CHƯƠNG 5.

Khuất Kinh là một người cực kì bận rộn.

Ngươi hỏi bận tới trình độ nào ấy à?

Thang Kha, thư kí của Khuất Kinh tự giễu nói: “Sau khi đi theo Khuất tổng, tôi đã không còn biết cái gì gọi là sai múi giờ nữa rồi. Khuất tổng của chúng ta xài múi giờ riêng!”

Thật sự không chém gió. Bọn họ không ở Đông Kinh, không ở London cũng không ở New York, nhưng đã bay từ Đông Kinh, đến London, lại đến New York.

Nói chung thì, ở đâu xảy ra vấn đề thì bọn họ ở đó.

Hiện tại chi nhánh New York xảy ra vấn đề, bọn họ tất nhiên phải bay tới New York.

Có Khuất tổng ra tay, mọi chuyện rất nhanh đã được giải quyết.

Dù sao cũng chỉ là vấn đề nhỏ, Khuất Kinh bàn bạc với quản lý chi nhánh trong chốc lát liền xong việc. Đối tác ngược lại muốn mời bọn họ tới tham dự dạ tiệc, Khuất Kinh đương nhiên sẽ không từ chối.

Trong dạ tiệc tất nhiên không thể thiếu vũ công ca múa, vũ trường, quầy bar, tiệc rượu linh đình, đặc biệt là những omega tú sắc khả san*. Hơn nữa, đối với alpha có nồng độ tin tức tố cao mà nói, bọn họ không hề có sức đề kháng.

(*) Tú sắc khả xan: chỉ người có tư sắc mỹ lệ mê người, dùng sắc đẹp thay cơm.

Trước khi tới dạ tiệc Khuất Kinh nói nhỏ với Thang Kha: “Hôm nay tôi không uống rượu.”

Thang Kha thức thời gật đầu, lấy một ly champagne từ phục vụ, sau đó thay thế bằng trà lê tuyết, màu sắc thoạt nhìn rất giống nhau, sẽ không ai chú ý.

Khuất Kinh là một người cẩn thận, đặc biệt là ở những bữa tiệc xã giao tư nhân.

Tin tức tố nồng độ quá cao là một chuyện tốt, nhưng cũng có thể là một chuyện xấu.

Thang Kha đưa “champagne” lê tuyết cho Khuất Kinh, hắn mỉm cười giơ ly cùng mọi người tán gẫu, bàn luận khí thế về nền kinh tế thế giới.

Đối tác giới thiệu với Khuất Kinh một omega… là một người có dung mạo phi phàm, gương mặt như trái táo tây, môi anh đào, trên người tản ra hương hoa quả mùa hè ngọt ngào.

“Đây là Hạ Lăng.” Đối tác giới thiệu, “Cũng là người Trung Quốc giống ngài. Cậu ấy là thực tập sinh, rất thông minh cũng rất chịu khó. Cậu ấy nói ngưỡng mộ ngài đã lâu, biết ngài muốn tới đây liền đặc biệt cao hứng, vẫn luôn tranh thủ cơ hội tới buổi dạ tiệc này.”

Hạ Lăng hướng Khuất Kinh nở nụ cười, khuôn mặt lộ ra nét đỏ bừng như trái táo chín mọng.

Khuất Kinh gật gật đầu, uống một ngụm trà lê tuyết, nói: “Đây thực sự là đề cao tôi quá rồi.”

Đối tác nói muốn đi tiếp đãi các khách nhân khác liền rời đi trước. Trong góc chỉ còn Khuất Kinh cùng Hạ Lăng mặt đối mặt, có chút càng thêm lúng túng.

Hạ Lăng nói: “Kì thực tập của tôi ở đây sắp kết thúc, chuẩn bị quay về nước. Rất hi vọng có thể công tác tại tập đoàn Kinh Môn.”

“Vậy thì tốt quá, công ty chúng tôi rất hoan nghênh người mới.” Khuất Kinh khách khí trả lời.

Hạ Lăng khẽ mỉm cười. Hắn biết mình lớn lên xinh đẹp, cũng biết cười như thế nào là đẹp mắt nhất. Cười lộ ra núm đồng tiền, là dáng dấp xinh đẹp nhất của hắn.

Khuất Kinh nhìn cậu trai trẻ tuổi trước mắt, không thể không thừa nhận cậu ta thơm nức mũi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Từ bên ngoài đánh giá, cậu ta là người khôn khéo, sẽ không phạm sai lầm ở bên ngoài.

Khuất Kinh uống hết chén “rượu”, có thể Thang Kha vừa vặn tới phòng rửa tay, Hạ Lăng nhìn nhìn liền nói: “Tôi giúp ngài rót thêm ly mới nhé.”

“Há, không cần.” Khuất Kinh vung vung tay, “Chờ thư kí của tôi trở lại đi…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một nam nhân đưa ly rượu tới: “Khuất tổng, uống không?”

Khuất Kinh liếc mắt một cái liền gặp được cái người omega vô sắc vô vị, biểu tình lãnh đạm Du Chiêu.

