CHƯƠNG 2.

Ngày hôm nay Khuất Kinh có cuộc hẹn bàn chuyện làm ăn tại Uyển Dao Tửu

Đối phương đánh giá Khuất Kinh, nói: “Nghe nói, nồng độ tin tức tố alpha của cậu rất cao…”

Khuất Kinh nhún nhún vai, gật đầu: “Anh là beta, cho nên khả năng cảm giác sẽ không đặc biệt rõ ràng.”

“Cho nên omega sẽ cảm nhận rất rõ ràng?” Đối phương có chút ngạc nhiên nói.

“Còn phải xem tình huống.” Khuất Kinh cười cười trả lời, “Có lúc đụng phải omega… Đặc biệt là trong thời kì đặc thù mà không có thuốc ức chế kia, bọn họ quấy nhiễu tôi rất nhiều…”

Đối phương cười ha ha: “Này có gì là quấy nhiễu? Cởi quần một cái là xong!”

“Đúng. Cởi quần, tiêm một mũi thuốc ức chế là xong.” Khuất Kinh cười nói.

Đối phương vẫn cho là Khuất Kinh nói đùa, lại không biết trên người hắn thật sự mang theo thuốc ức chế. Ai dám phát tình với hắn, hắn liền tiêm cho người đó một mũi.

Một bàn người uống rượu say tới mất hình tượng, chỉ có Khuất Kinh vẫn khống chế được tửu lượng. Hắn giả bộ say, kì thực vẫn rất thanh tỉnh.

Lúc hắn vừa tốt nghiệp quả thực hoàn toàn không quen kiểu “làm việc trên bàn rượu” như thế này. Thế nhưng muốn kiếm tiền, tự nhiên không thể coi thường bỏ mặc, đành phải nước chảy bèo trôi.

Một lão tổng có chút lớn tuổi vẫy cánh tay nói: “Nếu như cậu dám ở trong nhà vệ sinh của omega một phút mà không đưa tới hỗn loạn, tôi liền kí hợp đồng!”

Đổi thành lúc bình thường Khuất Kinh nhất định sẽ giả vờ say, không tiếp chuyện.

Muốn đối phương kí hợp đồng trong lòng Khuất Kinh tự có cách, không cần làm chuyện dư thừa như vậy. Nhưng ban nãy hắn đi nhà vệ sinh, phát hiện một omega đang quét dọn phòng vệ sinh bên kia, bên trong hẳn là không có ai. Hắn gật đầu, cười nói: “Được, tôi đi.”

Mọi người đều trợn to mắt, alpha giống như Khuất Kinh tin tức tố nồng độ cao mà dám đi nhà vệ sinh của omega?

Hắn rời khỏi lô ghế riêng trong tiếng ồn ào của mọi người, đi thẳng tới nhà vệ sinh.

Lão tổng đuổi thư kí đi cùng qua xem. Thư kí cách xa mấy mét thấy trước cửa phòng vệ sinh treo biển “Đang dọn dẹp” liền chẹp miệng một cái: “Xí! Không có ý tứ!” Sau đó quay đầu trờ về ghế lô cùng ông chủ báo cáo chuyện “Khuất tổng chơi xấu”.

Khuất Kinh kì thực không hề chơi xấu. Hắn cau mày gõ cửa hai lần liền tiến vào trong. Lúc này cư nhiên mới phát hiện, người dọn dẹp không gặp được, lại gặp phải một omega đang phát tình.

Hắn rất tỉnh táo, lột quần đối phương xuống xong liền tiêm cho y một liều ức chế đặc hiệu.

Mỹ nhân hoa mân côi mật ong tỉnh lại, sau khi thấy được Khuất Kinh đôi mắt tràn ngập hoảng sợ.

Khuất Kinh hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ? Vì sao lại tự trói mình trong phòng vệ sinh thế này?”

Du Chiêu không quen biết Khuất Kinh, tự nhiên sẽ có phòng bị. Y không nói một lời, chỉ yên lặng đẩy Khuất Kinh ra, loạng chà loạng choạng đứng lên.

Khuất Kinh muốn dìu y lại bị cự tuyệt: “Tôi có thể tự đứng lên. Cảm ơn anh.”

Rõ ràng vừa mới đây bộ dáng nhiệt tình như lửa, đảo mắt liền lạnh như băng.

Lúc này, cứu binh của Du Chiêu cuối cùng đã tới. Là một omega rất thời thượng, tên Hoa Thì.

Hoa Thì vội vã chạy vào, thấy Du Chiêu quần áo xộc xệch lại cùng một alpha đứng chung thì giật mình, đi lên lôi kéo Du Chiêu hỏi: “Cậu không có chuyện gì chứ?”

Du Chiêu lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì.”

Hoa Thì nghi ngờ đánh giá Khuất Kinh: “Anh là ai?”

Khuất Kinh có cảm giác oan mà không thể nói, dù sao hắn thực sự đang đứng trong phòng vệ sinh dành cho omega. Hắn suy nghĩ, sau đó chỉ vào dụng cụ cọ rửa trên mặt đất, nói: “Tôi là lao công quét dọn vệ sinh.”

“?” Hoa Thì cùng Du Chiêu đều có chút ngạc nhiên.

Khi bọn họ vẫn còn ngây người hắn đã quay người bỏ đi.

Hoa Thì thấy Khuất Kinh đã đi liền vội vàng đem cửa phòng vệ sinh đóng lại, quay đầu hướng Du Chiêu nói: “Cậu không xảy ra chuyện gì chứ?”

