Đông Hỉ ăn một miếng bánh khoai môn nhỏ, hương vị thật tuyệt vời, vừa ăn cô vừa không quên chú ý tới Cố Diên.
Khoảng cách không xa lắm, thật ra cô cũng không cần lo lắng gì, bởi vì những người xung quanh Cố Diên còn quan tâm anh chu đáo hơn cả một người vợ của anh là cô
Trong phòng tiệc nhiệt độ rất ổn định, nhưng Đông Hỉ vẫn ngoan ngoãn mặc chiếc áo khoác của Cố Diên và còn mặc rất cẩn thận. Dù sao người thư ký trẻ cũng đã đến nói lại lời của Cố Diên, nếu cô không biết mặc áo cho tử tế thì tốt hơn là tìm thùng rác mà vứt nó đi. Điều này khiến Đông Hỉ vội vàng mặc áo ngay ngắn lại.
Nhưng khi nhìn quanh hội trường thì cô liền thấy không thiếu những người thoải mái khoe ra cánh tay và đôi chân trần, cô không hiểu nổi tại sao cô lại bị gọi là "khoe khoang” và “khoa trương”.
Đông Hỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dỗi.
Phòng tiệc đầy khách khứa, nhân vật chính đã xuất hiện nhưng bữa tiệc vẫn còn chưa bắt đầu, dường như là đang chờ một nhân vật quan trọng nào đó.
Đông Hỉ quan sát xung quanh sân khấu, đôi lông mi dài cong vút như cánh bướm đen đang nghỉ ngơi, làn da trắng ngọc của cô dưới ánh đèn của buổi tiệc trông càng thêm quyến rũ.
Chiếc áo khoác của Cố Diên có họa tiết thêu bằng chỉ vàng đặc trưng, ngay ở chỗ viền cổ áo bên phải, nhìn qua cũng biết là vô cùng đắt giá. Đông Hỉ có vóc dáng nhỏ nhắn, chiếc áo khoác đen che phủ cơ thể mảnh mai của cô đã thu hút không ít ánh nhìn.
Có những lời thì thầm bên tai, không rõ là khen ngợi hay ghen tị, Đông Hỉ nghe nhiều rồi cũng quen.
Người cũ giới thiệu cho người mới: “Nhìn kìa, đó chính là vợ của đại thiếu gia nhà họ Cố.”
"Lần trước tôi không có mặt nên không thấy được, thì ra là có nhan sắc như thế này."
"Tình cảm tốt thật, cậu chủ Cố là người kín đáo thế mà cũng quan tâm khoác áo cho cô ấy."
"Đúng vậy, trông còn trẻ thật, đúng là một cặp trời sinh."
"Một cặp trời sinh?"
Đông Hỉ đột nhiên nghe thấy ai đó bỗng cười khẩy một cái, giống như là đang nghi ngờ giá trị của câu nói ấy.
Quả thực sau khi nhìn khắp nơi thì có không ít người cứ liên tục dòm ngó vị trí của cô, còn những người không ưa cô thì cũng nhiều vô số kể.
Không nhìn thì tâm trạng sẽ không thấy phiền, Đông Hỉ cầm lấy một miếng bánh khoai môn ngàn lớp rồi rời đi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhưng đường đi gập ghềnh, trước có sói sau có hổ, chẳng lúc nào yên ổn, khi đi đến khu trung tâm, Đông Hỉ bất ngờ gặp bà Văn.
Mẹ chồng cô tối nay đeo một bộ trang sức lộng lẫy, và đang trò chuyện với các bạn bè cũ, Đông Hỉ vừa nhìn thấy bà ấy thì cô lập tức quay người lại theo phản xạ.
Đây không phải là lỗi của cô, vì bị mẹ chồng quở trách quá nhiều lần nên quay lưng gần như trở thành phản xạ có điều kiện của cơ thể.
Nhưng bà Văn rất tinh mắt, bà ấy ngay lập tức nhận ra cô và gọi cô dừng bước.
"Đó là Đông Hỉ à? Con gặp trưởng bối mà không biết đến chào, rốt cuộc con có hiểu phép tắc không vậy?" Giọng nói đã pha chút không hài lòng.
Cơ thể Đông Hỉ khẽ cứng lại, lúc này cũng không thể trốn tránh, thế nên cô đành phải quay lại và ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘mẹ’.
Bà Văn liếc mắt nhìn cô từ đầu đến chân, rồi chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Thái độ này rất trung lập, không rõ là tốt hay xấu.
