Đông Hỉ hoàn toàn không ngờ rằng Cố Diên sẽ thức dậy, khi cổ tay cô bị anh nắm lấy, cả người cô lập tức thuận thế ngã thẳng về phía anh.

Cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen tối như màn đêm của anh ta, tim cô đột nhiên đập thình thịch.

Phòng ngủ rất tối, nhưng đôi mắt của Cố Diên lại sáng như đá obsidian.

Bên cạnh trán của Đông Hỉ có vài lọn tóc vô tình xõa xuống, và rơi vào giữa xương quai xanh của Cố Diên, khiến cảm giác ngứa ngáy dần lan tỏa.

Đôi mắt của Cố Diên đen thẳm, còn hai tay thì nắm chặt.

Anh kéo Đông Hỉ lại gần mình hơn, hành động toát lên một sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Lúc này, gương mặt của hai người gần như dán sát vào nhau, mũi chạm vào mũi.

Một người thức dậy với ánh mắt đầy mệt mỏi và không kiên nhẫn, người kia thì bị bắt quả tang đang len lén trèo lên giường, cảm giác xấu hổ đến mức như muốn độn thổ ngay lập tức.

Cánh tay của Cố Diên rất mạnh, yết hầu còn hơi chuyển động, hơi thở nóng hổi vang lên bên tai, Đông Hỉ đều có thể nghe rõ mồn một từng lời từng chữ:

"Nửa đêm không ngủ."

Anh nói xong liền lướt mắt nhìn Đông Hỉ một lượt từ trên xuống dưới: "Còn hành động lén la lén lút, em có ý định ám hại chồng mình à?"

Ám hại chồng sao...

Làm sao có chuyện đó được chứ! Đông Hỉ chỉ cảm thấy xấu hổ chết đi được.

Cô cố gắng vùng vẫy tượng trưng vài lần, nhưng cũng vô ích: "Không phải, không phải như thế, em, em..."

Cố Diên lười biếng lắng nghe lời giải thích của cô, nhưng tay anh vẫn chưa chịu buông lỏng.

"Em muốn nói gì?"

Đông Hỉ đang cảm thấy rất bực mình, vào lúc này cô không muốn giải thích những suy nghĩ trong lòng mình, mặc dù cô rất muốn hỏi tại sao Cố Diên lại để mặc cô ngủ quên trên chiếc ghế lạnh lẽo, còn lạnh nhạt không quan tâm gì đến cô, nhưng nếu nói vậy thì rất dễ ra gây ra mâu thuẫn vợ chồng, và lỡ như bị mẹ chồng biết được...

Cô không muốn bị chỉ trích.

Cảm nhận được sự căng thẳng và đấu tranh của Đông Hỉ, có một câu nói mà cũng lắp bắp nửa ngày chưa nói xong, tay chân thì lạnh toát, Cố Diên cũng không nói gì thêm, cuối cùng anh cũng chịu buông tay cô ra: "Tay em sao mà lạnh thế? Lại đây." Giọng anh nghe qua tràn đầy mệt mỏi.

Đông Hỉ thấy anh tỉnh dậy thì ý định chui vào chăn của cô đã bị dập tắt gần hết, lúc này cô chỉ muốn xuống giường.

Thật ra, chuyện trèo lên giường lúc nửa đêm không phải là không có, ngược lại là rất nhiều.

Điều khác biệt lần này chỉ là người trèo giường đã đổi vai, Cố Diên thường xuyên lẻn vào chăn lúc nửa đêm với một thân lạnh buốt, và không hề quan tâm đến người đang ngủ.

...

Nhưng lần này Đông Hỉ thay đổi ý định đột ngột là vì cô biết khi chăn ấm bị mở ra thì cái lạnh sẽ lập tức ùa vào, và sẽ khiến người đang nằm trong chăn cảm thấy khó chịu. Cô không muốn Cố Diên phải trải qua sự khó chịu đó nên mới thay đổi ý định không muốn chui vào trong chăn nữa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cô đến với tấm lòng chân thành, nhưng Cố Diên lại không nghĩ nhiều đến thế. Anh chỉ nghe cô nói lúc thì muốn vào, lúc thì muốn xuống, làm việc lúng túng, cũng không hiểu trong đầu cô đang nghĩ cái gì, vì cô vốn đã quen với chuyện nói một đằng nghĩ một nẻo rồi.

