Bởi vì Đông Hỉ ngâm mình trong bồn tắm quá lâu nên khi đứng lên thì cô đột nhiên bị hạ đường huyết.
Đầu óc cô đột nhiên trở nên trống rỗng, suýt chút nữa thì đã không thể đứng vững.
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, cô phải dùng tay chống vào mép bồn tắm một lúc lâu thì mới có thể lấy lại sức.
Sau khi ý thức dần trở nên rõ ràng, Đông Hỷ liền thở ra một hơi dài.
Rồi cô cầm lấy một chiếc khăn treo trên giá để bắt đầu lau khô nước trên cơ thể.
Không lau thì không sao, nhưng khi chiếc khăn vừa lướt qua thì cảm giác đau đớn lập tức xuất hiện.
Lúc nằm trong bồn nước ấm cô không cảm thấy gì, nhưng bây giờ khi đứng lên, da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí, cảm giác đau đã trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Đông Hỉ liền cúi đầu xuống, chỉ thấy cánh tay và cổ tay mình có đầy những vết hằn đậm nhạt khác nhau.
Cô: "..."
//
Đông Hỉ ở trong phòng tắm khá lâu, sau khi dọn dẹp xong, cô mặc vào một bộ đồ ngủ thường ngày rồi bước ra ngoài.
Mỗi khi Cố Diên đã vào thư phòng thì gần như sẽ không bước ra nữa, và Đông Hỉ đương nhiên là hiểu rõ thói quen sinh hoạt của anh.
Cô còn tưởng rằng đêm nay lại là một đêm cô đơn một mình, nhưng vào lúc này khi cô ngẩng đầu lên thì cô lại chợt nhìn thấy rõ ràng một bóng lưng của người đàn ông đang đứng trước bàn trang điểm, Đông Hỉ bỗng nhiên có cảm giác như đang ngừng thở.
Sau khi đã xác nhận mình không phải là do mình nhìn nhầm, Đông Hỉ bỗng giật mình tỉnh lại, tim cô đập nhanh hơn một chút, rồi cô đặt tay lên ngực và chầm chậm tiến lại gần anh.
Cố Diên vừa mới được thỏa mãn cho nên tâm trạng anh lúc này khá tốt.
Với bản năng nhạy bén, Cố Diên lập tức biết được Đông Hỉ đang ở ngay phía sau anh mà không cần phải quay đầu lại, anh trực tiếp hỏi cô: "Sao em lại ở trong đó lâu thế, em làm gì trong đó vậy?"
Đông Hỉ nghe vậy thì chợt khựng lại, cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng mạnh mẽ của anh, vành tai cứng cáp quyến rũ, rồi cô nhỏ giọng trả lời đầy ngại ngùng: "Không... không làm gì cả."
Vì không biết tối nay anh có ngủ lại trong phòng hay không cho nên lúc này Đông Hỉ cảm thấy có một chút mong đợi.
Ngay khi cô vừa dứt lời thì Cố Diên lập tức quay lại, hành động có chút đột ngột.
Đối mặt đột ngột như thế, Đông Hỷ liền bị vẻ mặt rạng rỡ và tràn đầy năng lượng của anh làm cho giật mình. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tại sao trông anh không có vẻ gì gọi là mệt mỏi vậy nhỉ?
Không chỉ không mệt mà còn có thể nói là rạng rỡ hẳn lên.
Cố Diên cứ thế đứng trước mặt Đông Hỉ, thân người anh giúp che đi phần lớn ánh sáng từ trên đèn chiếu xuống, sau đó anh cúi xuống nhìn cô từ trên cao.
Cả người anh lúc này đang tràn đầy năng lượng, hoàn toàn trái ngược với Đông Hỉ mệt mỏi đến mức rã rời.
Rõ ràng toàn bộ quá trình vừa nãy cô chỉ bất động để mặc anh sắp xếp, mọi thứ đều theo ý của Cố Diên, và cô chỉ cần chịu đựng là đủ.
Nhưng sau cả một quá trình như vậy thì Cố Diên lại như không có gì, trong khi Đông Hỉ thì vẫn là người mệt mỏi nhất và khổ sở nhất, điều này thật không công bằng một chút nào.
Khi Đông Hỉ còn đang bối rối thì Cố Diên đột nhiên tiến tới gần cô thêm một bước, anh hơi cúi xuống nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và nói: "Mập ra rồi." Không biết anh có ý gì.
