“Tình sâu chính là một bi kịch

Nhất định phải kết thúc bằng cái chết.

Bạn thực sự là một người đáng yêu

Ly của bạn không nên trống rỗng vì tôi.” 

Trích《Tháng Tư Rách Nát》của Giản Mê

  •  

Khi Đông Hỉ rời khỏi nhà chính thì trời cũng đã không còn sớm nữa.

Bầu trời u ám, mây xám dày đặc, báo hiệu trời sắp sửa đổ mưa.

Triệu Sơn đang dần bước vào mùa thu, khí hậu trở nên có chút lạnh lẽo và kỳ dị.

Trước khi đi, mẹ chồng đã gói cho cô rất nhiều loại thuốc Đông y, và còn nói rằng sau khi uống vào sẽ có thể giúp sinh con trai.

Ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe do mẹ chồng sắp xếp, Đông Hỉ nhỏ bé gần như bị nhấn chìm trong đống thuốc Đông Y.

Người lái xe lần này đã được thay mới, là một người đàn ông trung niên ít nói, bầu không khí trong xe trông có hơi tĩnh lặng và ngột ngạt.

Mọi thứ ban đầu vẫn diễn ra tốt đẹp, nhưng bất ngờ xảy ra khi chỉ còn chưa đầy một cây số nữa là đến nhà. Người lái xe bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại báo rằng vợ anh ta đang mang thai không may gặp tai nạn, sau đó chiếc xe bỗng nhiên lắc mạnh một cái.

Nghe tin dữ, năm ngón tay Đông Hỉ đang cầm chặt túi thuốc cũng siết lại theo phản xạ. Nhìn qua cửa sổ, từng khung cảnh đang nhanh chóng lướt qua trong sự mơ hồ. Một lát sau, cô liền chủ động lên tiếng: “Cho tôi xuống đây là được rồi.”

Mạng người quan trọng, từng giây từng phút đều quý giá.

Người lái xe rối rít nói cảm ơn cô, rồi vội vã cho quay đầu xe chạy đi ngay lập tức.

Sau khi xuống xe, nhìn theo chiếc xe biến mất trong bụi mờ, đôi vai Đông Hỉ cũng rũ xuống một nửa.

Gió thổi lạnh buốt, nhưng may mắn là cô đã gần về đến nhà. Cô chớp mắt vài cái để làm dịu đôi mắt khô khốc, rồi tiếp tục bước đi về phía trước.

Khi cô đi bộ được khoảng chừng hai trăm mét thì trời bắt đầu có mưa nhẹ, từng giọt nhỏ lất phất rơi xuống đất, mỏng manh đến nỗi phải đi thêm một quãng nữa thì cô mới có thể nhận ra.

May thay người giúp việc trong nhà đã lo lắng và ra đón cô từ trước, nhìn thấy cô chủ nhỏ đi bộ dưới mưa, người giúp việc lập tức hét lên một tiếng rồi vội vã chạy lại che ô cho Đông Hỉ và không ngừng trách móc: “Tên tài xế khốn kiếp này, sao lại không đưa cô đến tận nhà mà lại để cô giữa đường như thế này cơ chứ?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Vợ anh ta gặp tai nạn.” Đông Hỉ nói.

Cô ấy nhỏ con, cho nên giọng nói cũng nhẹ nhàng, khuôn mặt thì đã trở nên tái nhợt sau một ngày dài mệt mỏi.

Nhìn thấy trong tay Đông Hỉ cầm đầy túi thuốc bổ, không còn tay nào rảnh rỗi, người giúp việc lập tức im lặng, rồi vội vàng tiến tới giúp cô cầm đồ.

Mưa rơi nhẹ nhàng, may thay người giúp việc đã đến kịp cho nên Đông Hỉ không bị ướt.

///

Sau khi về đến nhà, thấy cô chủ nhỏ lại mang về một đống "thần dược" như mọi khi, các người giúp việc không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau, ai nấy cũng thầm nghĩ tội nghiệp cho cô gái ấy.

Sinh con trai hay con gái là do người đàn ông, chứ chẳng có liên quan gì đến phụ nữ.

Ngay cả những người giúp việc lớn tuổi trong nhà cũng biết rằng uống những loại thuốc này dĩ nhiên là không có tác dụng, nhưng cô chủ nhỏ trẻ tuổi của bọn họ lại giống như bị "tẩy não", lần nào cũng nghiêm túc phân loại từng loại thuốc và pha uống đúng giờ theo lịch.

