Tôi đang chờ đợi một điều bất ngờ ngoài ý muốn xảy ra, nhưng chẳng có gì cả. Xem ra lựa chọn này bắt buộc phải thực hiện rồi.
- Mấy anh có thể đợi đến khi tôi hoàn thành một việc trước khi đưa ra lựa chọn được không?
Con ma sau lưng nhẹ nhàng vén lọn tóc mai rơi trước trán tôi:
- Việc gì vậy?
- Tôi vừa mới đồng ý với anh Dặc sẽ giúp anh ấy xuống tầng hầm để lấy một vật, đợi tôi lấy về rồi sẽ nói cho mấy anh câu trả lời được không?
Nghe xong lời đó con ma phía sau ngừng động tác lại, anh chàng mặc áo choàng đen trước mặt tôi cũng sững sờ, nhưng ngay sau đó anh ta lại cười phá lên.
- Cô á? Đi xuống tầng hầm ấy hả? Cô điên rồi sao?
Tôi không hiểu lắm ý tứ trong lời nói này của anh ta, chẳng lẽ dưới tầng hầm có cái gì sao?
Con ma sau lưng thở dài:
- Anh Dặc vẫn chưa từ bỏ nữa.
- Rốt cuộc mấy người đang nói cái gì vậy?
Thằng cha sau lưng cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi lập tức nắm lấy cơ hội này chạy ra xa, kéo giãn khoảng cách với bọn họ.
Rốt cuộc tôi đã có thể nhìn rõ con ma ôm tôi có hình dạng gì. Anh ta rất cao, nhưng trông rất gầy gò yếu ớt, trên người có rất nhiều vết thương mờ nhạt, cũng không biết anh ta đã trải qua những gì.
Bọn họ không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó lại nói:
- Nếu cô có thể thành công mang con mắt kia về, chúng tôi sẽ không ăn thịt cô.
Điều này càng khiến tôi thêm chắc chắn rằng tầng hầm dưới kia không phải nơi đơn giản, nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cầu thang dẫn xuống nằm ở phía bên phải của ngã rẽ, thời điểm tôi đến thì người đàn ông đội mũ trùm đầu đã không còn ở đó nữa, cũng không rõ là đã đi xuống dưới hay là quay lại theo đường cũ.
- Đi đi, chúc cô lên đường bình an.
Anh chàng mặc áo đen đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại thằng cha tên là Tân này. Được một con ma chúc bình an, việc này thật sự nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Thành công đi xuống tầng một, khác hẳn với bầu không khí tối tăm ở tầng hai, nơi này vô cùng sáng sủa. Tuy hoàn cảnh vẫn giống như những tòa nhà cũ bỏ hoang, nhưng lại khiến cho tôi có cảm giác rất an toàn.
Đang lúc tìm kiếm lối vào tầng hầm, tôi bỗng nghe thấy một giai điệu dương cầm du dương. Mà ngay khi tôi nghe thấy âm thanh đó, không biết tại sao đầu óc bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng, vô thức bước đi về hướng phát ra âm thanh.
Âm thanh truyền đến từ đại sảnh, chính giữa đại sảnh được đặt một cây đàn dương cầm, mà trước cây đàn lại có một hồn ma nam với khí chất tao nhã đang ngồi. Anh ấy dường như không hề để ý đến tôi, vẫn tiếp tục chơi bản nhạc đang dang dở. Còn tôi thì càng lúc càng thấy chóng mặt, cơ thể dần dần mất kiểm soát mà đi về phía anh ấy.
Đợi đến khi anh ấy đàn xong bản nhạc tôi mới dần dần tỉnh táo lại, mới nhận ra mình đã ngồi xuống bên cạnh anh ấy từ lúc nào.
- Nghe hay không?
Tôi ngẩn người:
- Hay.
- Quả nhiên vẫn là con người biết cách thưởng thức, cô có biết chơi dương cầm không?
Giờ phút này tôi lại cảm thấy có chút may mắn vì mình đã từng học đàn dương cầm.
- Biết chun chút.
- Vậy thì chơi một bản nhạc cùng tôi nhé?
Cứ như vậy, chẳng hiểu sao tôi lại bắt đầu chơi đàn cùng anh ấy. Song trông dáng vẻ của anh ấy có vẻ cảm thấy rất hạnh phúc khi có người chơi đàn cùng.
Một khúc nhạc kết thúc, anh ấy nói:
- Cuối cùng thì cũng tìm được một người bạn có thể chơi đàn cùng tôi, cô có bằng lòng ở lại cạnh tôi không?
Không được, theo như nội dung cốt truyện bình thường nếu tôi đồng ý thì tôi sẽ trực tiếp ending luôn, suốt đời sẽ không thể rời khỏi nơi này. Nhưng nếu không đồng ý, lỡ anh ấy nổi giận cho tôi đi chầu trời thì phải làm sao?
- Cô có bằng lòng ở lại cạnh tôi không?
Anh ấy lặp lại lần nữa rồi tiến sát lại gần tôi hơn. Tôi quyết định dùng cùng một lý do trước đó để tránh khỏi lựa chọn này.
- Cô muốn xuống tầng hầm sao?
Tôi gật đầu thật nhanh.
- Tầng hầm rất nguy hiểm, huống hồ cô còn chẳng có chìa khóa của người canh giữ, cũng không có cách nào vào được.
Chìa khóa của người canh giữ ư? Nói như vậy, thật ra tôi đã tìm thấy một chiếc chìa khóa trên người đàn ông đội mũ trùm đầu.
Tôi lấy nó ra đưa cho anh ma tao nhã xem:
- Là cái chìa khóa này phải không?
Anh ấy ngắm nghía một hồi rồi hỏi:
- Làm sao cô có được nó vậy?
Tôi kể lại ngắn gọn cho anh ấy những chuyện đã xảy ra, anh ấy nghe xong chỉ thản nhiên nói một câu:
- Chúc cô may mắn.
Sau khi an toàn thoát ra ngoài tôi bắt đầu tìm kiếm lối vào tầng hầm, kết quả là lục soát khắp tầng một cũng không tìm thấy cầu thang đi xuống.