Đông Hỉ nhìn chằm chằm vào cằm của anh đang tiến đến gần, sau khi nghe thấy câu nói đó, gương mặt cô bỗng nhiên trở nên đỏ bừng.
Cố Diên nói xong liền nheo mắt lại, rồi lại nói tiếp: "Mập ở đâu vậy nhỉ?" Anh nhìn lên nhìn xuống một lượt cũng không thấy Đông Hỉ béo ra ở chỗ nào.
"..."
Đông Hỉ cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng khi ánh mắt cô vô tình lướt qua cuốn sổ tay của mình nằm trên bàn đang mở ra thì cô đã nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra vừa nãy Cố Diên đã vô tình nhìn thấy những nội dung ghi trong cuốn sổ tay của Đông Hỉ.
Vì uống thuốc đông y nên cô đã tăng thêm ba cân, sau đó khi ghi chép sổ tay, cô tiện thể cũng ghi lại chuyện này và còn cố tình tô đậm ba chữ "tăng cân" trong cuốn sổ.
Không ngờ lại bị Cố Diên nhìn thấy.
Khi được hỏi tăng cân ở đâu, Đông Hỉ có chút không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt tò mò, thẳng thắn và đầy hứng thú của Cố Diên thì cô cũng phải đành chịu thua, cô gật đầu một cách thành thật rồi chỉ vào một chỗ trên cơ thể mình.
Đông Hỉ đỏ mặt gật đầu, sau đó cô lại chợt nhớ đến chuyện vết hằn trên cánh tay, cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện với anh. ( truyện trên app T Y T )
"Còn nữa, anh... anh có thể đừng làm như vậy nữa được không?"
Đông Hỉ nhẹ nhàng thảo luận với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên nhăn nhó.
Cố Diên vừa nghe cô nói thế thì nhất thời cảm thấy có chút không hiểu rõ, anh khẽ nhếch môi: "Làm gì chứ?" Giọng điệu tràn đầy bình thản, thậm chí là còn mang theo chút hờ hững.
"Cánh tay em hơi đau." Đông Hỉ nhíu mày nói, cô bị vẻ mặt vô lại của anh chọc tức không ít.
"Đau à?" Nghe vậy, Cố Diên liền đứng thẳng người lên rồi ung dung hỏi lại, vẻ mặt như cười như không.
"Anh làm nhẹ thôi..." Đông Hỉ ấp úng thêm một câu.
À — bây giờ thì anh đã hiểu, hóa ra là cô đang than phiền.
Rõ ràng là Đông Hỉ đang dùng giọng điệu thảo luận, nhưng Cố Diên lại thấy cô đang làm bộ làm tịch.
Đêm nay chính cô là người đã chủ động trêu chọc anh, nhưng sao bây giờ nghe có vẻ như đang lên án anh vậy?
Và lúc này, Cố Diên cũng để ý thấy Đông Hỉ đã thay sang một bộ đồ ngủ khác, bộ đồ hiện tại so với lúc nãy thật sự quá ngây thơ, cô trông hoàn toàn khác với dáng vẻ buông thả trước đó.
Sau một lúc im lặng, "Biết rồi." Cố Diên lập tức hiểu ta và bình tĩnh đáp lại.
Chỉ là đôi mắt anh có chút sụp xuống, giống như là có chút buồn chán và không vui.
Không biết lời anh nói có thật hay không, Đông Hỉ không tin anh lại đồng ý nhanh như vậy, ngay khi cô còn muốn nói thêm gì đó thì lại bị Cố Diên đột ngột ngắt lời.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Cố Diên tiện thể nhìn chăm chăm vào vành tai đỏ hồng của Đông Hỉ một lúc, rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nhấn mạnh: "Lần sau anh sẽ chú ý." Nghe như là một lời trấn an.
Nghe anh nói vậy thì Đông Hỉ cũng dần cảm thấy yên tâm, nhưng cô vẫn không quên việc chính, cho nên sau đó cô lại nói: "Thế còn chuyện sinh con…"
"Không vội."
Lại là hai chữ "không vội" không thay đổi.
