Đông Hỉ vốn dĩ đã thức dậy muộn, sau khi thu dọn khu vườn nhỏ của mình thì đã đến gần trưa.
Vì thường xuyên bị mẹ chồng gọi đến học lễ nghi ở nhà chính cho nên cô cũng không có thời gian để phát triển sở thích của mình. Trong số những sở thích ít ỏi, trồng hoa nhổ cỏ là một trong số đó, còn những lúc rảnh rỗi khác cô sẽ trốn trong phòng ngồi vẽ tranh.
Thật ra, lúc mới kết hôn với Cố Diên, Đông Hỉ đã thử đi xin việc. Dù sao cô cũng là cử nhân của Học viện Mỹ thuật Trung ương, lý lịch không tệ, chỉ cần nộp đơn là có rất nhiều công ty muốn tuyển dụng, nhưng sau khi bắt đầu làm việc, mẹ chồng ở nhà luôn gây khó dễ cho cô. Lâu dần, Đông Hỉ cũng không thể chịu nổi và quyết định nghỉ việc ở nhà làm một bà nội trợ toàn thời gian.
Những điều bất công này cô cũng chưa bao giờ kể với Cố Diên, dù sao hai người bọn họ cũng đã quen nhau từ nhỏ, trước và sau hôn nhân Cố Diên luôn đối xử tốt với cô. Cô không muốn Cố Diên phải bận lòng vì những chuyện nhỏ nhặt này.
Chuyện đêm qua anh mang bao cao su cô nghĩ cũng không cần phải tính toán, dù sao lấy được anh đã là một phúc phần lớn. Hơn nữa, đời người còn dài, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, cô tự tin nghĩ như thế.
Sau khi tháo đôi ủng dính đầy bùn đất ra, Đông Hỉ vừa bước vào nhà thì liền nhìn thấy người đàn ông đang ung dung uống trà và đọc báo trên ban công.
Toàn thân Cố Diên ngập trong ánh nắng, anh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần dài màu đen, thân hình cao lớn, phong thái ung dung, khung cảnh đẹp đẽ như một bức tranh.
Đông Hỉ thấy vậy thì bỗng nhiên sững người, thì ra hôm nay anh không đến công ty, chuyện này làm cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Cố Diên từ khi sinh ra vốn đã đẹp trai, gia thế và địa vị cũng không tồi, những người xung quanh đều quen với việc kính trọng và vây quanh anh. Trong văn cổ có nói rằng những người như anh được gọi là "rồng phượng trong loài người," Đông Hỉ cũng rất đồng tình với lời nói này. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trong tiềm thức cô không muốn Cố Diên nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình sau khi nhổ cỏ, vì vậy Đông Hỉ định tranh thủ lẻn nhanh vào phòng tắm.
Nhưng khi cô mới chỉ đi được vài bước thì đã bị Cố Diên phát hiện.
"Lén lút làm gì thế?" Anh vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản đó.
Đông Hỉ lập tức đứng im không động đậy.
Mỗi lần cô tính dùng mánh khóe đều bị anh bắt bài dễ dàng, đúng là khó chịu mà.
Cố Diên đặt tờ báo xuống, rồi từ từ bước đến trước mặt cô.
“Em muốn đi tắm rồi thay đồ.” Đông Hỉ lí nhí trả lời, cô nhất thời không dám nhìn thẳng vào mắt anh, móng tay cô còn đang dính đầy bùn đất.
Thật ra cô cũng không cần phải lén lút như thế, nhưng không có người phụ nữ nào muốn bị người đàn ông mình thích nhìn thấy mình xuất hiện trong dáng vẻ bẩn thỉu và nhếch nhác, huống hồ người đàn ông này lại còn là một người khá khó tính.
Hai ngày liền bị anh bắt gặp trong dáng vẻ nhếch nhác, Đông Hỉ chỉ muốn nhanh chóng đào một cái hố rồi lập tức trốn vào đó.
Cố Diên nhìn chằm chằm Đông Hỉ một lúc lâu mà không nói gì.
Không hiểu sao, mỗi tháng có vài ngày Đông Hỉ lại trông yếu đuối như thế này, Cố Diên cũng đã quen với điều đó. Bình thường cô khá nhõng nhẽo, lúc đó anh sẽ chiều chuộng cô, nhưng dáng vẻ yếu đuối như thế này thường xuất hiện khi cô trở về từ nhà chính, cũng không biết là cô học được cái thói xấu này từ đâu, Cố Diên chỉ nghĩ đơn giản là cô đang làm nũng quá mức.
