CHƯƠNG 7.
Thời điểm Khuất Kinh đi xuống dưới lầu, trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt.
Hoa Thì ngồi ở ghế lái, cách một tấm kính chắn gió quan sát Khuất Kinh, chép miệng: “Này, đối tượng hẹn hò của cậu thật CMN đẹp trai nha.”
Du Chiêu ngồi cạnh ghế lái liếc mắt một cái, nói: “Cũng được.”
Hoa Thì bất đắc dĩ: “Cái này mà là cũng được? Chiêu tổng à, yêu cầu của ngài có phải quá cao rồi không.”
“Tớ không có yêu cầu về ngoại hình.” Du Chiêu trả lời
Hoa Thì minh bạch. Du Chiêu đây không phải là chọn đối tượng, mà là chọn khách hàng!
Khuất Kinh gõ lên cửa xe, Hoa Thì liền đi xuống, giúp hắn mở cửa.
“Ông chủ muốn đi đâu?” Hoa Thì khách khí hỏi.
Khuất Kinh nhìn Hoa Thì một thân sơ mi tím, ngữ khí cũng cực kì nhiệt tình, cảm thấy rất thú vị. Cái người đàng hoàng trịnh trọng quá mức như Du Chiêu cư nhiên mang theo bên người một tên trợ lí lưu manh, thật sự là thú vị.
Khuất Kinh nói: “Quá giang hai người một đoạn. Trời tối rồi cũng không tiện bắt hai người vòng vèo xa xôi. Hai người ở đâu thì tôi ở đó, bây giờ chắc vẫn đặt được phòng VIP.”
Du Chiêu nghe xong liền minh bạch, thuận theo nói: “Nếu anh không ngại, có thể ở cùng phòng với tôi.”
Khuất Kinh mỉm cười nói: “Chiêu tổng không chê thì tôi cũng không chê.”
Du Chiêu từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn Khuất Kinh, mà cặp mắt sắc bén kia cũng nhìn lại y. Tim Du Chiêu bất giác chậm một nhịp.
Bầu không khí trong xe vô cùng vi diệu.
Hoa Thì nghe hai người nói chuyện, suýt chút nữa phải chửi “Đờ mờ”.
Đây là cái tình huống gì?
Hẹn chịch à?
Hoa Thì đạp chân ga, chỉ cảm thấy cái cua này cua hơi gắt, cậu còn chưa kịp chuẩn bị.
Hoa Thì một đường lái xe về thẳng khách sạn.
Thật ra Khuất Kinh cũng đặt phòng ở khách sạn Thử Ly ____ Đương nhiên, vì Khuất Kinh ở đây nên Hoa Thì và Du Chiêu mới đặt phòng ở đây. Mục đích chính tất nhiên là để “tình cờ gặp gỡ”, không nghĩ tới bọn họ lại ngồi chung xe đi về.
Xe dừng, Hoa Thì cùng Du Chiêu đều xuống xe, chỉ có Khuất Kinh vẫn bất động như một pho tượng phất. Hoa Thì nghĩ thầm “Còn dám bày ra tư thế ông chủ lớn”, tuy giận nhưng Hoa Thì vẫn cung kính mở cửa xe giúp Khuất Kinh, mời “ông chủ” đi xuống.
Hoa Thì nghĩ: Này thật giống như nương nương trong cung không có nha hoàn đỡ sẽ không bước nổi, cái tên này cũng là ‘ngươi không mở ta không xuống’. Mệt đám omega kia thèm muốn hắn tới rơi nước miếng, tất cả đều là giả dối!
Đoạn đường từ bãi đậu xe đến thang máy đều là Hoa Thì tự thân vận động: từ mở cửa, bấm nút, quẹt thẻ.
Khuất Kinh một bộ đương nhiên ___ không phải thô lỗ, chính là “tự nhiên phải thế”.
Không gian trong thang máy nhỏ hẹp, ba người đều không nói gì. Vẫn là Khuất Kinh mở miệng trước, mỉm cười nói với Du Chiêu: “Các cậu cũng ở khách sạn này sao?”
“Vâng.” Du Chiêu nói, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Khuất Kinh cũng không nói hắn đặt phòng ở đây, chỉ đáp, “Đêm nay sợ là phải làm phiền Chiêu tổng cùng tôi chen chúc một chỗ rồi.”
Hoa Thì oán thầm: Cái thứ đồ chơi này muốn chen chỗ nào?
Du Chiêu cùng Hoa Thì nói chúc ngủ ngon sau liền dẫn Khuất Kinh vào phòng của mình.
Khuất Kinh bước vào phòng, có lẽ là cổ áo sơ mi chật chội khó chịu, trước tiên mở nút cổ áo, sau đó cởi xuống cúc tay áo. Cúc áo màu xanh lam đặt ở trên bàn lấp lánh phát sáng.
Du Chiêu đi tới bên cạnh bàn, nói: “Khuất tổng, uống rượu không?”
“Còn muốn uống?” Khuất Kinh lắc đầu, “Không được.”
Du Chiêu gật gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất của khách sạn. Khuất Kinh cũng thuận theo tầm mắt Du Chiêu nhìn ra ngoài, chỉ nói: “Phòng của cậu quá thấp, phong cảnh ở phòng tôi mới thực sự đẹp.”
Du Chiêu lại nói: “Thì ra Khuất tổng cũng ở chỗ này?”
“Đúng vậy.” Khuất Kinh gật đầu, “Muốn cùng tôi lên đó ngắm cảnh hay không?”
Du Chiêu liếc mắt nhìn Khuất Kinh, nói: “Tôi không phải người tùy tiện.”
Khuất Kinh cũng nở nụ cười: “Hôm đó vì sao cậu lại tự trói mình trong nhà vệ sinh?”
Du Chiêu không nghĩ tới Khuất Kinh đột nhiên nhắc tới việc này ___ Đây có thể nói là thời khắc mất mặt lúng túng nhất trong cuộc đời nhân sinh của Du Chiêu.
Trên mặt Du Chiêu ngược lại không thấy lúng túng, y hờ hững nói: “Tôi không phải người tùy tiện.”
Du Chiêu nhìn tấm thủy tinh lớn được lau chùi sạch sẽ, mơ hồ lộ ra bóng dáng của Khuất Kinh ___ Như có như không.
Chỉ có đôi mắt kia, so với hào quang bên ngoài cửa sổ còn sáng hơn.
Trái tim Du Chiêu đập liên hồi ___ Y chưa bao giờ có cảm giác như vậy, thực sự hoài nghi không biết có phải phản ứng cơ thể đã bị tin tức tố khống chế hay không.
Thật đáng sợ, rõ ràng đã dùng thuốc ức chế…
Du Chiêu chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác hô hấp của Khuất Kinh từ sau truyền đến, hàm răng của hắn đặt ở sau cổ Du Chiêu.
“Anh…” Du Chiêu cả kinh muốn nhảy dựng lên, lại phát hiện hàm răng cũng không có ép lên da thịt y mà là xé mở miếng ngăn tin tức tố.
Miếng dán bị xé đi, trong nháy mắt, khoang mũi Khuất Kinh tràn ngập hương hoa mân côi mật ong thơm ngào ngạt
Khuất Kinh thuận thế đem Du Chiêu đặt lên tường kính, bàn tay vòng ra phía trước thăm dò.
Tin tức tố mất đi sự ngăn chặn giống như thành trì không còn tường thành bảo vệ, rất nhanh Du Chiêu liền chìm đắm trong tình dục…
Hết chương 7.
Editor: Tùy Tiện