Nghe vậy, bộ dạng của Đông Hỉ lập tức xìu xuống, cô kéo chặt áo ngủ quanh mình, và cũng không thèm nhìn anh, cảm giác tủi thân càng tăng lên, có lẽ là cô vẫn còn để bụng chuyện lúc nãy anh đeo bao cao su.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, khó khăn lắm cô mới có đủ can đảm đòi hỏi anh ‘yêu thương’, lại còn dám mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm như thế, nhưng trước mặt người đàn ông mình yêu cô vẫn không thể đạt được điều mình mong muốn, ai mà không thấy tủi thân cơ chứ.
Cố Diên lại cảm thấy diễn viên kịch cũng không thể thay đổi sắc mặt nhanh như cô.
...
Đêm dần về khuya, Cố Diên xuất hiện trong chốc lát rồi lại quay lại phòng làm việc.
Đến nửa đêm, Đông Hỉ vẫn trông chờ anh sẽ quay lại, nhưng cuối cùng vẫn là chờ đợi trong vô vọng, đến lúc không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa thì cô cũng dần ngủ thiếp đi.
Tầm ba giờ sáng, Đông Hỉ đang mơ màng ngủ thì bỗng có cảm giác như có ai đó xâm nhập vào chăn của mình, một cơn ớn lạnh nhanh chóng ập đến, nhưng ngay sau đó liền có một hơi ấm từ bàn tay to lớn bao bọc lấy cô.
Cô mơ màng muốn dịch lại gần chỗ ấm, nhưng đột nhiên lại bị một thứ lạnh lẽo ôm chặt lấy.
Thứ lạnh lẽo ấy mạnh mẽ không cho cô có cơ hội phản kháng.
Đông Hỉ muốn thoát ra, nhưng cánh tay đang ôm chặt cô chẳng khác nào là gông cùm, cô hoàn toàn không thể thoát ra khỏi, hơn nữa cái ôm lạnh lẽo đã nhanh chóng trở nên rất ấm áp.
Cô khe khẽ rên rỉ vài tiếng, rồi dần dần ngoan ngoãn lại, sau đó cũng không cựa quậy nữa. Dù bị coi như gối ôm cả đêm nhưng cô cũng không tỉnh lại.
Một đêm ngủ yên cho đến khi tự nhiên tỉnh, Đông Hỉ mở mắt, nhưng lúc này trên giường chỉ còn lại có một mình cô.
Cạnh giường trống không, như thể lồng ngực ấm áp tối qua chỉ là một giấc mơ hư ảo.
///
Cố Diên như có mang theo một cái đồng hồ sinh học rất chuẩn bên mình, mỗi ngày cứ đúng sáu giờ rưỡi là anh liền tỉnh dậy đúng giờ, cho dù đêm qua có ngủ muộn như thế nào thì cũng không làm ảnh hưởng gì.
Sau khi tỉnh dậy, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, rồi quay đầu nhìn về phía người anh đã ôm ngủ suốt cả đêm qua: đầu của Đông Hỉ hướng về phía xa anh, cô ngủ rất say, như thể không muốn lại gần anh, và bộ phận mà tối qua cô nói đã ‘lớn lên’ bị tư thế nằm nghiêng ép thành một đường cong đầy gợi cảm.
Đúng là đã lớn lên nhiều, dấu răng trên đó cũng đã mờ dần, có lẽ vì bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm nên thân người Đông Hỉ khẽ cựa quậy, nhưng cô vẫn chưa chịu tỉnh.
Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo kín, giúp che đi ánh sáng màu ấm bên ngoài vừa mới hừng đông.
Trên chiếc giường lớn, đôi vợ chồng yên lặng nằm cạnh nhau, khoảnh khắc này thật sự rất yên bình.
Cố Diên lặng lẽ nhìn khuôn mặt say ngủ của Đông Hỉ một lúc, cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, rồi anh bỗng túm lấy cằm cô, xoay mặt cô về phía mình, để gương mặt đang ngủ đối diện trực tiếp với gương mặt anh.
Dường như chỉ khi nhìn thế này thì anh mới cảm thấy vừa mắt, ánh mắt anh tràn đầy vẻ hài lòng.
Sau khi nằm thêm một lúc thì Cố Diên không chút do dự lập tức ngồi dậy.
Hôm nay anh không đến công ty mà ở nhà.