Cảm giác của Cố Diên đối với Đông Hỉ khá phức tạp, yêu thì không hẳn, nhưng cũng không phải là ghét bỏ. Có lẽ là vì hai năm qua cô đã xử sự rất ngoan ngoãn, Cố Diên cũng đã dần quen với sự hiện diện của cô, quen với việc cô cứ ríu rít bên tai, và nhõng nhẽo làm nũng, nhưng gần đây thì cô lại tỏ ra hờ hững, có lẽ đó lại là một trò tranh giành sự chú ý nhàm chán. Cố Diên nhìn thấu nhưng lại không nói ra.
Dù sao anh cưới cô cũng là có chút mục đích, và chuyện cưới cô cũng có thể giúp anh tránh khỏi những kẻ phiền phức bên ngoài.
Về việc sau này sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ ra sao, Cố Diên cũng không suy nghĩ nhiều.
Ít nhất bây giờ anh vẫn cảm thấy khá hài lòng.
Hai vợ chồng đứng đối diện nhau, cùng im lặng một lúc, sau đó Cố Diên đột nhiên nói với cô: "Ngày kia có một buổi tiệc tối, em nhớ tham dự."
"Tiệc tối?" Đông Hỉ nghe thấy thế thì lập tức ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, đôi mắt trong sáng của Đông Hỉ trực tiếp đánh vào đồng tử và trái tim của Cố Diên, khiến tim anh như vừa đập lỡ một nhịp.
Vừa nghe thấy có tiệc tối, cô lập tức hỏi "Anh cũng sẽ đi chứ?", Đông Hỉ rõ ràng là có chút mong đợi, nói xong cô còn tiến sát lại gần Cố Diên một chút.
Gần đến mức Cố Diên thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi đất và hương hoa tươi mới trên người cô, đó là mùi bị dính lên người sau khi làm vườn.
Nhưng sự ngẩn ngơ chỉ diễn ra trong chốc lát, cô thực sự có sức quyến rũ để mê hoặc người khác, Cố Diên bình thản nhìn về phía trước, nhấp một ngụm trà nóng, sự kinh ngạc ban nãy ngay lập tức tan biến.
Cố Diên biết Đông Hỉ thích lộ diện, đặc biệt là ở những bữa tiệc lớn như vậy, cô sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để xuất hiện. Nghe thấy sự phấn khích trong lời nói của cô, anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì mấy, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt kiêu hãnh của cô, rồi lười biếng trả lời: "Đi."
"Vậy buổi tiệc tối đó là tiệc gì vậy? Là tiệc mừng công, tiệc từ thiện hay là..."
Đông Hỉ tiếp tục đoán mò, sau đó Cố Diên nhanh chóng ngắt lời cô: "Là tiệc mừng 100 ngày của cháu trai chủ tịch tập đoàn Thịnh Luân."
Ngay khi anh vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt của Đông Hỉ lập tức trở nên cứng đờ, tại sao lại trùng hợp là tiệc mừng 100 ngày cơ chứ.
Giống như có một cảm giác khó chịu đang chậm rãi lan tỏa, sau đó cô ngay lập tức hỏi tiếp: "Mẹ, mẹ cũng sẽ đi chứ?" Giọng cô có chút gấp gáp.
Cố Diên cảm thấy hơi lạ, đang yên đang lành tại sao cô lại tự nhiên hỏi chuyện này? Nhưng vì Đông Hỉ đã hỏi thì anh cũng cũng không ngại giấu: "Có lẽ là cũng sẽ đi."
Nói đến hai mẹ con bọn họ, mối quan hệ không gần gũi cũng không xa cách, chỉ là trên bề mặt vẫn ổn. Từ nhỏ Cố Diên đã lớn lên bên cạnh bà nội, bình thường anh cũng không có nhiều giao lưu với bà Văn.
Cố Diên không gần gũi với ai, anh cũng chẳng quan tâm đến những người lớn tuổi, và trong suốt những năm qua, người duy nhất vẫn giữ mối quan hệ thân mật với anh là Đông Hỉ.
Tuy nhiên, Cố Diên lại cảm thấy rằng Đông Hỉ và mẹ anh có một số điểm tương đồng, chẳng hạn như trong những dịp xuất hiện công khai như thế này thì hai người bọn họ đều cảm thấy rất hứng thú.
Nghe thấy mẹ chồng mình cũng sẽ đi, Đông Hỉ lập tức cúi đầu, rồi ủ rũ đáp lại một tiếng "Ồ", sự hưng phấn ban đầu đã bị dập tắt quá nửa.