Có những loại thuốc quá đắng và khó uống thì cô sẽ ngậm thêm một quả táo tàu. Khi uống vào thứ nước thuốc đen ngòm đó, Đông Hỉ lại không nhíu mày một chút nào.

Tuy nhiên, nói về kết quả thực sự của những loại thuốc Đông y này, thì có lẽ điều duy nhất là cô đã tăng từ 92 cân lên 95 cân.

Còn về việc sinh con trai thì vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì khả quan.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi trở về nhà, Đông Hỉ lập tức giải tán mọi người rồi tự mình cầm túi thuốc lên lầu. Cô muốn nhanh chóng phân loại chúng rồi chụp ảnh gửi cho mẹ chồng xem.

Cô mải miết bước đi mà không để ý đến thứ dưới chân, sau đó cô bất ngờ bị vấp phải một vật gì đó, trong tích tắc, Đông Hỉ lập tức nhắm chặt mắt theo phản xạ.

Cơn đau như cô dự đoán lại không đến, mà thay vào đó là cô lại rơi vào một vòng tay mát lạnh của ai đó.

"Đầu óc để đâu vậy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu, người đàn ông cau mày nhìn cô: "Em vừa đi trộm ở đâu về à?"

Anh mặc một bộ vest đen, dễ dàng dùng một tay ôm lấy eo Đông Hỉ để ngăn cô ngã xuống.

Đông Hỉ hoảng sợ, sau đó liền vội vàng mở mắt ra, rồi cô ngẩng đầu lên và bắt gặp gương mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Là Cố Diên.

Cô thoáng ngẩn người, sau đó lập tức đứng thẳng dậy, rồi nhanh chóng giấu những gói thảo dược ra sau lưng, ánh mắt có phần né tránh.

Cô đâu phải kẻ trộm đâu chứ.

Cố Diên liếc qua động tác che giấu của cô, rồi từ từ tiến lại gần nửa bước, sau đó anh trầm giọng lên tiếng: “Lại mang về mấy thứ linh tinh gì từ bên ngoài nữa à?”

“Giấu cái gì sau lưng vậy?”

Đông Hỉ ấp úng một lúc, biết không thể giấu được nữa, nên đành nhỏ giọng đáp: “Là thuốc bắc...”

“Thuốc bắc?”

Cố Diên từ trên cao nhìn xuống cô, quanh người anh tỏa ra một mùi hương lạnh lùng, thoang thoảng nghe như mùi hương tuyết tùng, và đồng thời cũng giống như dòng suối mát lành chảy róc rách.

Nghe thấy câu trả lời này, anh bỗng nhướng mày, rồi hờ hững lên tiếng: “Anh thấy em đang khỏe mạnh bình thường mà, đâu có vẻ gì gọi là bị bệnh đâu.”

Nghe anh trêu chọc xong, gương mặt Đông Hỉ lập tức trở nên đỏ bừng.

Cô không bị bệnh, thuốc này là thuốc giúp cô có thể sinh con trai.

Không chịu nổi việc bị anh nhìn chằm chằm như thế, Đông Hỉ lập tức lên tiếng giải thích: “Là mẹ mua cho em đấy.” Giọng cô nghe có vẻ ỉu xìu: “Bà ấy bảo uống vào sẽ giúp sinh được một thằng cu mập mạp...”

Giọng cô càng nói càng nhỏ dần, Cố Diên không nghe rõ mấy từ ‘thằng cu mập mạp ở vế đằng sau.

“Gì cơ?” Cố Diên lại nhướng mày một lần nữa.

Sau khi Đông Hỉ lẩm bẩm xong thì liền lập tức lắc đầu: “Không, không có gì.” Vì mẹ chồng bảo không muốn cho Cố Diên biết chuyện này.

Cố Diên không hỏi thêm được gì, bởi vì Đông Hỉ nói chuyện lại cứ lấp la lấp lửng, khó mà giao tiếp được với cô, cộng thêm thời gian đã muộn, anh chợt cúi đầu nhìn đồng hồ thì phát hiện lúc này cũng đã gần bảy giờ, lát nữa anh còn có một cuộc họp quan trọng nên không có ý định nán lại đây lâu.

Nhìn qua cô vợ nhỏ của mình với vẻ mặt như vừa phạm lỗi lần cuối, sau đó Cố Diên định rời đi.