Đông Hỉ đột nhiên hối hận về phản ứng của mình lúc nãy, lẽ ra cô không nên quay đi. Cô đang cảm thấy hối tiếc, nhưng lo gì gặp nấy, một quý bà mặc váy xanh đậm đột nhiên cười nói:
"Nhìn con dâu chị bị dọa sợ kìa, chẳng biết chị Văn bình thường nghiêm khắc như thế nào nhỉ?"
Chuyện vốn chẳng có gì, nhưng lời nói ấy khiến cả mẹ chồng và cô đều trở nên khó xử.
Đông Hỉ bỗng có hơi nghẹn lời, rồi lập tức lắc đầu: "Không phải, là do lúc nãy con không nhìn thấy mẹ."
"Không thấy, hay là cố tình giả vờ không thấy?" Quý bà mặc váy xanh đậm không ngừng nở nụ cười đầy ẩn ý: "Hai chuyện này khác nhau nhiều lắm đấy."
Câu chuyện bỗng chốc trở nên dai dẳng.
Đông Hỉ cảm thấy mình đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, cô nhận ra vẻ mặt của mẹ chồng có phần khó coi, dường như bà ấy đã nhận ra cô cố tình tránh mặt bà ấy. Ngay lúc cô đang cân nhắc nên trả lời như thế nào, trong lúc bầu không khí đang căng thẳng thì Cố Diên bất ngờ bước đến.
Anh không nói gì mà kéo Đông Hỉ đứng sát bên cạnh mình, chẳng thèm liếc nhìn đám người kia lấy một cái, mà chỉ cúi đầu hỏi Đông Hỉ đã ăn gì chưa.
Đông Hỉ thấy anh đến bất ngờ thì chợt ngây ra vài giây, sau đó liền gật đầu. Thật ra, tay phải cô vẫn còn đang cầm một miếng bánh ngàn lớp, có lẽ bây giờ nó đã bị bóp nát một nửa rồi.
Cố Diên chú ý đến động tác giấu tay ra sau của cô nhưng không lập tức hỏi cô đang cầm gì.
Khí chất của Cố Diên rất điềm tĩnh và lạnh lùng, khi đứng bên cạnh anh, Đông Hỉ bỗng nhiên cảm thấy tự tin hơn.
Không biết thường ngày anh như thế nào, nhưng trong thâm tâm anh luôn bảo vệ cô.
Những quý bà lắm chuyện kia sợ rắc rối, nhưng cũng giỏi khuấy đục mọi chuyện, còn Cố Diên thì hoàn toàn không muốn để tâm đến bọn họ.
Sau khi hỏi xong Đông Hỉ, Cố Diên liền ngẩng đầu lên, như thể vừa nhìn thấy mẹ mình, sau đó anh ngạc nhiên lên tiếng chào hỏi: "Mẹ cũng ở đây ạ."
"Ừm." Bà Văn ban đầu định nổi giận, nhưng vì nể mặt con trai nên đã tận lực kiềm chế.
Những quý bà thích đâm thọc kia thấy Cố Diên xuất hiện cũng đột nhiên cảm thấy chán nản, nên liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Đông Hỉ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ đúng lúc này, đứa bé được bà nội bế đến.
Trẻ con luôn dễ thương, những người phụ nữ xung quanh lập tức quây lại đùa nghịch với đứa bé. Có lẽ là do cơn giận chưa nguôi, cộng thêm việc bà Văn luôn mong muốn sớm có cháu bồng bế, cho nên bà ấy đột nhiên nói: "Nhìn người ta mà xem, thật là mát mặt."
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Trong đây chỉ có mỗi Đông Hỉ là chưa sinh con, bà ấy đang ẩn ý nhắc đến ai, vừa nghe là biết ngay.
Đông Hỉ nhận thấy ánh mắt của nhiều người nhất thời đều đang đổ dồn vào mình, chất chứa đủ loại cảm xúc. Hơi thở vừa nhẹ nhõm của cô lại bị nghẹn lại, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Những quý bà thích xem kịch rõ ràng cũng đã hiểu ra chuyện gì đó, thì ra giữa mẹ chồng và con dâu lại có mâu thuẫn như vậy, bị chính mẹ chồng bóng gió giữa nơi đông người, quả nhiên là vẻ ngoài hào nhoáng nhưng cuộc sống bên trong lại chẳng hề êm đẹp.
Bà Văn vừa dễ bị thuyết phục, vừa không ưa con dâu, nên dễ dàng bị dắt mũi.
