt bài xích cô, huống hồ gì là bây giờ.
Mẹ của Lâm Nhiễm là một người mẫu nổi tiếng, và nhờ di truyền tốt, cô con gái Lâm Nhiễm đã cao tới 1m78. Ngay từ khi còn là một thiếu nữ, cô ta đã có dáng vẻ cao lớn, khung xương rộng. Giờ đây, khi cô ta đứng chắn trước mặt Đông Hỉ, trông cô ta y hệt như một con bò cái.
Hai đấu một, cảnh tượng này dường như trùng khớp với nhiều năm trước, nhưng lại có vẻ hoàn toàn khác với quá khứ.