CHƯƠNG 1.
Đại sảnh Uyển Dao Tửu xa hoa, ngay cả đèn chùm cũng là loại thiết kế riêng độc nhất vô nhị. Tinh vân đồ đằng phía trên cao được xếp thành từ những ngọn đèn xanh nhỏ, khiến trần nhà trông như một bầu trời sao xanh lam thâm thúy.
Đáng tiếc, Tiểu Thích đứng ở đại sảnh lo lắng chờ đợi không có tâm tình thưởng thức hội quán cực kì xa hoa này.
Hắn sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, lại ngẩng đầu, nặng nề thở phào một hơi ___ Rốt cục cũng nhìn thấy người hắn đang chờ xuất hiện.
Du Chiêu bước nhanh dưới ánh đèn, nhìn thế nào cũng giống như người mẫu nổi tiếng.
Y đi rất nhanh, quần tây vừa vặn bao lấy đôi chân thon dài, từng chuyển động đều hiện ra đường nét duyên dáng.
“Thế nào?” Ngữ khí Du Chiêu khi nói chuyện rất vững vàng, “Trình tổng, Lưu tổng đều đã đến?”
“Không chỉ là bọn họ!” Tiểu Thích xoa xoa mồ hôi trên trán, “Ung tổng cũng tới!”
Ung tổng cũng là “Tổng”, nhưng gã không phải họ Ung. Gã và Du Chiêu đều họ Du, để phân biệt nên một người gọi Ung tổng, một người gọi Chiêu tổng.
“Gã rõ ràng muốn cướp tay trên!” Tiểu Thích cắn răng nói, “Chúng ta nhất định không thể để gã phỗng tay trên được!”
“Đương nhiên không thể.” Du Chiêu nói rất nhẹ, cũng rất tự tin.
Trình Tổng làm ăn ở nước ngoài, cọc sinh ý này vốn là Du Chiêu vượt bốn ngàn cây số, ăn cát nằm bão nửa tháng mới đem về tay. Không nghĩ tới, Du Ung bỗng nhiên muốn cướp người!
Lúc này, một nam thư kí tiến lên đón tiếp. Là Đường Đông, thư kí của Du Ung.
Đường Đông khom lưng lấy lòng cười, bộ dáng hết sức ân cần, muốn thay Du Chiêu cầm cặp công văn. Du Chiêu là người cẩn thận, không để hắn chạm tới mà đưa cho Tiểu Thích. Tiểu Thích vội vàng đưa hai tay nhận lấy.
Đường Đông một chút cũng không khó chịu, khuôn mặt vẫn cười nói: “Ai nha, Chiêu tổng đến thật là khéo. Ung tổng vừa mới khai tiệc ngài đã tới rồi!”
Lời này nói ra giống như Du Chiêu mới là kẻ nhặt tiện nghi của Du Ung.
Đường Đông dẫn Tiểu Thích, Du Chiêu lên lầu. Đến khách phòng quả nhiên thấy Du Ung đã cùng với Trình tổng, Lưu tổng nâng ly uống rượu, khí thế ngất trời mà tán gẫu. Nhìn thấy Du Chiêu tới, Trình tổng cũng chỉ thoáng gật đầu.
Trong lòng Du Chiêu rõ ràng, đối phương vừa nhìn Du Ung liền yêu thích. Bởi Du Ung là alpha, còn y là omega. Cái gọi là “kém người một bậc”, chính là khi nói chuyện làm ăn, phải nỗ lực 200% mới có thể nhận lại 100% tôn trọng.
Bất quá Du Chiêu đã quen với cái quy củ luật bất thành văn này, trong lòng đã chuẩn bị xong đối sách làm thế nào đem thứ thuộc về mình đoạt lại từ tay Du Ung.
Đạp lên mặt cái tên alpha này cũng không phải lần đầu tiên. Đối với việc này, Du Chiêu đã khá có kinh nghiệm, thậm chí đến hiện tại còn chẳng có chút cảm giác thành tựu, dường như đó chỉ là một chuyện thường tình.
Nhân viên phục vụ bưng trà dâng nước hầu hạ Du Chiêu, lại hỏi Du Chiêu ăn gì, có kiêng gì không.
Du Chiêu đơn giản trả lời hai câu, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Du Chiêu uống hai chén trà, liền hỏi Tiểu Thích: “Túi của tôi đâu?” Dừng một chút, Du Chiêu lại hỏi, “Cậu không đưa cho nhân viên phục vụ chứ?”
