CHƯƠNG 6.
“Vậy bây giờ thế nào?” Hoa Thì hỏi, “Về khách sạn nghỉ ngơi trước?”
“Không.” Du Chiêu nói, “Đến cũng đến rồi, liền xã giao một chút đi.”
Dù sao quy cách của buổi dạ tiệc này cũng rất cao, có thể giúp Du Chiêu mở rộng quan hệ. Mặc dù nhìn y bình thường lạnh nhạt không thích kết bạn, nhưng kinh doanh mà, dù là người hướng nội cũng sẽ trở nên năng động hơn, cũng chẳng còn cách nào.
Thế nên mặc dù Du Chiêu có ít bạn bè, nhưng trong giới kinh doanh cũng sẽ có nhiều quan hệ xã giao
Có không ít người xem thường y là omega, tất nhiên cũng sẽ có người tán thưởng. Huống hồ vài năm gần đây số lượng omega thành đạt ngày càng nhiều. Là “nhóm yếu thế”, tất nhiên bọn họ sẽ đối với “đồng loại” càng quan tâm giúp đỡ nhiều hơn, dù sao kẻ địch mạnh luôn rình rập khắp nơi, chuỗi thực vật nằm ở đáy chuỗi thức ăn* chỉ có thể đoàn kết với nhau vượt qua mùa đông lạnh giá.
* Trong tự nhiên, thực vật/động vật nhỏ/con trùng,.. thường đứng ở những mắt xích đầu tiên trong chuỗi thức ăn, chúng là những sinh vật yếu ớt, làm thức ăn cho sinh vật khác. Ở đây, omega bị coi là những người ở thế yếu, phải chịu sự đàn áp của alpha.
Du Chiêu và Hoa Thì vừa đi được vài bước liền gặp được “đồng loại” ___ Chủ tịch tập đoàn Tinh Cảnh: Phùng Đình Vệ.
Phùng Đình Vệ là omega, năm nay đã hơn bốn mươi nhưng vẫn chưa kết hôn, kinh doanh thành công nhờ phát triển các ngành nghề truyền thống. Cho dù là người trong mắt luôn không chứa nổi một hạt bụi như Du Chiêu cũng cực kì kính trọng Phùng Đình Vệ.
Phùng Đình Vệ nhìn thấy Du Chiêu liền giơ ly rượu lên, ra hiệu với y: “Chiêu Nhi cũng tới à?”
Nghe được thanh âm quen thuộc Du Chiêu liền quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy được Phùng Đình Vệ đang đứng dưới đèn. Ông mặc tây trang kết hợp với một đôi giày đang thịnh hành gần đây, trang nghiêm mà không mất đi vẻ thời thượng. Chỉ là ngoại hình của ông không tính là xinh đẹp, khuôn mặt chữ điền, nếu là alpha thì tất nhiên không có trở ngại, nhưng ông là omega, sẽ bị xem là hơi thô kệch. Nhưng ông không hề ngại ngùng, giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong thái tự tin.
Du Chiêu đi tới chỗ Phùng Đình Vệ, cùng ông cụng ly, nói: “Phùng tổng cũng tới ạ?”
Phùng Đình Vệ nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, nơi nào có tiền thì ta đến.”
“Phùng tổng không ở Tinh Cảnh làm ông chủ mà lại tới ngân hàng trông kho bạc hay sao.” Du Chiêu đùa giỡn nói.
Phùng Đình Vệ ha ha cười lên, nói: “Thằng nhóc cậu nói đùa thật nhạt nhẽo, nhưng mà dùng cái khuôn mặt này để nói, thật sự khiến người ta không thể không ôm bụng cười to được a.”
Du Chiêu nói chuyện ngữ điệu vững vàng, giống như một cái đài phát thanh, vẻ mặt lạnh băng không cảm xúc, lúc kể chuyện cười ngược lại có cảm giác tương phản manh rất vi diệu, khiến người ta cảm thấy rất thú vị.
Phùng Đình Vệ lại hỏi: “Nghe nói gần đây cháu đi xem mắt? Thế nào?”
Du Chiêu có chút bất ngờ: “Mới xem mắt hai ngày trước thôi, sao cả ngài cũng biết vậy?”
“Hai ngày trước? Sao cả ta cũng biết?” Phùng Đình Vệ chà chà hai tiếng, nói “Thằng nhóc cậu thì sao, tiếp theo không có kế hoạch gì à?”
“Bát tự còn chưa xem đâu ạ.” Du Chiêu nói, “Giờ có nói cũng vô ích.”
Hoa Thì ở bên cạnh chú ý, Du Chiêu cùng Phùng Đình Vệ thời điểm ở chung thập phần thoải mái, tự nhiên hai người là bạn bè cũ. Trên thực tế Du Chiêu quen biết Phùng Đình Vệ chỉ mới hơn hai năm.