Đông Hỉ trở thành mục tiêu của mọi ánh nhìn, nhưng cô hiểu rõ, im lặng thì sẽ không mắc sai lầm, thế nên cô chọn cách im lặng và chỉ ngoan ngoãn lắng nghe.
Dù có khó chịu đến đâu thì rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.
Cố Diên nhận ra Đông Hỉ đang dần thu mình lại.
"Aiya, đừng nói như vậy, mấy bạn trẻ bây giờ rất dễ tự ái, không biết phép tắc thì có thể học, nhưng đừng để bị mất mặt nha." Người phụ nữ mặc váy xanh cười khúc khích, không biết là muốn gỡ rối hay là muốn gây thêm rắc rối.
"Đúng rồi, đúng rồi."
Có người còn được đà lấn tới, và còn bóng gió chỉ trích trước mặt đứa trẻ: "Nghe thấy chưa, không có phép tắc mà cũng chẳng nên người. Bé con, sau này đừng học theo nhé?"
Lại một trận cười trêu chọc vang lên.
Bà Văn cũng gật đầu phụ họa, ai tinh mắt đều có thể thấy bà ấy đang giúp bạn mình thoát khỏi tình huống khó xử. Dù gì bà ấy cũng không thể để một cô con dâu phá hỏng niềm vui của những người bạn lâu năm.
Còn tay của Đông Hỉ thì đã trở nên lạnh ngắt, còn lạnh hơn cả cái đêm mà cô đã lén trèo lên giường. Không ai biết dưới vẻ ngoài mạnh mẽ kiên cường ấy là một trái tim mềm yếu không ai có thể chạm tới. Không ai quan tâm cô thực sự ngốc hay giả ngốc, điều mà những người kia quan tâm chỉ là phút giây cười cợt này.
Cuộc sống của những bà vợ giàu có vốn dĩ lặp đi lặp lại, thật nhàm chán, có tiền thì sao chứ, chẳng phải vẫn rảnh rỗi đến phát chán sao? Những chuyện đàm tiếu, gièm pha như thế này lại càng làm bọn họ cảm thấy hứng thú hơn.
Đặc biệt là với người có xuất thân bình thường như Đông Hỉ.
Cô như một món trang sức lạ mắt trên bức tranh hoàn mỹ, như một chú chim nhỏ dễ dàng bị trêu chọc.
Con người vốn là vậy, khi đứng cao thì được tâng bốc, khi gục ngã thì bị lợi dụng không thương tiếc.
Đông Hỉ cũng đã nhanh chóng thấm thía điều đó.
Còn Cố Diên thì vẫn không nói gì, anh vẫn nắm chặt tay Đông Hỉ, khuôn mặt bình thản không lộ ra chút cảm xúc nào.
Đột nhiên: "Nếu bà đã muốn dạy thì về dạy con trai mình trước đi, chúng tôi đi trước."
Nói xong, anh lập tức kéo Đông Hỉ rời đi không chút do dự, cũng chẳng hề giữ thể diện cho mẹ mình, chứ đừng nói đến những người đang ngồi xem kịch.
Đông Hỉ ngơ ngác trước hành động bất ngờ này của anh.
"Con! Cố Diên!"
Bà Văn tức giận gọi con mình, bà ấy không ngờ anh lại dám vì Đông Hỉ mà đắc tội với người ngoài. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng Cố Diên chẳng thèm đáp lại.
Người thư ký vội vàng bước lên can ngăn.
"Bà chủ, xin bà bớt giận."
Vì bên cạnh còn có truyền thông đang chực chờ nên bà Văn mới chịu tạm thời bỏ qua chuyện này.
...
Khi Đông Hỉ bị kéo đi thì cô vẫn luôn cúi đầu, cổ tay cũng chẳng còn chút sức lực nào, cả người chỉ biết nghe theo sự chỉ dẫn của Cố Diên.
Ánh mắt cô rơi xuống đôi giày của mình, chỗ đó có gắn một hàng ngọc trai trắng, đây là một mẫu giày mới của Chanel mới được ra mắt trong tháng này. Dù trên người cô có đeo đồ trang sức trị giá hàng chục triệu, nhưng trong lòng thì vẫn trống rỗng, những lời của các phu nhân nhà giàu kia nói không sai, cô quả thật là một người vô dụng.
Cuối cùng cũng tránh xa được đám người hay bàn tán kia, lúc này Cố Diên mới chịu buông tay cô ra.
Đông Hỉ nhìn anh, vẫn là đôi mắt đẹp đẽ và lạnh lùng ấy.
Người đàn ông tài giỏi, con cưng của trời, còn cô thì sao?