"Chẳng phải em đã lên giường rồi sao?" Cố Diên thắc mắc hỏi lại.

Sau đó anh liền ngồi dậy và dựa vào đầu giường, và rồi còn bóp trán một cách khó hiểu, cảm giác bực bội dần hiện rõ trên gương mặt anh.

Đông Hỉ vẫn đang còn quỳ trên giường, cô nhất thời không biết phải làm gì, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Lúc này cô vừa mới tỉnh dậy, tóc tai thì bù xù, mặt mày thì tái nhợt, đôi môi thì nứt nẻ, trông bộ dạng của cô vô cùng lúng túng và thảm hại.

Rõ ràng Đông Hỉ cảm thấy Cố Diên có chút không vui.

"Em sợ anh... sợ anh bị lạnh."

Đông Hỉ đang giải thích dở dang, nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Diên đã dễ dàng ngắt lời cô.

Anh đã bắt đầu từ từ mặc quần áo: "Em ngủ đi, anh đi sang phòng làm việc."

Chữ “lạnh” ấy bị chặn lại trong cổ họng, Đông Hỉ bỗng ngớ người.

Trong phòng làm việc đúng là có một chiếc giường tạm, đôi khi Cố Diên sẽ ngủ ở đó, nhưng đã lâu rồi anh không ngủ ở đó, Đông Hỉ còn nghĩ rằng từ giờ anh sẽ không ngủ ở đó nữa, nhưng bây giờ thì...

Cố Diên mặc quần áo rất nhanh, chẳng mấy chốc thì anh đã bước xuống giường.

Đông Hỉ nhìn theo bóng lưng không chút luyến tiếc của Cố Diên, cô vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gập người trông hết sức buồn cười, và ngơ ngác nhìn anh rời đi.

Có lẽ là do cô nhìn quá chăm chú, cho nên ngón tay vô tình nắm chặt lấy tấm ga trải giường mềm mại.

Móng tay đâm sâu vào da thịt.

Khi cô nhận ra thì Cố Diên đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Đông Hỉ nhìn chằm chằm vào chỗ trống lạnh lẽo trên giường một lúc lâu, rồi như cam chịu số phận, cô từ từ chui vào chăn vẫn còn chút hơi ấm của anh, rồi kéo chăn lên che kín người.

Sau khi hành động xuôi, cô chuẩn bị đi ngủ.

Chăn rất ấm, nhưng cơ thể cô vẫn lạnh như một tảng băng nhỏ, như thể máu trong người cô đã đông lại và không thể tan chảy. ( truyện trên app T•Y•T )

Cái lạnh thấu xương ấy không ai có thể hiểu được.

Cô nhìn chằm chằm vào những tua rua trên rèm cửa, hai mắt cô dần cảm thấy khô khốc.

Cứ thế cho đến sáng, cô vẫn không thể chợp mắt.

///

Sáng hôm sau, Đông Hỉ thức dậy và nuốt hai viên thuốc phòng cảm lạnh, người giúp việc nhận ra cô có tâm trạng không tốt nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Cô chỉ ăn một miếng bánh mì nướng rồi lập tức chui vào phòng thay đồ, ủi quần áo là việc giúp cô xả stress.

Vừa ủi xong một chiếc và chuẩn bị làm chiếc khác, nhưng khi cô quay đầu lại thì vô tình bắt gặp Cố Diên đã đứng sau lưng cô từ lúc nào không hay, sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô giật mình lùi lại, suýt chút nữa thân người cô còn bị đập vào bàn.

May mắn thay Cố Diên đã kịp thời giữ lấy cô.

"Sáng nay anh nói chuyện có hơi khó nghe." Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai, Đông Hỉ bất giác ngây người.

Cố Diên lại có thể nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ là anh đang xin lỗi cô sao? Chuyện lạ này trước đây chưa từng xảy ra, Đông Hỉ vô thức siết chặt tay cầm bàn ủi.

