CHƯƠNG 3.
Du Chiêu vẫn luôn độc thân, cũng không có ý định kết hôn. Rất nhiều người trong công ty, bao gồm cả Tiểu Thích đều cho rằng Du Chiêu theo chủ nghĩa độc thân, sẽ không kết hôn.
Trên thực tế, không ít omega có năng lực về kinh tế đều không muốn kết hôn. Omega có thể phấn đấu đứng đầu xã hội so với người bình thường càng thích tranh cường háo thắng, tự nhiên sẽ không luồn cúi alpha, đảm nhiệm việc sinh con trong hôn nhân.
Cho nên, mọi người đối với việc Du Chiêu còn độc thân cũng không thấy gì là kì quái.
Huống chi, bộ dáng Du Chiêu quả thực quá cấm dục, đừng nói y độc thân, dù là nói y không có nhu cầu cũng không ai nghi ngờ
Nhưng mà, sự thật lại hoàn toàn trái với tưởng tượng của mọi người. Du Chiêu không hề bài xích hôn nhân, ngược lại y vẫn luôn chú ý tới vấn đề này, còn nhờ văn phòng mai mối cao cấp tìm kiếm đối tượng thích hợp. Sở dĩ nhiều năm qua không kết hôn, không phải y không muốn, mà là không tìm được mà thôi.
Tin tức tố của y quá đặc biệt, tìm được người có độ tương xứng cao cực kì khó.
Hơn nữa, đối tượng “phù hợp” còn phải đạt được điều kiện “hà khắc” của cha ___ Môn đăng hộ đối.
Lúc này Hoa Thì đã đến nơi, đang đỗ xe tại ven đường. Hắn mặc áo sơ mi quần bó, chân đi giày da nạm xích vàng, đứng bên xe thể thao màu đỏ chói. Lúc nhìn thấy Du Chiêu, Hoa Thì lấy xuống kính râm phi công, miệng huýt sáo một tiếng.
Du Chiêu nhìn thấy một thân trang phục ác liệt của Hoa Thì bất giác nhíu mày, trong vài giây ngắn ngủi, y nghĩ mình có nên gọi xe khác hay không.
“Chiêu tổng, đến đây a!” Hoa Thì vươn cổ gọi y.
Du Chiêu bất đắc dĩ đi tới, chui vào xe.
Hoa Thì ngồi vào ghế lái, đối với Du Chiêu ngồi bên ghế phụ nói: “Hôm nay xem mắt sao không ăn diện một chút?”
Du Chiêu cười nói: “Như cậu mới giống đi xem mắt.
“Ha ha ha! Não tớ chưa có hỏng, xem mắt làm gì?” Hoa Thì tặc lưỡi lắc đầu, “Tớ còn chưa chơi đủ đâu!”
Du Chiêu lại nói: “Vậy hiển nhiên là tớ não hỏng.
Hoa Thì cười nói: “Loại người có nề nếp như cậu mới hợp kết hôn.
“Vậy sao?” Du Chiêu nhìn ra ngoài cửa xe, y không hề cảm thấy chính mình có nề nếp. Nhưng ngoài công việc y chưa bao giờ tranh luận với người khác, cho nên cũng không nói gì.
Hoa Thì lại hỏi: “Cậu xem qua ảnh của đối tượng hẹn hò hay chưa?
“Không xem.” Du Chiêu trả lời.
“Không xem mà cũng đi?” Hoa Thì kinh hãi, “Nếu mà không thuận mắt thì không phải lãng phí thời gian à?”
“Độ phù hợp của tin tức tố rất cao.” Du Chiêu đáp, “Không thể không vừa mắt.”
Hoa Thì lải nhải: “Cũng không nhất định!”
“Phải tin tưởng khoa học.” Du Chiêu đáp.
Hoa Thì tức giận “Ừ” hai tiếng, vỗ vỗ vô lăng, nhịn không được lại nói: “Thế nhưng tin tức tố phù hợp chỉ có thể chứng minh hai người chịch nhau sướng thôi, không nhất định là thuận mắt.”
“Đúng, nhưng cũng không quan trọng.” Du Chiêu thờ ơ nói, “Đối phương là người sáng lập tập đoàn Kinh Môn, tổng tài kiêm chủ tịch hội đồng quản trị, vậy là đủ rồi.”
Hoa Thì bất đắc dĩ nói: “Thật ra cậu vội vàng kết hôn là vì cái này đúng không?
“Omega kết hôn đều vì cái này.” Du Chiêu bình tĩnh nói, “Chẳng lẽ là tìm một tên phát tình mất khống chế, mang thai sinh con rất sung sướng sao?”