Gần đây, mẹ chồng cứ ép cô mang thai, nhưng tối qua Cố Diên vẫn dùng bao cao su. Mẹ chồng còn hy vọng cô sớm sinh cho bà ấy một đứa cháu trai kháu khỉnh, nhưng làm sao mà sinh được cơ chứ? Trong khi anh chẳng hề có ý định để cô nối dõi tông đường, Đông Hỉ không thể làm hài lòng cả hai bên.
Và bữa tiệc tối ngày kia lại là tiệc mừng 100 ngày của một đứa trẻ, không biết mẹ chồng sẽ nói gì với cô khi nhìn thấy cảnh đó. Đông Hỉ bắt đầu cảm thấy lo lắng, trong đầu cô đang không ngừng xuất hiện hàng loạt kết quả tồi tệ.
Nhưng Cố Diên hoàn toàn không biết cô đang lo lắng điều này, anh chỉ cảm thấy tính cách của cô càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.
"Không muốn đi à?" Cố Diên hỏi.
"Không phải..." Đông Hỉ vội vàng phủ nhận.
...
Cảm giác đó kéo dài đến bữa ăn, trong bữa trưa, Đông Hỉ rõ ràng có chút mất hồn, chỉ thất thần cầm đũa chọc vào bát, hai mắt vô hồn, hiển nhiên là không còn tâm trạng ăn uống. Cô vừa nghĩ về bộ đồ sẽ mặc trong buổi tiệc, và còn phải vừa nghĩ cách đối phó với sự khó chịu từ mẹ chồng.
Còn Cố Diên thì vẫn như mọi khi, lạnh lùng, nghiêm túc, và không nói một lời.
///
Buổi chiều, Cố Diên đi làm và lại không về nhà qua đêm, Đông Hỉ chờ mãi, cuối cùng buồn ngủ quá, nên liề nằm trên ghế tựa ngủ quên lúc nào không hay.
Cô lại quên tắt đèn ngủ, ánh sáng ấm áp lẻ loi chiếu rọi trong đêm đen cô đơn, khung cảnh này gần như đã trở thành thói quen.
Trước khi đi ngủ, cô buồn chán lướt mạng một hồi thì tình cờ phát hiện có một bài viết hot với tiêu đề “Có chồng thuộc kiểu người cấm dục là cảm giác như thế nào?”
Dưới bài viết có rất nhiều bình luận, Đông Hỉ nhìn chằm chằm vào bài viết một lúc lâu, thậm chí còn quên cả chớp mắt, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt trắng ngọc của cô. Một lúc sau, cô liền vội vàng nhấn vào xem.
“Đàn ông không có cái gọi là cấm dục, chỉ là anh ta yêu bạn không đủ sâu mà thôi.”
Yêu không đủ sâu.
Dòng đầu tiên đã là một cú đánh mạnh.
Đông Hỉ cắn khớp ngón tay rồi tiếp tục đọc.
“Tôi đồng ý, đồng ý, làm gì có đàn ông nào mà cấm dục chứ? Chẳng qua là do gương mặt và khí chất thôi. Chồng tôi cũng vậy, nhìn như một người lãnh đạm, nhưng lại thường xuyên làm những chuyện rất chi là tình cảm với tôi~~ (thẹn thùng) (thẹn thùng).”
Không ngờ nội dung bài viết lại đi lệch chủ đề, bên dưới toàn là những người khoe khoang chuyện tình cảm của bọn họ.
Đông Hỉ đọc một lúc, cô vốn định tìm sự đồng cảm trong thế giới mạng để giải tỏa nỗi buồn trong lòng, nhưng lại vô tình ăn phải một đống "cẩu lương", ngoài việc ghen tị ra thì chỉ còn biết ghen tị.
...
Gần 5 giờ sáng, Cố Diên mới về đến nhà, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, mọi thứ đều được Đông Hỉ chăm chút gọn gàng, cho nên không có dính chút bụi bặm nào.
Thiết kế phòng ngủ rất đơn giản, vì Cố Diên không thích những thứ màu mè, cho nên Đông Hỉ cũng không có cơ hội thể hiện. Điểm sáng duy nhất có lẽ là chiếc đèn nhỏ ở góc phòng phát ra ánh sáng ấm áp, như đang kể về một tình cảm không bao giờ tắt.
Khung cảnh này diễn ra hàng ngày, quen thuộc đến mức có thể vẽ lại ngay cả khi nhắm mắt. Ánh mắt Cố Diên không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ là có chút mệt mỏi. Anh vừa đi vào trong vừa tháo cà vạt, cởi áo khoác, rồi treo đồ lên giá.
