CHƯƠNG 4.

Hoa Thì không biết phải an ủi Du Chiêu như thế nào.

Dù sao, Du Chiêu muốn tìm đối tượng cũng không dễ dàng.

Tin tức tố xứng đôi đã là “vạn người chọn một”, tài sản xứng đôi cũng là “vạn người chọn một.”. Đây chính là sau khi “vạn người chọn một” xong lại tới “vạn người chọn một” một lần nữa. Cái “một” này thật sự không dễ chọn.

Biết được Du Chiêu có thể hẹn được đối tượng xem mặt phù hợp là rất khó, người trong nhà đều rất chú ý tới. Sáng thứ hai, lúc đang ăn sáng y liền bị hỏi thăm.

Thật ra người nhà Du Chiêu không nhiều, cha y là Du Hải, em trai là Du Ung, cùng người ba omega của nó là Đoạn Khách Nghi.

Đoạn Khách Nghi một bên phết bơ lên bánh mì, một bên cười hỏi: “Ngày hôm qua ăn cơm với chủ tịch của Kinh Môn thế nào rồi?”

Du Chiêu trả lời: “Chỉ là tùy tiện ăn một bữa cơm, cũng không có gì đặc biệt.”

Đoạn Khách Nghi cùng Du Ung nghe ngữ khí Du Chiêu liền biết chuyện này tám phần mười là không thành, cũng yên lòng. Du Ung xưa nay đều là kẻ không biết nín nhịn, càng không che giấu được vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Anh trai, đối tượng lần này cũng không dễ tìm a. Qua thôn này không còn điếm khác*, phải nắm chặt nha! Nếu không, cứ cô độc tới cuối đời như thế, tin tức tố rất dễ dàng hỗn loạn.”

(*) Qua thôn này không còn điếm khác: ý nói cơ hội qua rồi sẽ không tới lần nữa.

Du Hải nhíu mày, trầm giọng nói: “Nói cái gì đấy?”

Du Ung bị cha dạy dỗ một câu, ngẩn người, chỉ nói: “Con cũng chỉ quan tâm anh trai thôi.”

“Alpha lúc nói chuyện nên có bộ dáng của alpha.” Du Hải giáo huấn, “Đừng ba hoa giống đàn bà.”

Du Ung liền im lặng.

Đoạn Khách Nghi lại nói: “Ung Nhi con cũng thật là, nói chuyện như vậy, đừng nói là cha, anh trai, ngay cả ta cũng không thích nghe. Làm sao không dễ tìm? Mấy tỉ người còn sợ không tìm được? Coi như ngày hôm qua là một người, cũng không nhất thiết phải cùng hắn. Con xem con lúc đó không phải cũng xem mặt đồng thời vài người sao? Chuyện đại sự cả đời không phải trò đùa, nên từ từ xem, rồi sẽ tới. Cũng không cần một lần liền thành.”

Mấy câu này nghe như đang bảo vệ Du Chiêu, trên thực tế lại muốn đâm y tới chết mới thôi.

Du Ung hiển nhiên so với Du Chiêu may mắn hơn nhiều. Tin tức tố của hắn dễ dàng ghép đôi, gia cảnh lại tốt, muốn tìm đối tượng rất đơn giản. Bây giờ gã vẫn đang chọn lựa giữa vài omega công tử nhà giàu, chậm rãi tìm hiểu.

Du Chiêu nghe Đoạn Khách Nghi và Du Ung phụ xướng tử tùy** cũng chả còn khẩu vị, vội vã ăn xong điểm tâm liền nhấc cặp công văn đi làm.

(**) Phụ xưởng tử tùy: cha hát con múa phụ họa

Du Chiêu lái xe đi làm liền gọi cho Hoa Thì: “Giúp tớ điều tra Khuất Kinh một chút.”

“Điều tra anh ta?” Hoa Thì không rõ, “Điều tra cái gì?”

“Tớ muốn theo đuổi anh ta.” Du Chiêu đáp.

Hoa Thì kinh hãi: “Cậu theo đuổi anh ta? Thật sao?”

“Đương nhiên.” Du Chiêu kiên định nói.

Du Ung tuy là nói ẩu nhưng cũng có lý, Du Chiêu thực sự là qua thôn này không còn điếm khác. Hơn nữa, chờ Du Ung tìm được một thế gia công tử để kết hôn, lúc đó y muốn đấu với Du Ung sẽ càng khó khăn.