Hoa Thì suy nghĩ hồi lâu, gật đầu nói: “Thật ra tớ cũng hiểu. Du Ung vẫn luôn cậy vào gia thế của người ba omega kia mà bắt nạt cậu. Cậu gả tới gia đình hào môn, có chỗ dựa rồi cũng không phải nhường nhịn nó khắp nơi như vậy nữa… Cũng rất tốt.”
Du Chiêu nghe nói thế, đột nhiên cảm thấy hơi uể oải.
Xe rất nhanh lái tới địa điểm hẹn trước.
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng sang trọng. Giống như những cuộc xem mắt bình thường khác, hai người cùng ăn một bữa cơm, thuận tiện tìm hiểu đối phương.
Du Chiêu cùng Hoa Thì đi lên thang máy.
Hoa Thì hỏi: “Alpha cậu xem mắt tên gì?”
“Khuất Kinh,” Du Chiêu đáp, “Người sáng lập tập đoàn Kinh Môn, tổng tài kiêm chủ tịch hội đồng quản trị.”
Hoa Thì tức giận nói: “Không cần cường điệu thân phận của anh ta nhiều lần như vậy.”
“Đương nhiên cần.” Du Chiêu nói, “Đó là trọng điểm.”
Nếu như Khuất Kinh không phải người sáng lập tập đoàn Kinh Môn, tổng tài kiêm chủ tịch hội đồng quản trị, coi như hai người bọn họ tin tức tố độ xứng đôi 100%, Du Chiêu cũng sẽ không nhìn đối phương một cái chứ đừng nói chạy tới cùng hắn ăn cơm, sau đó vì hắn hứa hẹn sinh con.
Ở điểm này, Du Chiêu tuyệt tối là chủ nghĩa thương nhân, có lợi mới làm.
Món lợi nhỏ y không làm.
Món lợi lớn, dù rủi ro cao y cũng dám làm.
“Ting.” ___ Cửa thang máy mở ra.
Nam nhân một thân âu phục phong độ, nhẹ nhàng đi tới: “Là Du Chiêu tiên sinh sao?”
Vị này chính là Khuất Kinh.
Nhưng mà, tại thời điểm Khuất Kinh và Du Chiêu bốn mắt nhìn nhau, bàn tay giơ lên chuẩn bị bắt lấy cũng cứng lại.
Hoa Thì cũng chấn kinh: “Này, chuyện này… Đây không phải là…”
Khuất Kinh cùng Du Chiêu ngược lại rất nhanh phục hồi tinh thần, cùng đối phương bắt tay xã giao.
“Khuất tổng,” Du Chiêu cười nhạt nói, “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chiêu tổng,” Khuất Kinh cũng như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười, “Thanh danh của cậu cũng như sấm bên tai. Ngày hôm nay lần đầu gặp mặt quả là vinh hạnh của tôi.”
“Đúng, lần đầu tiên gặp mặt… Thực sự là vinh hạnh.” Du Chiêu cũng nhấn mạnh một lần.
Hai người cùng đi tới khách phòng, Hoa Thì cứng đầu cứng cổ theo sát sau lưng: Hai người bọn họ đầu óc có bệnh? Mất trí nhớ?
Khuất Kinh mang theo Du Chiêu ngồi xuống, hai người cũng không có gì khác thường, nói chuyện phiếm một chút liền chia tay.
Sau khi ăn xong, Hoa Thì lái xe đưa Du Chiêu về nhà. Trên xe, Du Chiêu ngả ghế phụ nằm xuống, bộ dạng tâm sự nặng nề. Mà Hoa Thì lại là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nói: “Là alpha hôm qua sao?”
“Là anh ta.” Du Chiêu khẳng định.
“Vậy anh ta không nói gì?” Hoa Thì nghi hoặc hỏi.
“Ừm.” Du Chiêu nhắm mắt lại, “Hẳn là thất bại.”
“Cái gì?” Hoa Thì không rõ ràng, “Cái gì thất bại?”
Du Chiêu lại nói: “Nếu như cậu phát hiện đối tượng hẹn hò một ngày trước phát tình rồi tự trói vào bồn cầu, cậu sẽ nghĩ như thế nào?”
Hoa Thì suy nghĩ một chút, đáp: “Tớ sẽ cảm thấy hắn chơi rất lớn, sau đó cao hứng hẹn hắn đi thuê phòng?”
Du Chiêu tức giận nói: “Nhưng anh ta không có hẹn tớ đi thuê phòng. Anh ta chỉ nghĩ tới nửa câu đầu tiên.”
Hết chương 3.
Editor: Tùy Tiện