“Không ạ, em vẫn luôn mang theo bên người.” Tiểu Thích biết quy củ, vẫn luôn ôm cặp công văn không buông tay, bấy giờ mới đưa cho Du Chiêu.
Du Chiêu gật gật đầu, mang theo công văn rời khỏi chỗ ngồi.
Nhìn bóng lưng Du Chiêu rời đi, Du Ung định liệu trước mà nở nụ cười.
Du Chiêu có một bí mật ít người biết, nhưng Du Ung biết. Nói thế nào bọn họ cũng là anh em a! Từ nhỏ lớn lên cùng một nhà, làm sao có thể giấu giếm được?
Bẩm sinh nồng độ tin tức tố của Du Chiêu đã cao hơn người bình thường, nếu như y là một alpha thì đây chắc chắn là một chuyện tốt. Nhưng mà omega…. Đối với alpha của y mà nói, chắc cũng là một chuyện tốt.
“Đừng nhìn anh trai tôi bình thường mặt lạnh như băng, chờ tới khi y phát tình…” Du Ung nhìn Đường Đông cười lạnh nói, “Anh biết phải làm gì rồi chứ?”
“Tôi biết. Tôi đã an bài một tên móc túi giả dạng thành nhân viên phục vụ.” Đường Đông thấp giọng nói, “Hắn đã đem thuốc ức chế của Du Chiêu đổi thành nước muối sinh lí rồi.”
Du Ung vừa cười vừa nói: “Tôi đây vẫn còn có chút lương tâm, cũng không có hạ độc hay là chuốc thuốc mê y, dù sao cũng là anh em.”
Du Ung cũng không có an bài nam nhân lung ta lung tung tới “làm việc”. Gã chỉ là muốn Du Chiêu bỏ lỡ lần giao dịch này, đồng thời làm cho y trước mặt mọi người thất thố mà phát tình là đủ. Chỉ cần cái này, gã tin tưởng đối với người kiêu ngạo như Du Chiêu chắc chắn là đả kích mang tính hủy diệt.
Nồng độ tin tức tố quá cao Du Chiêu vẫn luôn dùng miếng dán ngăn tin tức tố ở sau cổ, tránh người khác ngửi được mùi của y.
Du Chiêu đến phòng rửa tay, như bình thường lấy ra thuốc ức chế, tiêm vào. Y không biết, thuốc ức chế đã bị đánh tráo.
Nhưng rất nhanh Du Chiêu liền phát hiện dị trạng.
Nhịp tim của y trở nên gấp gáp không quy luật, mọi vật trước mắt bắt đầu mơ hồ. Y mềm mại đỡ lấy tường, đột nhiên ý thức được cái gì.
Du Chiêu thừa dịp mình vẫn còn lý chí, lập tức gọi điện cho Tiểu Thích.
Không nghĩ rằng, giờ phút này Tiểu Thích bị ấn trên bàn rượu thoát không được, điện thoại di động cũng bị tên móc túi móc đi mất.
Du Chiêu thấy Tiểu Thích không nhận điện thoại liền đoán được bảy tám phần, trong lòng càng sốt ruột.
Từ trước tới giờ y vẫn luôn cho mình là một khối sắt, chỉ có khuyết thiếu trời sinh của omega là y không có cách nào chiến thắng…
Y phát hiện ý thức của mình đã có chút mơ hồ, liền lấy bút máy mang bên người đâm lên mu bàn tay chính mình.
Mu bàn tay lập tức chảy máu nhưng y cũng thanh tỉnh không ít. Thừa dịp còn chút sức lực cùng tỉnh táo, Du Chiêu nhìn quanh bốn phía, thấy phòng rửa tay có một cái biển “Đang dọn dẹp” liền vội vã treo lên, thuận thế đóng cửa phòng lại.
Y đem tất cả miếng dán ngăn tin tức tố bên người dán lên, tránh chính mình khi phát tình tin tức tố quá nồng hấp dẫn kẻ khác. Sau đó y soạn một cái tin nhắn, gửi tin nhắn cầu cứu khẩn cấp cho tất cả mọi người___ Đương nhiên, người có thể dựa vào như thế không có nhiều.
Bây giờ… Chỉ có thể chậm chạp chờ đợi cứu viện.