Giống như những gì anh tưởng, cô vợ nhỏ của anh có cử chỉ khô cứng và vô vị, nói dễ nghe một chút là ngoan ngoãn, còn nói thẳng ra là có phần rụt rè. Những đặc điểm này hoàn toàn không phù hợp với gương mặt xinh đẹp của cô.

Thấy tay cô bị mấy túi đồ chèn đến đỏ cả lên, Cố Diên lộ ra chút bất lực, anh từ từ lắc đầu, rồi nghiêng người đoạt lấy mấy túi đồ lớn nhỏ linh tinh từ tay cô, sau đó liền quay lại giao cho người trợ lý phía sau, rồi ngắn gọn ra lệnh: “Đem mấy thứ này lên phòng ngủ của bà chủ.”

“Vâng.”

Động tác của Cố Diên rất nhanh, Đông Hỉ còn chưa kịp phản ứng thì sức nặng trên tay cô đã nhanh chóng biến mất.

Cô bối rối cắn môi dưới, sự quan tâm bất ngờ này làm cô cảm thấy có chút khó tả.

Trước khi đi, Cố Diên còn không quên nhắc nhở cô: “Sau này đi đứng nhớ nhìn đường.” Sau khi dặn dò xong thì anh cũng xuống lầu rời đi.

Khi Đông Hỉ ngẩng đầu lên lần nữa thì điều cô thấy chỉ là bóng lưng cao ráo của anh.

Đi đứng nhớ nhìn đường... Nói cứ như nếu cô không nhìn đường thì sẽ bị xe đâm vậy, ngốc nghếch thật chứ.

Coi cô chẳng khác nào một đứa trẻ, Đông Hỉ bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ và giận dỗi.

Nhưng dù sao, đứng ở cạnh cầu thang tầng hai, cô vẫn không nhịn được mà dõi theo bóng dáng của Cố Diên đang đi xuống dưới.

Gia đình họ Cố có gen rất mạnh, Cố Diên có vóc dáng cao ráo, đôi chân thon dài, dáng người đẹp đẽ khỏi phải bàn, nhưng điều khiến anh nổi bật nhất chính là ở khí chất, cho dù là đang đứng ở đâu thì anh cũng luôn là tâm điểm của sự chú ý.

Và bên cạnh anh lúc nào cũng có vô số người vây quanh, cho nên ngày nào anh cũng bận rộn từ sáng tới đêm.

Một người đàn ông luôn hướng tới sự nghiệp luôn có điểm quyến rũ của mình, và những kẻ theo đuổi anh thì không bao giờ thiếu.

Đông Hỉ bất giác nhớ lại vòng tay của anh vừa nãy, tuy có chút đột ngột nhưng lại rất ấm áp, dù gì anh cũng đã tốt bụng bảo vệ cô.

Nghĩ tới đây, khóe môi cô bất giác nở một nụ cười, Đông Hỉ chợt cảm thấy những khó khăn mà cô gặp ở nhà chính hôm nay không hề uổng phí một chút nào.

////

Cố Diên đi công tác ở thành phố lân cận nhiều ngày liền.

Trong mấy ngày đó, Đông Hỉ đều uống thuốc bổ đều đặn, những lúc rảnh rỗi cô tưới nước cho cây, đi uống trà chiều với mẹ chồng, và học cách làm vợ, cuộc sống cứ thế trôi qua, một cuộc sống bình yên không vội vàng.

Tối hôm đó sau khi tắm xong, cô vừa lau tóc vừa quay về phòng ngủ, nhưng khi vừa bước vào cửa phòng thì cô đã lập tức cảm thấy ngạc nhiên.

Cố Diên đã về, anh không chỉ có mặt ở phòng ngủ mà còn đang dựa vào đầu giường đọc sách, trên sống mũi cao ráo của anh là một cặp kính gọng bạc sáng chói.

Đèn ngủ tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, bao quanh một góc yên tĩnh, ánh sáng hắt lên đôi mắt và đường nét khuôn mặt tinh tế của anh, tạo nên một cảnh tượng đầy cuốn hút khó tả.

Đông Hỉ không kìm được mà ngây người nhìn, vì công việc lúc nào cũng bận rộn nên Cố Diên rất hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như vậy, việc anh về nhà vào lúc nửa đêm là chuyện thường tình, còn việc cô có thể tỉnh táo đợi anh về là chuyện hiếm hoi, chứ đừng nói đến việc anh có thể ung dung ngồi trên giường đọc sách như thế này, và hiện giờ mới chỉ có chín giờ tối.