Hai năm trước, Du Chiêu vừa lên quản lý công ty gia đình không lâu, bị ba con Du Ung “ám hại”, Phùng Đình Vệ giúp y một lần, y cảm kích trong lòng cho nên đối với ông vừa tôn trọng vừa tin tưởng.
Phùng Đình Vệ là omega cho nên đối với những omega dốc sức tạo dựng sự nghiệp đặc biệt có cảm tình. Đặc biệt là Du Chiêu, y khiến ông nhớ lại thời điểm mình hai mươi tuổi. Cho nên Phùng Đình Vệ đối với y rất quan ái*.
(*) Quan ái: quan tâm, yêu thích
Phùng Đình Vệ hướng Du Chiêu nở nụ cười, nói: “Chuyện xem mặt như vậy cũng vô căn cứ, còn không bằng tìm thêm vài mối làm ăn lớn, trước mặt hai vị phụ huynh bộc lộ tài năng!”
Du Chiêu gật gật đầu, thái độ lại qua loa. Kì thực trước đây Du Chiêu cũng từng nghĩ như vậy. Y nghĩ, nếu mình có được thành tựu thì có thể được cha để ý, nhưng sự thật không đẹp như giấc mơ. Vô luận y nỗ lực ra sao, trong mắt cha, y vĩnh viễn không thể sánh bằng người em trai alpha kia.
Đối phương làm một, y phải làm một trăm mới có thể bù lại, càng khỏi nói Du Ung ở phía sau âm thầm phá hoại bao nhiêu hợp đồng của y. Những chuyện này cha làm sao không biết? Chỉ là ông nhắm một con mắt mở một con mắt mà thôi.
Quá nhiều bất công, Du Chiêu nhìn lâu cũng hiểu, cho dù y có giãy giụa nhiều hơn, ở trong ngôi nhà kia y sẽ không bao giờ có địa vị.
Phùng Đình Vệ nể mặt Du Chiêu, nói: “Được rồi, ta giới thiệu cho cháu một khách hàng lớn. Sau này nếu thành công kí hợp đồng thì nhất định phải mời ta ăn cơm đấy nhé.”
Vừa nghe đến ba chữ “khách hàng lớn” đôi mắt Du Chiêu liền sáng lên, cũng quên mất sầu não, tinh thần phấn chấn nói: “Vậy rất cảm ơn ngài.”
Phùng Đình Vệ giới thiệu cho y khách hàng lớn, vậy nhất định là khách hàng vô cùng lớn nha!
Du Chiêu bắt được khách hàng lớn, giống mèo con bắt được cá, chỉ còn kém nước liếm mép kêu meo meo.
Xoay người, Phùng Đình Vệ liền dẫn Du Chiêu tới trước mặt một alpha. Alpha này ___ Nói thật, sau khi vào cửa Du Chiêu cũng đã liếc mắt chú ý tới gã. Không phải nguyên nhân gì khác, chính là rất ít khi nhìn thấy alpha nào mặc đồ… ừm… lấp lánh như vậy.
Vị alpha này cùng đại đa số nhân sĩ tham gia bữa tiệc giống nhau, mặc sơ mi trắng quần tây. Vấn đề là, cổ áo sơ mi, cổ tay, khuy áo của gã đều nạm kim cương, dưới ánh đèn phát sáng long lanh, mọi người muốn không chú ý tới cũng rất khó.
Phùng Đình Vệ giới thiệu: “Vị này chính là Cao Bá Hoa, tổng giám đốc của Big Corporation, tuổi trẻ tài cao a.”
Du Chiêu bắt tay cùng Cao Bá Hoa. Cao Bá Hoa cười nói: “Tin tức tố của anh rất nhạt.”
Phùng Đình Vệ nở nụ cười, nói: “Tính cách của cậu ấy cũng rất lạnh nhạt, ngược lại càng giống beta, dường như không gì có thể ảnh hưởng tới cậu ấy.”
Cao Bá Hoa gật đầu, cùng Du Chiêu bắt đầu nói chuyện phiếm. Du Chiêu có ý định đem đề tài dắt tới chuyện làm ăn, Cao Bá Hoa tựa hồ cùng cảm nhận được, cũng liền nói tới việc của mình: “Cậu biết, chúng tôi làm sản xuất thực phẩm, vẫn rất quan tâm giá cả nguyên vật liệu, gần đây nhất giá cả thịt gà có chút biến động khá lớn…”
Du Chiêu nghe vậy, tựa hồ nghĩ tới điều gì, liền nói: “Vậy ngài có suy nghĩ tới việc kết hợp hay không? Thành phẩm thịt gà thông thường đều móc nối với thức ăn gia súc, chúng ta có thể lợi dụng ngũ cốc, đậu phộng, kì hạn giao hàng, khóa chặt thành phẩm…”
Cao Bá Hoa nghe vậy gật đầu, nói: “Xem ra Chiêu tổng hiểu biết rất rộng. Chúng tôi quả thật có cân nhắc tới chuyện này, nhưng còn chưa tìm được đối tác thích hợp, cho nên mới chạy tới New York nhìn một chút.