Trong sự ngạc nhiên to lớn ấy, Đông Hỉ bỗng nhiên cúi đầu, nhưng vẫn cảm thấy có chút tủi thân, sau đó cô lại khẽ lắc đầu, rồi cô rút tay mình khỏi tay anh, đứng thẳng người lại, quay lưng lại với anh, rồi nhẹ nhàng nói: "Không sao, là em làm phiền giấc ngủ của anh."

Cố Diên khẽ cau mày, thấy cô không phản ứng gì trước lời xin lỗi của mình, anh cảm thấy có chút ngạc nhiên. Sau khi nói vậy, dường như anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ, liền đưa cằm tựa lên cổ sau của cô, sau đó liền vòng tay ôm lấy eo cô, và còn nhẹ nhàng vuốt ve.

"Em thấy không vui à?"

Đông Hỉ lắp bắp lên tiếng: "Không, không có mà...."

Mùi hương lạnh lùng trên người anh thật nồng nàn, sâu lắng, kéo cô trôi dần xuống.

Cứ thế, những khoảng cách lớn nhất cũng bị tan chảy dễ dàng trong vài lời nhẹ nhàng của Cố Diên và vài hành động đơn giản của anh.

Sau đó, trong căn phòng thay đồ kín mít, ở bên cạnh góc bàn, hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau.

...

Đông Hỉ run rẩy trong vòng tay anh, trái tim cô giống như chiếc áo dưới bàn ủi vậy, đang dần được vuốt phẳng.

Cô khao khát sự ấm áp của anh, sự tốt bụng của anh, và cũng hiểu rằng anh phải làm việc nhiều, quản lý biết bao người, vậy nên anh quả thực rất vất vả. Ngoài việc âm thầm chịu đựng, cô không thể nào đối đầu trực diện với anh được, cô không thể làm ra chuyện như vậy, và quan trọng hơn là, cô cực kì yêu anh.

Trong những ngày sau đó, Cố Diên về nhà khá sớm, và cũng không qua đêm ở phòng làm việc nữa.

Những đêm đó, mối quan hệ giữa hai người dần trở nên gần gũi hơn nhiều, chỉ có một rào cản duy nhất là mấy cái hộp bao cao su nằm trong ngăn kéo.

///

Tiệc mừng trăm ngày đã được nhắc đến từ lâu, nay cũng đã diễn ra đúng hạn.

Mấy ngày nay Đông Hỉ sống khá thoải mái, tinh thần nhìn thấy rõ sự cải thiện, gương mặt cũng trở nên hồng hào hơn.

Cô nghe người quản gia nói rằng mẹ chồng cô đã đi đến nơi tổ chức trước, tránh được việc đi chung xe với bà ấy, Đông Hỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô trang điểm, mặc đồ chỉnh tề, và ngoan ngoãn ở nhà chờ xe của Cố Diên đến đón, tối nay cô sẽ đi cùng anh.

Khi cô đi xuống từ cầu thang, người giúp việc liên tục trầm trồ trước nhan sắc của bà chủ nhỏ.

Đông Hỉ có vẻ ngoài rất đẹp, cho dù không trang điểm thì cũng đã thu hút, huống chi là khi cô cẩn thận trang điểm kỹ lưỡng trong những dịp như thế này.

Tóc được búi cao để lộ vầng trán cao rộng, đôi mắt hạnh nhân long lanh, làn da trắng như sứ phối cùng chiếc váy cổ điển kiểu Trung Quốc, trông cô như một mỹ nhân cổ điển.

Trước đây cũng có nhiều lần cô trang điểm kỹ lưỡng, nhưng dường như không lần nào trang trọng như lần này, ngay cả người giúp việc cũng nhận ra cô rất coi trọng bữa tiệc ngày hôm nay. Khi được hỏi lý do, cô ngập ngừng một chút rồi chỉ nói: "Không thể để nhà họ Cố mất mặt được."

Người giúp việc vừa nghe vậy liền vừa cười vừa nói làm sao mà thế được.