Đông Hỉ chợt nhận ra tối nay có lẽ là một cơ hội tốt... Cô ngượng ngùng cắn môi, giống như là đã hạ quyết tâm, sau đó liền vội vàng chạy vào phòng thay đồ.

Cố Diên nhìn thấy Đông Hỉ giống như một chú mèo chạy vụt qua, động tác lật sách của anh cũng chợt khựng lại, nhưng trong ánh mắt của anh lại không có biểu cảm gì đặc biệt.

Đông Hỉ ở trong phòng thay đồ mãi, cuối cùng cô cũng chịu bước ra, hành động lề mề cực kì.

...

“Cố Diên, chúng ta... chúng ta sinh một đứa con đi.”

Đông Hỉ đã băn khoăn gần cả tháng nay, và cuối cùng tối nay cô đã cố gắng lấy hết can đảm.

Để thể hiện sự chân thành của mình, cô còn đặc biệt thay sang một bộ đồ ngủ bằng ren gợi cảm.

Bộ đồ ngủ này chỉ là một lớp ren mỏng màu be, có thể nói là cực kỳ trong suốt, dưới ánh sáng ấm áp của đèn ngủ, cộng thêm mùi hương lan tỏa khắp phòng, tất cả đã tạo nên một bầu không khí quyến rũ, và nhiệt độ giữa hai người bọn họ cũng nhanh chóng tăng cao.

Đông Hỉ tuy còn lúng túng trong hành động, nhưng ngay khi ngồi lên giường, Cố Diên liền nhìn cô, ánh mắt anh hơi híp lại, hầu kết không ngừng phập phồng lên xuống.

Cố Diên phải thừa nhận thân hình của Đông Hỉ thực sự rất cuốn hút, cô có làn da trắng trẻo, khung xương cân đối, có da có thịt, khi ôm rất vừa tay, và bản thân anh cũng đã bị dáng vẻ của cô quyến rũ.

Tuy nhiên, sự kích thích về mặt thị giác không thể làm rối loạn lý trí của anh.

Tối nay anh có vẻ không vui, lại cứ cắm đầu vào ‘làm việc’, từng đợt từng đợt khiến Đông Hỉ có chút không chịu nổi.

...

Nhưng chẳng có gì bất ngờ, dù Đông Hỉ đã đề nghị có con từ trước, nhưng tối nay Cố Diên vẫn dùng bao cao su, như thể lời đề nghị của Đông Hỉ lúc đầu chỉ là một trò đùa.

Cố Diên chẳng vội vàng gì chuyện con cái, mỗi lần Đông Hỉ nhắc đến chuyện này thì anh chỉ hờ hững buông ra hai chữ: “Không vội.”

Đôi mày và ánh mắt của người đàn ông vô cùng thờ ơ, như thể đang nói về một chuyện gì đó không liên quan đến mình.

Lần nào cũng vậy.

Cố Diên không vội nhưng Đông Hỉ thì lại vội. Một phần là vì Đông Hỉ thực sự rất thích trẻ con, và phần khác là vì bà mẹ chồng lúc nào cũng lo lắng, thích kiểm soát mọi việc, và suốt ngày cứ nhắc nhở cô con dâu là cô chuyện muốn bế cháu.

Nhưng nếu không có sự hợp tác của Cố Diên thì việc này hoàn toàn là mơ tưởng hão huyền.

Thời gian trôi qua, Đông Hỉ càng dễ dàng cảm thấy lo lắng, chồng thì không muốn có con với cô, thậm chí còn lạnh nhạt bảo cô là ‘vội gì chứ?”, trong khi mẹ chồng thì luôn canh chừng và ép cô phải nhanh chóng có thai.

Đông Hỉ bị kẹt giữa mẹ chồng và chồng, cả trong lẫn ngoài đều khổ tâm trăm bề.

Trong lúc mải mê suy nghĩ thì Cố Diên đã đứng dậy từ trên người cô.

Anh đi vào nhà vệ sinh một mình.

Một lúc sau, Đông Hỉ thấy anh bước ra rồi lại đi thẳng vào phòng làm việc.

Không ngoài dự đoán, đêm nay anh sẽ lại ngủ ở phòng làm việc và sẽ không quay lại đây. Đông Hỉ hiểu rõ, cô bất động nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, và im lặng chấp nhận mọi chuyện xảy ra tối nay.

Một lúc sau, Đông Hỉ bỗng nhiên nghiến răng đứng dậy, cô kéo theo cơ thể mệt mỏi chậm rãi bước vào nhà tắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play