"Tay lạnh thế mà còn dám mặc thế này, em có muốn sống lâu không, hay là có ý định sớm đi tìm thần Phật?" Cố Diên nhướng mày nói với cô.
Suy nghĩ của Đông Hỉ bị ngắt quãng.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Nghe thấy thế, cô không nghĩ gì nhiều mà chỉ khẽ nói: "Em không tìm, em không tin thần Phật, em chỉ tin anh mà thôi."
Dường như là một lời tỏ tình.
"..."
Cố Diên thoáng chững lại, anh không ngờ cô lại trả lời như vậy.
Sau đó anh im lặng một lúc.
"Em giỏi cãi thật, sao lúc nãy không dùng khả năng đó đối phó với bọn họ, chỉ biết cãi lại anh thôi, đúng là đanh đá mà."
"Nhưng... nhưng họ nói không sai, em thật sự là một người không ra gì..." Đông Hỉ nghiêm túc giải thích.
"Thật sao? Em muốn sinh con cho anh đến vậy à?" Cố Diên nghe ra sự oán giận trong lời nói của cô.
Đông Hỉ vô thức gật đầu.
"Vậy cứ nghĩ thế đi."
Thái độ của Cố Diên lại bất ngờ thay đổi, cô không biết vì sao anh luôn như vậy.
Đông Hỉ lo lắng níu lấy tay áo anh: "Em không có ý đó, anh đừng lúc nào cũng nghiêm mặt như thế, có gì thì cứ nói ra đi, anh đừng giận, anh không muốn có con thì không có con, em cũng không vội."
Môi Cố Diên mím lại thành một đường thẳng, thấy Đông Hỉ đã nhượng bộ trước, thái độ của anh cũng dần dịu xuống.
"Sau này nếu gặp những người như vậy thì em có biết quay đầu bỏ đi không?" Nói xong, anh lại hỏi: "Anh đã dạy em rồi mà, chẳng lẽ em quên rồi à?"
Đông Hỉ muốn nói ‘đâu có dễ như vậy’.
"Còn chuyện ra gì hay không…" Cố Diên dừng lại một chút: "Em chỉ cần yên phận làm bà Cố là được, có những việc không cần em lo."
Trong lời nói có chút quyết liệt, như thể cô không xứng đáng làm mẹ của con anh.
Nghe thế, Đông Hỉ thất thần buông tay khỏi áo anh.
Anh luôn dùng chiêu dỗ ngọt sau khi đã giáng cho cô một cú tát nặng nề.
...
Sau khi im lặng một lúc, Cố Diên đột nhiên nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cho nên anh liền hỏi Đông Hỉ đang giấu cái gì trong tay.
Đông Hỉ không muốn nói, nhưng cô không chịu nổi ánh mắt của anh, cho nên cuối cùng đành lắp bắp trả lời là bánh khoai môn.
"Bánh khoai môn?" Nghe đến cái này, gân xanh trên thái dương của Cố Diên khẽ giật giật.
Vì bất ngờ gặp mẹ chồng nên cô không dám ăn trước mặt trưởng bối, vì thế mà cô cứ giữ chặt chiếc bánh trong tay. Đến khi mở lòng bàn tay ra thì chiếc bánh đã nát vụn và không thể ăn được nữa, chưa kể còn còn dính đầy bột nếp vào tay cô.
Cố Diên nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh bỗng sững sờ vài giây, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy buồn cười, đến mức sắp bật cười thành tiếng.
Thật sự ngốc quá.
Anh giữ lấy tay Đông Hỉ, giúp cô vứt đi mẩu bánh không thể ăn được nữa, rồi lấy khăn tay ra lau sạch tay cho cô, anh vừa lau vừa cười, thật sự là không còn cách nào với cô.
Cố Diên cúi đầu, tai anh lộ rõ đường nét tinh tế, biểu cảm đầy bất lực và chẳng biết phải làm gì. Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai rồi, mà khi cười lên thì trông lại càng quyến rũ hơn.
Đông Hỉ nhìn vẻ mặt chăm chú tỉ mỉ của anh, nhất thời cô cảm thấy sửng sốt không thôi.
...
Sau khi lau sạch tay, chuyện này mới coi như kết thúc.
Nhưng Đông Hỉ biết rằng, việc Cố Diên làm như vậy chỉ càng khiến mẹ chồng không thích cô hơn.
Cô lặng lẽ thở dài, và thầm nghĩ rằng sau này chỉ có thể dùng hành động để bù đắp mà thôi.