///

Cố Diên là kiểu đàn ông luôn đặt công việc lên hàng đầu, cho dù là đi đâu cũng vậy, ngay cả trong xe cũng không ngoại lệ. Khi xe đến trước cổng nhà, anh không xuống xe, mà để người trợ lý nam của mình, là Hà Toàn, vào gọi người.

"Bà chủ, đến giờ rồi."

Chàng thư ký trẻ tuổi có vóc dáng cao ráo nhưng gầy gò, và có đôi tai lớn không hợp với khí chất của mình. Anh ta trông rất nho nhã và lịch sự.

Chàng thư ký khẽ gật đầu và mỉm cười với Đông Hỉ.

Không gian trong xe rộng rãi, Đông Hỉ được nhẹ nhàng dìu lên xe.

Cố Diên đang họp từ xa, nên Đông Hỉ nhẹ nhàng ngồi đối diện anh, cố gắng không phát ra tiếng động nào.

Thông qua cửa sổ xe, Đông Hỉ ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, từng khung cảnh cứ không ngừng lướt qua đằng sau, đôi mắt cô cong lên, tâm trạng dường như đang rất tốt.

Cố Diên tranh thủ nhìn cô một cái.

Khuôn mặt nghiêng của Đông Hỉ hoàn toàn hiện rõ bên cạnh cửa sổ xe, một lớp ánh sáng vàng nhạt của hoàng hôn rơi xuống, như phủ lên một vầng hào quang thánh khiết, không biết làm sao diễn tả được vẻ ngây thơ thuần khiết ấy, nhưng khi khóe miệng cô khẽ nhếch lên thì lại hiện lên một chút ma mị quyến rũ.

Cô thực sự là một người phụ nữ mâu thuẫn, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất đẹp.

Cố Diên để ý thấy cách trang điểm của Đông Hỉ tối nay khác hẳn mọi khi, hình như là có phần đậm hơn. Anh cầm bút điện tử trên tay, ánh mắt dường như vô tình lướt qua người cô.

Khi chú ý đến chiếc váy mà Đông Hỉ đang mặc, ánh mắt Cố Diên lập tức trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.

Chiếc váy mang phong cách cổ điển, có màu vàng nhạt, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, nhưng có một số chi tiết được thiết kế quá táo bạo và lộ liễu, đặc biệt là phần ren hở ở ngực. Có lẽ vì váy quá chật nên khiến cho phần ngực bị đẩy lên tạo thành một đường cong quyến rũ.

Vốn dĩ dáng vóc của cô đã rất đáng kiêu hãnh, nay lại càng thêm nổi bật.

Cô thật biết cách ăn mặc và dám mặc.

Cố Diên nuốt nước bọt một cách kín đáo, hầu kết đẹp đẽ trên cổ anh cứ chuyển động lên xuống. Trong đôi mắt anh thoáng hiện lên chút tà ác và bất mãn, nhưng anh cố gắng kìm nén và không để bộc phát trực tiếp.

Có lẽ nhận ra sự phân tâm của anh, người ở đầu dây bên kia tai nghe lại gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Cố?"

Cố Diên nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình, cây bút điện tử chạm nhẹ vào màn hình điện tử, rồi nghe thấy anh trầm giọng đáp: "Tôi đang nghe, anh cứ nói tiếp đi."

Cả quãng đường không ai nói gì.

///

Khi đến hội trường thì cũng đã gần tối, nơi đây đầy những chiếc xe sang trọng, và khách khứa cũng rất đông đúc.

Có không ít người từ xa khi nhìn thấy xe của Cố Diên thì liền vội vàng chạy tới chào đón.

Đông Hỉ cẩn thận bước xuống xe, tay ôm lấy ngực, ngay khi chân vừa chạm đất thì bất ngờ có một chiếc áo khoác phủ lên người cô.

Cô giật mình ngẩng đầu lên thì thấy là Cố Diên.

"Trời trở lạnh mà em lại ăn mặc phong phanh như vậy." Cố Diên đứng trước cô, và liếc mắt nhìn một cái.

"Khoa trương."