Du Chiêu lắc đầu một cái, nhớ tới tình cảnh ban nãy, trong lòng vừa vội vừa thẹn. Không nghĩ tới chính mình tại trước mặt một alpha xa lạ phát tình. Thực sự vô cùng nhục nhã.

Nhưng nghĩ lại, Du Chiêu cũng bất giác vui mừng. May mắn gặp được alpha này, còn giúp y tiêm thuốc ức chế. Nếu đổi thành một kẻ xấu xa nào khác…

Hoa Thì thấy Du Chiêu im lặng không nói, trong lòng càng nóng nảy: “Làm sao vậy?”

“Không sao.” Du Chiêu thấy Hoa Thì hấp tấp nóng nảy, vội vàng giải thích, “Không xảy ra chuyện gì cả.”

Hiện tại Du Chiêu quần áo xốc xếch, cả người chật vật, không tiện ở lại bữa tiệc liền đi về trước.

Bàn tiệc bên kia, Trình tổng Lưu tổng phát hiện Du Chiêu rời đi rất lâu không có trở lại, phẫn nộ nói: “Cái tên omega này thật không biết điều, nửa đường bỏ đi cũng không kêu một tiếng…”

Nhìn Tiểu Thích “một mình chiến đấu” đã bị mọi người chuốc say, Du Ung đơn giản mang theo hai vị lão tổng đến nơi khác giải trí. Bàn luận diễn ra suôn sẻ, đêm đó liền đem hợp ước định xuống, hẹn ngày khác liền kí hợp đồng.

Du Ung tự nhiên cực kì khoái trá. Xưa nay đều là Du Chiêu cướp danh tiếng của hắn, không nghĩ tới cũng có ngày hắn cướp lại của Du Chiêu!

Ngày thứ hai, Du Ung cùng Du Chiêu chạm mặt trước cửa văn phòng. Du Ung mặt mày tươi cười cản đường y: “Ai nha anh trai, tối qua anh đi đâu vậy? Trình tổng Lưu tổng đều nhắc anh đấy! Nói nếu anh có mặt liền đem hợp đồng kí kết. Chỉ là anh không có, liền tiện nghi tôi rồi, ha ha ha!”

Ý tứ này, Du Chiêu làm sao nghe không ra gã đang trào phúng mình. Nhớ tới chuyện bản thân đột nhiên mất khống chế, chẳng cần nghĩ cũng biết là thủ đoạn hèn hạ của Du Ung.

Dù trong lòng ghi hận nhưng vẻ mặt Du Chiêu vẫn là lạnh nhạt.

Ngược lại là Tiểu Thích, trong lòng giận dữ, chỉ nói: “Phía chúng tôi chưa bao giờ nghe nói tới chuyện kí hợp đồng!”

Du Ung cười nói: “Nhanh thôi, nhanh thôi. Hai ngày nữa, chờ tôi kí xong hợp đồng sẽ mời mọi người ăn cơm ha!”

Nói xong, Du Ung vô cùng đắc chí mà rời đi.

Tiểu Thích tức giận không nhẹ, nói với Du Chiêu: “Chúng ta có hay không nên đối phó gã…?”

“Không.” Du Chiêu giơ tay ngăn cản, “Chờ chính nó tự ngã ngựa.”

Tiểu Thích ngược lại bội phục Du Chiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể giữ được bộ dáng bình tĩnh như thế. Nếu là cậu, đã sớm cầm chùy sắt đi tới nện Du Ung thành đầu chó.

Du Ung cũng cảm thấy kì quái. Gã đã nghĩ Du Chiêu chắc chắn sẽ bị đả kích cực lớn, không nghĩ tới nhìn y lại rất bình tĩnh. Y vẫn công tác như bình thường, một chút sơ hở cũng không lộ ra ngoài.

“Lẽ nào… Ngày hôm qua y không dùng thuốc ức chế cũng không xảy ra chuyện gì?” Du Ung không thể tin được.

Đường Đông bên cạnh Du Ung nhìn thấy liền nói: “Tôi đã sớm nói, Ung tổng nếu làm nên làm tới triệt để. Tìm người, tìm thợ chụp ảnh, đơn giản làm cho y thân bại danh liệt. Hiện tại làm một nửa bỏ một nửa, khiến y mang oán hận, ngược lại là mối họa lớn a.”

Du Ung chần chờ nói: “Nhưng chúng ta dù sao cũng vẫn là anh em.”

Đường Đông lắc đầu: “Các ngài chỉ là cùng cha khác mẹ, không thể coi là anh em ruột thịt.”

Mà Du Chiêu bên kia, làm xong công việc ngày hôm nay liền đúng giờ tan sở.

Tiểu Thích rất bất ngờ, bởi vì đối với loại người cuồng công việc như Du Chiêu mà nói “đúng giờ tan làm” chính là “về sớm”

“Chiêu tổng hôm nay về sớm thế ạ?” Tiểu Thích hỏi.

Du Chiêu gật đầu, nói: “Ừm. Có việc.”

“Có thể khiến Chiêu tổng đúng giờ tan làm… Là việc lớn gì sao?”

“Không biết có tính hay không.” Du Chiêu cầm cặp công văn, nhìn đồng hồ một chút, “Hẹn xem mắt.”

Cằm Tiểu Thích nhất thời rơi trên đất ___ Chiêu tổng đi xem mắt???

Hết chương 2.

 

Editor: Tùy Tiện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play