“Tập đoàn của ngài chủ yếu hoạt động trong nước, vì sao không cân nhắc các đối tác nội địa?”
“Chuyện này tôi cũng từng nghĩ đến.” Cao Bá Hoa gật đầu, nói: “Anh có để cử đơn vị nào không?”
Du Chiêu nói: “Tập đoàn Kinh Môn, ngài từng nghe nói chưa?”
Du Chiêu nghĩ thầm: Nếu như mình có thể giúp tập đoàn Kinh Môn kéo về khách hàng lớn như Cao Bá Hoa, nhất định sẽ làm cho Khuất Kinh nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Du Chiêu cùng Cao Bá Hoa hàn huyên một hồi, cũng không nói nhiều về đề tài này. Dù sao, đây chỉ là cuộc nói chuyện phiếm thông thường, Du Chiêu sẽ không tỏ ra y quá gấp gáp. Nhân viên bán hàng quá vội vàng muốn bán hàng là một nhân viên thất bại. Khách hàng nhìn thấy kiểu nhân viên như vậy đều muốn rút lui.
Du Chiêu không nhanh không chậm hàn huyên cùng Cao Bá Hoa một hồi, trao đổi danh thiếp xong liền rời đi.
Du Chiêu vốn dĩ đang sầu não việc làm thế nào để chạm mặt với Khuất Kinh, cũng không thể lần nào cũng làm bộ ngẫu nhiên được, rất ngu. Hiện tại có Cao Bá Hoa làm “cầu nối”, vậy hết thảy sẽ thuận lý thành chương*. Hơn nữa nếu Cao Bá Hoa quyết định hợp tác, vậy không phải Du Chiêu cần nghĩ cách theo đuổi Khuất Kinh, Khuất Kinh ngược lại nên theo sau Du Chiêu mời cơm tặng quà!
* Thuận lý thành chương: việc tự nhiên phải thế.
Du Chiêu cảm thấy thu hoạch của ngày hôm nay đã đủ rồi, vừa chuẩn bị rời khỏi dạ tiệc thì di động liền vang lên.
“Xin chào?” Du Chiêu tiếp điện thoại.
“Chiêu tổng à.”
___ Thanh âm lẫn trong tiếng gió, tăng thêm vài phần khàn khàn gợi cảm.
Du Chiêu bị thanh âm này câu tới mất hồn, sửng sốt hồi lâu: “Ồ… Phải… Là Khuất tổng sao?”
“Là tôi.” Khuất Kinh nói, “Trách cậu cho tôi uống nửa ly rượu, hiện tại tôi không thể lái xe.”
Du Chiêu nghi ngờ hỏi: “Tôi bắt anh uống rượu?… Không phải trước đó anh đã uống ư?”
“Không uống, thư kí của tôi đổi thành trà lê tuyết.”
Du Chiêu đã hiểu, bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Thì ra là như vậy.”
Lần đầu tiên y thấy có người đi dạ tiệc mà không uống rượu, lấy trà lê tuyết thay champagne, cũng đủ kì lạ. Nhưng nghĩ lại, alpha mà luôn mang theo thuốc ức chế không phải càng kì lạ hơn sao?
“Là lỗi của tôi, thật sự rất xin lỗi.” Du Chiêu trả lời, “Mang thêm phiền toái cho anh.”
“Đúng, nên cậu lái xe đưa tôi về đi.”
Du Chiêu nói: “Tôi cũng uống rượu.”
“Vậy cậu đi về thế nào?”
Du Chiêu nói: “Trợ lý của tôi lái.”
“Vậy cậu tiện thể cho tôi quá giang.” Khuất Kinh nói như chuyện đương nhiên, giống như trợ lý của Du Chiêu cũng là của hắn.
Du Chiêu nghĩ: Khuất Kinh cũng mang theo thư kí, làm sao có khả năng không ai lái xe cho anh ta? Lui mười ngàn bước mà nói, coi như Khuất Kinh thật sự không có thư kí, kia bắt xe cũng rất thuận tiện, làm sao nhất định phải đi ké xe của y?
Nghĩ tới nghĩ lui, Du Chiêu chỉ có thể cho ra một kết luận thô thiển: Hắn muốn ngủ với mình.
Hết chương 6.
Editor: Tùy Tiện