Trở lại đại sảnh một lần nữa, anh ma tao nhã nhìn tôi quay lại sớm như vậy cũng không hề ngạc nhiên.
- Không tìm được lối vào phải không?
Tôi ngại ngùng gật đầu.
- Nếu tôi giúp cô tìm lối vào, cô có bằng lòng ở lại không?
Tôi ngẩn người ra, vì hoàn thành nhiệm vụ tôi phải xuống tầng hầm, nhưng nếu muốn xuống dưới thì phải đồng ý ở lại với anh ấy, phải chọn như thế nào đây?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định ném lại câu hỏi cho anh ấy:
- Nếu anh chỉ cho tôi lối vào, chờ sau khi tôi quay lại sẽ nói cho anh biết đáp án được không?
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh ma tao nhã, sợ rằng câu trả lời này sẽ không có tác dụng. Tuy nhiên anh ấy chỉ do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.
- Hy vọng khi cô quay trở lại sẽ cho tôi một câu trả lời hài lòng và thuyết phục.
Sau khi nói xong câu đó, anh ấy mở nắp đàn dương cầm trước mặt lên, và lối vào ở ngay trong đó. Tôi có chút không dám tin nhìn vào phần trống rỗng phía dưới cây đàn dương cầm, rồi lại nhìn lối đi ở bên trong nó. Thì ra tầng hầm bên dưới thuộc về một không gian khác, chẳng trách mà tìm không ra!
Khoảnh khắc bước chân vào cây đàn dương cầm tôi có chút loạng choạng suýt ngã, nhưng đã được anh ấy đỡ lấy. Tôi vô thức nhìn về phía tay anh ấy, rất thon dài và đẹp. Tuy có chút lạnh lẽo nhưng so với anh chàng tóc trắng thì dễ chịu hơn nhiều.
- Cảm ơn.
Anh ma tao nhã lắc đầu:
- Chờ cô trở về.
Trước khi bước xuống, tôi quay đầu lại nhìn anh ấy thêm lần nữa, đây là lần đầu tiên tôi chủ động hỏi tên một con ma. Có lẽ là vì sự cô độc trên người anh ấy, hoặc có thể là vì sự dịu dàng chân thành hơn của anh ấy.
Anh ấy ngẩn người:
- Mạch, tôi tên là Mạch.
*
Khi toàn thân hoàn toàn tiến vào lối đi, nguồn sáng phía trên đầu dần dần biến mất. Cũng may là những ngọn đuốc trên hai bên tường bùng cháy ngay khi ánh sáng biến mất, giúp tôi nhìn rõ con đường phía trước.
Con đường này được thiết kế rất giống với lối đi dẫn đến hầm ngục mà tôi từng thấy trên TV, thêm vào đó là không gian chật hẹp đã khiến tôi cảm thấy có chút áp lực tâm lý ở một mức độ nhất định. Con đường này rất dài, hơn nữa còn rất nhiều khúc ngoặt, may mắn là không có ngã rẽ nào, bằng không tôi nghĩ thấy mình sẽ bị lạc đường ở nơi này.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, khi tôi sắp bị hoa mắt chóng mặt vì phải qua quá nhiều khúc cua thì cuối cùng cũng nhìn thấy lối vào. Không gian trở nên rộng rãi hơn hẳn, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng giảm đi phần nào.
Tôi quan sát xung quanh, phát hiện hai bên có rất nhiều căn phòng được xây giống như nhà tù, qua những song sắt có thể nhìn thấy một số đồ vật kỳ quái bị giam giữ bên trong. Mỗi cánh cửa đều được dán thông báo cảnh báo chi tiết, tôi xem qua khoảng chừng vài cái. Những thứ bị giam giữ bên trong có phần tương tự với những thứ nguy hiểm mà tổ chức SCP* sẽ thu giữ.
[*SCP Foundation là một tổ chức giả tưởng được tạo ra bởi một dự án văn học. Trong bối cảnh viễn tưởng của tổ chức, Tổ chức SCP chịu trách nhiệm việc bảo vệ, quản thúc những thực thể, sinh vật, vật thể vi phạm luật tự nhiên.]
-
Vì vậy tôi quyết định chọn giữ một khoảng cách nhất định với những căn phòng này, để tránh trường hợp chết một cách bí ẩn ở đây mà không hiểu vì sao. Tuy nhiên, chẳng biết đó có phải là ảo tưởng của tôi hay không, nhưng tôi cứ có cảm giác nếu ở lại đây quá lâu sẽ xảy ra chuyện cực kỳ không hay.
Thế là tôi tốc chiến tốc thắng, bắt đầu xem nhanh qua từng cảnh báo chi tiết ở trước cửa mỗi phòng, cố gắng tìm kiếm đôi mắt của anh Dặc giữa vô số căn phòng.
Thẳng đến khi đi đến tận cùng, rốt cuộc tôi mới tìm thấy căn phòng chứa đôi mắt của anh Dặc. Nhưng mà căn phòng này khác với những căn phòng kia, nó không phải là dạng có song sắt mà là kiểu kín hoàn toàn. Chẳng có một khe hở nào cả, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Tôi lấy chìa khóa của người đàn ông đội mũ trùm đầu ra, ngắm ngay ổ khóa rồi hít một hơi thật sâu.
Nó khác biệt hẳn so với những căn phòng kia, với cả đây còn là bộ phận cơ thể của một trong những nhân vật nam chính, chắc chắn có tính nguy hiểm cực kỳ cao. Hơn hết trò chơi sẽ không để tôi chết như vậy, cho nên dù có nguy hiểm thì tôi vẫn có thể sống sót.
Đó cũng là lý do tại sao sau khi trải qua những ám chỉ tâm lý của mấy tên vừa rồi mà tôi vẫn dám trực tiếp đi xuống nơi này như cũ. Trò chơi sẽ không đưa ra nhiệm vụ bắt buộc phải chết, cũng sẽ không có tình tiết chắc chắn phải chết.
Có điều, tôi vốn tưởng rằng trong quá trình này sẽ gặp phải chuyện gì đó, nhưng cho đến khi tôi mở cửa ra và nhìn thấy cặp mắt được đặt chính giữa căn phòng thì vẫn không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Song, tôi cũng không vì thế mà yên tâm, vì đoạn nội dung kết truyện này không kích hoạt sự kiện nào, có nghĩa là sự kiện sẽ xảy ra khi tôi cầm lấy cặp mắt này, nhưng mà tôi không còn con đường lui khác nữa rồi.