Hoa Thì lại nói: “Nhưng Chiêu tổng à, đời này cậu đã từng theo đuổi ai chưa? Có thể thành công không vậy? Alpha như Khuất Kinh cũng không thiếu người theo đuổi đâu.”

“Anh ta thiếu người như tớ theo đuổi” Du Chiêu đáp.

Du Chiêu không thể ngồi chờ chết.

Rất nhanh Hoa Thì đưa tin tức lại cho Du Chiêu, nói: “Vị Khuất tổng kia của cậu, ngày hôm qua thấy cậu xong hôm nay liền lập tức lên máy bay chạy qua Mỹ rồi.”

Hoa Thì đùa giỡn nói: “Cậu quá dọa người, một bữa cơm mà đem người ta dọa chạy qua cả Thái Bình Dương.”

Du Chiêu: “Không có gì. Thái Bình Dương cũng không lớn. Tớ có thể bay tới.”

Thời đại này, ai không biết ngồi máy bay chứ?

Lúc Hoa Thì biết Du Chiêu muốn đặt vé máy bay thì rất kinh ngạc: “Hóa ra Chiêu tổng còn rất chủ động trong chuyện tình cảm nha?”“Tình cảm?” Du Chiêu không chút cảm xúc nào mà nói: “Tớ chỉ xem anh ta là một khách hàng nhất định phải kí hợp đồng mà thôi.”

Vừa nói như thế Hoa Thì lập tức hiểu Du Chiêu vì cái gì mà chủ động như thế.

Đương nhiên, Du Chiêu cũng biết vượt cả ngàn cây số chỉ để theo đuổi một đối tượng xem mắt mới ăn cùng nhau một bữa cơm là chuyện vô cùng trắng trợn. Cho nên lúc đặt vé máy bay cũng là trên danh nghĩa vì công việc. Dù sao thì công ty của bọn họ ở nước Mỹ cũng có vài hạng mục đang hợp tác.

Du Chiêu cùng Hoa Thì thuận lợi bay tới New York, sau đó thuận lợi nghỉ tại khách sạn mà Khuất Kinh cũng thuê.

Đương nhiên lúc này Khuất Kinh không ở khách sạn, hắn vẫn đang bàn chuyện làm ăn. Sau khi đàm phán xong, Khuất Kinh vừa rời khỏi văn phòng liền nhìn thấy bóng người quen thuộc tại góc tường đi tới ___ là Du Chiêu và Hoa Thì.

Khuất Kinh khẽ nheo mắt.

Du Chiêu nhìn thấy Khuất Kinh, treo lên bộ mặt lạnh nhạt từ khi sinh ra đã có: “Là anh à?”

Khuất Kinh cười cười, cùng y bắt tay: “Trùng hợp quá, Chiêu tổng.”

"Ừm.” Du Chiêu chỉ chỉ phía trên, “Công ty chúng tôi bên này có một văn phòng.”

“Há, thật khéo.” Khuất Kinh cười nhạt một tiếng.

Du Chiêu gật gật đầu, nói: “Có thời gian trò chuyện sau.”

Nói xong, Du Chiêu liền cùng Hoa Thì đi vào tòa văn phòng, đi về phía thang máy công ty.

Khuất Kinh không hề đa nghi, bởi Du Chiêu thoạt nhìn thực sự quá lạnh nhạt.

Hoa Thì ngược lại cũng kinh ngạc với sự lạnh nhạt của Du Chiêu: “Cậu không cùng anh ta nói nhiều thêm vài câu?”

“Nói chuyện nhiều sẽ thấy giả.” Du Chiêu nói, “Người thật sự đi công tác làm sao có thời gian cùng một người ngẫu nhiên gặp mặt ở ven đường nói chuyện phiếm?”

“Tiểu tử cậu còn biết theo đuổi người ta phải làm bộ ngẫu nhiên gặp gỡ cơ à?” Hoa Thì chế nhạo nói.

Du Chiêu nói: “Tớ không biết cái gì là tình cờ gặp gỡ. Chỉ là nếu muốn cướp khách hàng, chuyện đầu tiên đều là tình cờ gặp.”

Hoa Thì ngẩn ra, cũng không biết nên xếp Du Chiêu vào đội ngũ có hay không có kinh nghiệm yêu đương thì đúng.

 

Hết chương 4.

 

Editor: Tùy Tiện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play