Khi đi vào bên trong phòng ngủ, Cố Diên khẽ dừng lại, anh chợt nhìn thấy ai đó trên chiếc ghế mềm, thì ra là Đông Hỉ. Cô nằm cuộn tròn trong đó, mái tóc che đi nửa khuôn mặt nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng, chứng tỏ cô vẫn còn đang ngủ say.
Cố Diên liếc nhìn thân hình mềm mại không xương của cô một cái, nhưng cũng không có ý định bế cô lên giường, mà tự mình đi về phía phòng tắm.
Thời gian tắm của anh rất ngắn, chẳng bao lâu sau Cố Diên đã mặc đồ ngủ đi ra rồi nằm xuống giường.
Ngủ thì không ngủ được, đến 6 giờ cũng sẽ tự giác tỉnh dậy, vì thế Cố Diên không thực sự ngủ mà chỉ là đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
///
Phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ.
Khoảng 5 giờ rưỡi, Đông Hỉ bất ngờ tỉnh dậy, cô là vì bị lạnh mà tỉnh.
Khi tỉnh dậy, đầu óc cô vẫn còn mơ màng, cô phát hiện mình không nằm trên chiếc giường mềm mại, sau đó cô như nhận ra điều gì đó và lập tức đứng dậy, rồi ôm lấy đôi vai lạnh lẽo của mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau khi nhìn quanh, Đông Hỉ phát hiện đêm qua mình đã chờ Cố Diên quá lâu, đến nỗi còn ngủ quên trên ghế suốt cả đêm. Cô gõ gõ gót chân gần như tê cứng vì lạnh, vẻ mặt lộ rõ sự hối tiếc.
“Sao mình có thể bất cẩn như vậy chứ…”
Cô khó khăn bò ra khỏi chiếc ghế đã lún sâu, khi cô ngẩng đầu lên thì cô lại bất ngờ phát hiện có người đang nằm trên giường, là Cố Diên.
Anh đã về, Đông Hỉ chợt ngẩn ra, sau đó lại liếc nhìn chiếc đèn ngủ nhỏ, và phát hiện chiếc đèn cô thường bật khi ngủ đã bị tắt.
Cô vô thức cắn môi, và còn cắn thật chặt.
Để mặc cho răng cắm sâu vào lớp da thịt mềm mại.
Một cảm xúc không tên lập tức tràn ngập trong đầu cô. Uất ức? Giận dữ? Hay là nỗi phiền muộn ngày càng chất chứa sâu trong lòng?
Tại sao anh không đánh thức mình? Tại sao anh có thể tắt đèn mà lại để mặc cô ngủ quên trên ghế?
Những suy nghĩ rối nùi như mạng nhện, ngày càng chằng chịt, kéo theo nhiều kỷ niệm cũ kỹ phủ đầy bụi bám vào.
Từ nhầy nhụa đến khô héo, tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát.
Sau một lúc ngơ ngác, Đông Hỉ với đôi chân lạnh cóng bước chân trần trên tấm thảm. Cảm giác mềm mại của tấm thảm tạm thời xoa dịu phần nào nỗi sầu muộn trong lòng cô.
Tấm thảm này là do Cố Diên gọi người đến trải trong phòng vào đầu mùa thu năm ngoái, vì anh thấy cô thường xuyên đi chân trần.
Phòng ngủ mờ tối, rèm cửa được thêu thủ công tỉ mỉ và dày dặn đã che kín mọi ánh sáng lờ mờ ở ngoài trời.
Trên giường chỉ có phần chăn đang nhô cao nơi Cố Diên đang nằm, nhìn giống như là một ngọn đồi nhỏ, viền quanh hướng về phía mặt trời, trông rất ấm áp, khiến người ta không thể kìm lòng mà lập tức muốn lại gần.
Đông Hỉ chăm chú nhìn, và cô cũng không nhịn được liền tiến lại gần hơn.
Vừa đi, cô vừa xoa xoa hai tay và thổi khí ấm vào tay mình.
Cô bước đi rất nhẹ, ý định ban đầu của cô là không muốn đánh thức anh.
Cuối cùng, chiếc giường ngủ đã ở ngay trước mắt. Đông Hỉ muốn lén lút vén chăn lên rồi chui vào để lấy hơi ấm, mặc dù động tác của cô rất nhẹ, nhưng cô vừa lại gần Cố Diên một chút thì đã bị anh lập tức nắm lấy cổ tay.
Đông Hỉ đột nhiên trợn to mắt.