Hai ngày nay Khuất Kinh đã chạm mặt Du Chiêu tới ba lần, hắn phát hiện thời điểm Du Chiêu ở bên ngoài chưa bao giờ để lộ ra mùi hương của mình.

Điều này làm Khuất Kinh có chút giật mình.

Bởi vì, hắn đã từng ngửi thấy tin tức tố của Du Chiêu.

Tin tức tố của Du Chiêu cực kì nồng, mùi hương ấy giống như dòng nước ngầm, lặng lẽ chảy, nhưng lại có sức hủy diệt cực lớn.

Mà ngày thường, cho dù chỉ một chút xíu mùi hương y cũng không để lộ ra, thật giống như một omega đã mất đi tuyến thể, ánh mắt vô tình, mà thân thể lại vô vị.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Khuất Kinh nhận lấy ly rượu Du Chiêu đưa tới, nhấp một ngụm, thôi thôi đêm nay liền “phá giới”.

“Chiêu tổng cũng ở đây à?” Khuất Kinh ngậm cười nói.

Du Chiêu gật đầu, nói: “Thật trùng hợp.”

Hạ Lăng nhìn cái tên omega nửa đường chạy ra, trong lòng tự nhiên không vui, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười: “Có thể giới thiệu một chút không? Vị này là bạn của Khuất tổng hay sao?”

“Không tính.” Du Chiêu đáp, “Chúng tôi không phải bạn bè, chỉ là đối tượng xem mắt bình thường mà thôi.”

Dù Khuất Kinh là người gặp qua nhiều sóng to gió lớn nhưng vẫn bị sặc: “Khụ, khục…”

Hạ Lăng nghe vậy cũng sợ ngây người, không khỏi quan sát Du Chiêu tỉ mỉ hơn một chút.

Du Chiêu thực sự là một đại mỹ nhân, nhưng mỹ nhân tựa băng sơn, không tức giận, không hiểu phong tình, cũng chẳng có mùi tin tức tố câu nhân, trên người y chỉ thoang thoảng mùi dầu gội rất nhẹ ___ Chắc không phải mùi tin tức tố của y đâu nhỉ? Nếu vậy thì thật sự quá vô vị.

Hạ Lăng không cho rằng người như vậy có thể câu lên hứng thú của alpha. Huống chi Khuất Kinh còn là một alpha có nồng độ tin tức tố siêu cao?

Hạ Lăng an tâm, cười nói: “Không phải ngài đây nói đùa chứ? Khuất tổng ưu tú như vậy mà cũng cần phải đi xem mắt ư?”

“Tôi ưu tú như vậy cũng cần xem mắt.” Du Chiêu đáp, “Tại sao anh ấy lại không cần?”

Du Chiêu nói chuyện luôn mang theo cảm giác thờ ơ, thường khiến người nghe được khó chịu.

Hạ Lăng lại nói: “Tôi nghĩ nếu Khuất tổng muốn tìm đối tượng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người xếp hàng nhỉ?”

Du Chiêu suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói: “Phía tôi cũng có rất nhiều người xếp hàng.”

Hạ Lăng không nghĩ tới Du Chiêu sẽ trả lời như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Ngược lại Khuất Kinh nở nụ cười, nói với Du Chiêu: “Xin hỏi, phải xếp hàng ở đâu?”

Du Chiêu vừa muốn nói, điện thoại lại vang lên, y nhíu nhíu mày, nói một tiếng “Xin lỗi không tiếp được”, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Hạ Lăng nhân cơ hội tới gần Khuất Kinh, nói: “Khuất tổng muốn ngắm cảnh đêm không? Đây chính là nơi có tầm nhìn tốt nhất thành phố đấy.”

Khuất Kinh gật đầu, theo Hạ Lăng đi tới một bên khác ngắm cảnh.

Mà Du Chiêu ở bên kia nhận điện thoại, quay đầu lại đã phát hiện Khuất Kinh cùng Hạ Lăng đều không thấy.

Lúc này Hoa Thì đi lên, nói: “Bọn họ đi tới đài quan sát, có muốn đuổi theo hay không? Xem một chút?”

“Không cần.” Du Chiêu nói, “Theo đuổi khách hàng không thể quá gấp gáp.”

Hoa Thì bất đắc dĩ nói: “Nhưng bọn họ một cái là alpha có nồng độ tin tức tố cao, một cái là omega dâm đãng, cậu không sợ giữa bọn họ phát sinh chuyện gì à?”

“Sẽ phát sinh cái gì?” Du Chiêu đáp, “Lẽ nào bọn họ có thể đăng kí kết hôn ngay ở ban công sao?”

Hoa Thì có chút giật mình: “Kia… Nếu bọn họ muốn làm chuyện thân mật hơn?”

Du Chiêu nói: “Thân mật hơn sẽ ảnh hưởng tài sản sao?”

Hoa Thì lại không hiểu nói: “Không… Không phải chứ. Cậu chỉ cân nhắc tới vấn đề tài sản, không cân nhắc cái khác à?”

Du Chiêu cũng không hiểu: “Không phải vì tài sản thì sao tớ phả theo đuổi anh ta?”

 

Hết chương 5.

 

Editor: Tùy Tiện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play