Sau khi rửa mặt và thay đồ xong, anh đứng trước gương lớn, và một mình cài cúc áo, còn Đông Hỉ thì vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nửa chìm trong chăn, hơi thở đều đều. Cũng không thể trách cô được, dù sao đêm qua cũng đã tốn quá nhiều sức lực.
Cô nhỏ nhắn đến mức gần như không chiếm dụng bao nhiêu không gian và thậm chí còn không gây ra nhiều tiếng ồn, nhìn anh giống như là đang một con mèo vậy.
Mà lại là một con mèo không có trái tim.
Tuy nhiên thì chuyện này cũng không cần thiết lắm.
Ánh mắt của Cố Diên đột nhiên tối sầm lại trong chốc lát.
Anh mặc đồ chỉnh tề rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn tiện tay giúp cô đóng cửa phòng ngủ.
Khi bước xuống lầu, anh tình cờ nghe thấy mấy người giúp việc trong nhà đang tụ tập bàn tán, bọn họ nói rằng hôm đó Đông Hỉ trở về từ nhà chính bằng cách đi bộ.
Sau đó anh liền đi xác nhận chuyện này với người bảo vệ, và người bảo vệ ở cổng cũng xác nhận đúng là có chuyện đó.
Sau khi nghe tin này, người ta có thể dễ dàng liên tưởng đến một số cảnh tượng lúc đó.
Cố Diên bình thản nhấp một ngụm cà phê nóng, khuôn mặt đẹp trai của anh không biểu lộ ra cảm xúc gì.
“Lúc đó trời còn đang mưa, tài xế đã bỏ mặc bà chủ giữa đường, may mà ông Từ tình cờ ra nhìn một cái nên đã nhanh chóng đi tới che ô cho cô ấy, nếu không thì chờ khi tới nhà thì cả người bà chủ chắc chắn sẽ bị ướt sũng và sớm muộn cũng sẽ sinh bệnh mà thôi.”
Sự hiền lành của bà chủ được các người giúp việc nhìn thấy rõ. Nói dễ nghe thì là hòa nhã không tính toán, còn nói khó nghe thì là ngốc nghếch, tính cách quá ôn hòa và vô tư, bị bắt nạt cũng không biết kêu than hay phản kháng.
Cô có thể chịu đựng, nhưng nhóm người giúp việc thì lại không thể chịu nổi cảnh tượng này. Lần này bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội nên quyết phải tố cáo với ông chủ một lần cho bằng hết.
“Lại nữa?” Cố Diên nhanh chóng nắm bắt được từ khoá.
“Đúng vậy, ông chủ không biết đó thôi, thân thể của bà chủ vốn không tốt, bệnh nặng bệnh nhẹ cứ đến liên tục.”
Sau khi nghe vậy, Cố Diên chợt bật cười một cái rồi nói tiếp: “Chỉ là giả vờ mà thôi.” Anh thản nhiên lên tiếng, đây là lần hiếm hoi anh tám chuyện với người giúp việc trong nhà.
“Cái này… cái này…” Người giúp việc cảm thấy ông chủ nói vậy có phần quá phũ phàng.
Nhưng Cố Diên lại không hề nhận ra, thậm chí là còn cảm thấy vẫn chưa đủ.
Nhưng cũng không có gì quá khó hiểu, vì đó là chiêu trò cũ, hồi trẻ Đông Hỉ còn quá quắt hơn bây giờ.
Sau đó nhóm người giúp việc cũng không biết nói gì thêm nữa.
Cố Diên cầm chiếc cốc sứ lên rồi khẽ nhấp một ngụm cà phê nóng. Qua cửa sổ kính hoa văn, anh nhìn thấy bên ngoài có một người đang tưới hoa và nhổ cỏ.
Đông Hỉ vui vẻ chạy nhảy trong khu vườn nhỏ của mình, ánh nắng trải dài trên người cô, trông giống như một chú ngựa con không biết mệt mỏi.
Quá quắt? Đúng là rất quá quắt.
Cố Diên không cảm thấy mình nói sai điều gì.
Một học sinh chuyển trường, năm đó vì để thu hút sự chú ý của anh mà cô đã nói dối, rồi tới giả bệnh, và thậm chí là còn nhảy lầu, có thể nói là chiêu trò nào cũng đã dùng qua.
Và Cố Diên biết rằng, cho dù có lớn lên thì tính cách của cô cũng sẽ không thay đổi.