Ánh mắt anh không biểu lộ cảm xúc gì, chút bất mãn thoáng qua là do sự chiếm hữu.

Gương mặt Đông Hỉ bỗng chốc trở nên đỏ bừng.

Sau khi nói xong, Cố Diên cũng không thèm nhìn cô nữa mà bước đi thẳng về phía trước.

Nhưng sau khi đi được vài bước, anh nhận ra người phía sau vẫn lề mề chưa theo kịp mình, cho nên anh bèn quay người lại và không kiên nhẫn nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Đông Hỉ bỗng giật mình, rồi vội vàng siết chặt chiếc áo khoác trên người, và đáp lại: "Đến đây!" rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân anh.

...

Khách sạn năm sao với không gian sang trọng, cộng thêm danh tiếng của gia tộc, khiến buổi tiệc mừng trăm ngày trở nên long trọng vô cùng.

Không ít phóng viên đã sớm có mặt ở các góc, ai nấy đều đang bận rộn chụp ảnh, hy vọng có thể bắt được một tin nóng nào đó.

Đông Hỉ theo Cố Diên đi vào bên trong khách sạn thì đã thấy có không ít phóng viên đang chuẩn bị rục rịch.

Tuy nhiên, Cố Diên chỉ cần thì thầm với thư ký Hà một câu, sau đó anh liền dẫn Đông Hỉ đi qua một lối VIP khác.

Đông Hỉ được anh nắm tay dắt đi.

Đôi giày da đắt tiền của anh bước trên thảm đỏ trầm ấm, từng bước đi đều tạo cảm giác vô cùng đáng ngưỡng mộ.

Nhìn vào tấm lưng vững chãi và chiếc cổ dài của Cố Diên khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm, trong lòng Đông Hỉ cũng dâng lên từng đợt ấm áp.

Chỉ nhớ những điều tốt, không để bụng thù hận, tính cách này thật sự hiếm có.

//

Khi bước vào sảnh tiệc, vừa đứng yên, bụng Đông Hỉ đột nhiên kêu lên, cô xấu hổ lấy tay ôm bụng.

Dù cô cố gắng chữa cháy nhưng vẫn bị Cố Diên chú ý.

"Đói à?" Cố Diên nhìn cô.

Mặt Đông Hỉ bối rối trở nên đỏ bừng, sau đó cô ngượng ngùng gật đầu.

Cố Diên biết cô thường xuyên ăn uống không điều độ, cả buổi chiều chỉ lo trang điểm nên chắc chắn là vẫn chưa ăn gì, anh không nói gì thêm mà chỉ quay sang dặn Hà Toàn: "Này, cậu dẫn bà chủ đi ăn chút gì đó đi."

"Vâng."

Đông Hỉ còn muốn nói gì đó, nhưng trong chớp mắt, Cố Diên đã bị một đám người bao quanh.

Những người vây quanh Cố Diên đều là các doanh nhân, Đông Hỉ ngay lập tức bị đẩy ra ngoài.

Cảm giác mất mát lập tức lan tràn trong lòng cô, nhưng không thể trách được, bởi vì anh còn có công việc của mình.

Đông Hỉ đành phải nghe theo lời Cố Diên, và đi theo chàng thư ký trẻ đi tìm đồ ăn.

Cô nhìn Cố Diên một cái thật sâu, rồi quay người rời đi.

Trong khi bị cuốn vào những lời tâng bốc của đám đông, ánh mắt Cố Diên vẫn không rời khỏi bóng dáng của Đông Hỉ, chiếc áo khoác rõ ràng quá rộng so với cô, và vì cô đã thả lỏng, chỉ mặc nó qua loa, cho nên nó không thể che kín như anh muốn.

Ánh mắt Cố Diên lại trở nên lạnh lùng, quai hàm hơi siết lại, có thể thấy tâm trạng anh đang có vẻ không tốt.

Anh cố gắng kìm nén cơn thôi thúc muốn bước tới nhắc nhở cô mặc áo đàng hoàng.

Có thể nào đừng để lộ quá nhiều như thế không?

Nhưng tiếc là chẳng ai biết được tiếng lòng của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play