Y khóa trái cửa phòng vệ sinh, nhốt mình bên trong, dùng ca-ra-vat chặn miệng, xé rách áo khoác đem bản thân trói vào bồn cầu.
Du Chiêu biết tình trạng này rất lúng túng nhưng y tin tưởng cứu viện chốc lát sẽ đến. Có thể người trong “danh sách” của y sẽ không để y chờ quá lâu.
Không nghĩ tới, có người còn tới sớm hơn.
Khuất Kinh đi tới trước cửa phòng rửa tay, cau mày nhìn tấm biển “đang dọn dẹp”, hắn gõ cửa hai lần nhưng không thấy ai đáp lại. Hắn đẩy cửa đi vào, lập tức phát hiện trong không khí có một mùi hương kì dị không thể nói được.
Bản thân hắn là một alpha có nồng độ tin tức tố rất cao, bởi vậy hắn cũng cực kì mẫn cảm đối với tin tố của omega. Hắn ở trong phòng tìm kiếm nửa ngày, phát hiện có một buồng vệ sinh bị khóa trái – Đằng sau cánh cửa kia tỏa ra một loại khí tức vi diệu.
Phảng phất như có một đóa hoa ở bên trong lại bị lồng pha lê phong bế lại chỉ có thể tản ra từng tia từng sợi mùi hương, giống như mưa bụi.
Khuất Kinh gõ cửa buồng ngăn, tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh bên trong.
Kì quái… Hắn nghe được tiếng nghẹn ngào ___ sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì đi?
Khuất Kinh nhíu mày, phá cửa.
Cửa vừa mở, Khuất Kinh không thể không thừa nhận rằng: hắn bị sốc.Omega dáng dấp tuấn mỹ, cái cổ thon dài mang theo mùi mồ hôi. Áo sơ mi trắng đã bị mồ hôi thấm ướt, đường nét mơ hồ hiện lên rõ ràng, hai tay hai chân bị quần áo trói chặt, giữa đôi môi phấn hồng ngậm lấy ca-ra-vat lụa, ánh mắt mê man. Thời khắc nhìn thấy hắn đôi mắt mỹ nhân liền sáng lên, như sao trên trời, như nước dưới biển.
Giờ khắc này Du Chiêu đã không còn bộ dáng băng lãnh thường ngày, cả người đều nóng hầm hập.
Khuất Kinh không quen biết Du Chiêu, mà Du Chiêu cũng không quen biết Khuất Kinh.
Du Chiêu nhìn thấy Khuất Kinh hai mắt liền sáng lên, vì trên người đối phương thơm ngào ngạt.
Hương vị của Khuất Kinh giống như lửa than đốt cháy, chậm rãi tỏa trong không khí, càng ngửi càng nồng, càng ngửi càng ấm.
Khuất Kinh ngồi xổm trước mặt Du Chiêu, kéo xuống ca-ra-vat trong miệng y.
Du Chiêu gần như ngay lập tức bật ra tiếng rên rỉ.
Hơi thở của y phả bên môi Khuất Kinh.
Khuất Kinh ngửi được hương hoa mân côi, nhưng so với hoa mân côi lại càng ngọt ngào, giống như bên trên cánh hoa tích tụ không phải là nước, mà là mật ong.
Là một đại mỹ nhân thơm hương hoa mân côi mật ong.
Khuất Kinh giúp Du Chiêu cởi trói, đại mỹ nhân lập tức mềm oặt ngã vào trong lòng hắn, mang theo nhiệt độ cơ thể khó có thể làm ngơ.
Du Chiêu nhắm chặt hai mắt, tham lam kề sát đôi môi tại cổ Khuất Kinh. Nơi ấy truyền tới hương bạch xạ* khiến tâm hồn Du Chiêu như được gột rửa.
(*) Bạch xạ: Hương bạch đàn
“Ngoan, đừng cắn người nha.” Khuất Kinh một bên vuốt ve tóc Du Chiêu, một bên cởi quần y.
Hạ thể bình thường ít được tiếp xúc với ánh nắng ___ Trắng muốt, lại nhu thuận.
Tay Khuất Kinh đỡ eo Du Chiêu, cười nói: “Có thể sẽ đau một chút.”
“A___” Du Chiêu kinh ngạc thốt lên một tiếng, đau đớn từ mông truyền đến… thuốc ức chế đặc hiệu cũng đồng thời được truyền vào thân thể. Du Chiêu trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Hết chương 1.
Editor: Tùy Tiện