Khương Lỗi có dáng người trẻ trung, nhưng cậu lại có sự tàn nhẫn, tay đấm chân đá khiến Triệu Tuấn cao to hơn cậu ngã sõng soài trên đất.
Lý Xảo Phương nhìn mặt mũi con trai bầm dập, tức đến muốn ngất xỉu, phẫn nộ hét lớn: “Tuệ Tuệ, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, mẹ muốn tên côn đồ này vào tù…”
Triệu Tuệ cũng không nhịn được nữa, mặt lạnh nghiêm nghị quát: “Khương Lỗi, đủ rồi!”
Khương Cẩn thấy Triệu Tuệ lấy điện thoại ra thì đi tới giật lấy, đôi mắt sáng sắc bén nhìn cô ta, thấp giọng uy hiếp: “Đừng chọc giận tôi, nếu không trên báo sẽ xuất hiện ‘tin hot Triệu Duệ là đứa con hoang’, còn có cô đứng giữa se duyên, chắc sẽ rất được hoan nghênh! Không biết chồng cô có yêu cầu cô se duyên cho anh ta không nhỉ?”
Hiện tại cô không dám để em trai mình biết chuyện của Triệu Duệ, sợ nó kích động đánh người ta chết, nếu bọn họ báo cảnh sát, bản thân có lý cũng thành vô lý.
Bây giờ là xã hội pháp trị, cô cảm thấy vẫn nên dùng pháp luật để giải quyết chuyện này thì tốt hơn.
Nói đi nói lại, cô là không muốn thừa nhận mình không nỡ để Triệu Duệ do một tay mình nuôi lớn bị hủy hoại bởi những lời đàm tiếu.
Sắc mặt Triệu Tuệ biến đổi, không biết tại sao cô lại biết chuyện này, thật sự không thích hợp xé rách mặt, vội vàng giải thích cho mình: “Chuyện này nhất định là hiểu lầm.”
“Tôi không muốn nghe thêm chuyện gì phiền lòng nữa,” Khương Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Tôi muốn ly hôn, còn nữa, mau chuẩn bị cho tôi năm mươi vạn, những gì không nên nói tôi sẽ không nói thêm một lời nào.”
Anh ta lừa dối tình cảm của cô, lòng cô thật sự rất đau.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Vậy thì moi hết tài sản của bọn họ, để bọn họ cũng đau lòng.
Cô nói xong, liền kéo em trai vẫn chưa đánh đã, không nỡ đi rời khỏi.
“Cẩn Cẩn đừng đi…” Triệu Tuấn dưới đất nhịn đau đứng dậy muốn ngăn vợ rời đi.
Khương Lỗi giơ chân đá mạnh vào chỗ đầu gối anh ta, lại trừng mắt nhìn hai mẹ con bọn họ, lúc này mới bị chị gái kéo đi.
…
Ra khỏi căn nhà của nhà họ Triệu, Khương Lỗi mượn ánh sáng đèn đường, cẩn thận nhìn chị gái mình, gãi gãi đầu, can đảm hỏi: “Chị, sao chị lại muốn ly hôn vậy?”
Dù sao trong ký ức của cậu, mẹ thông gia đúng là vênh mặt hất hàm coi thường người khác.
Nhưng anh rể đối xử với chị rất tốt.
Hơn nữa đối xử với cậu em vợ này cũng rất tốt, có mấy lần còn lén cho cậu thêm ít tiền.
Chậc chậc, lúc nãy ra tay hình như hơi nặng, không biết chị hết giận có đau lòng không.
“Bởi vì không muốn sống tiếp nữa, mẹ chồng như vậy, chị không muốn hầu hạ bà cô nữa.” Khương Cẩn nói qua loa với cậu vài câu, liền trừng mắt bắt đầu dạy dỗ: “Đừng có động tí là động tay động chân, cũng không được nói chuyện này cho bọn họ biết.”
Hai chị em trong lòng đều hiểu rõ, ‘bọn họ’ trong lời nói chính là ba mẹ ruột của mình.
“Được được được,” cậu vươn vai, hỏi cô: “Bây giờ chị định đi đâu?”
Khương Cẩn đã có dự định từ lâu: “Em đi cùng chị đến bệnh viện lấy hành lý, trước tiên chị ở khách sạn, đợi mọi chuyện giải quyết xong rồi tính chuyện mua nhà hay thuê nhà.”
Cô đã tính toán rồi, bây giờ nhà ở thương mại trong trấn cũng chỉ khoảng bốn mươi vạn, mình mua nhà rồi trang trí thì năm mươi vạn cũng đủ, hiện tại trên người còn hơn ba vạn có thể tiêu vặt, trước đó cho em trai năm mươi vạn, tiệm máy tính cần hai mươi vạn là được rồi, cô dự định mở thêm một tiệm điện thoại, hai chị em mỗi người quản một cái. ( truyện trên app t.y.t )
Giấc mộng vợ chồng ân ái, hôn nhân mỹ mãn tan vỡ cũng chẳng sao, khóc xong rồi thì đứng dậy, cô tin bản thân mình cũng có thể sống tốt.
……
Triệu Tuệ mới kết hôn năm kia, tiệm quần áo nam đứng tên cô thật ra chỉ là cho có, đằng sau là Lý Xảo Phương bỏ tiền ra, sợ Khương Cẩn nhớ nhung, cho nên mới để tên cô.
Vì vậy cũng vẫn luôn để Khương Cẩn quản lý.
Bản thân cô ta ở trong thành phố mở một tiệm bánh ngọt, hiện tại sức lực chủ yếu đều đặt ở khách sạn trong thành phố mà chồng tặng cho.
Hơn nữa người yêu cũ của cô ta không ít, cũng quen biết đủ mọi hạng người.
Tóm lại cô ta không nuốt trôi cục tức này, liền cho người ta tiền, sai người ta cướp bóc Khương Cẩn, dọa cô một phen, dựa vào cái gì mà Khương Cẩn muốn nhẹ nhàng lấy đi trăm vạn gia sản của Triệu gia rồi tiêu sái rời đi.
Hiện tại mẹ ruột của cô ta tức giận đến huyết áp tăng vọt nằm trên giường bệnh, anh trai thất hồn lạc phách xin nghỉ ở nhà, cháu trai nhỏ ngày nào cũng khóc đòi mẹ… Cô ta tốt bụng để Yến Quân chăm sóc cho anh trai, vậy mà lại bị anh trai đuổi đi, thật đúng là chó cắn Lã Động Tân*, không phải người tốt.
*Chó cắn Lã Động Tân: không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt.
Buổi chiều ngày 13 tháng 7, Khương Cẩn lấy được giấy chứng nhận ly hôn, trong tài khoản cũng nhiều thêm năm mươi vạn.
Mặt trời bên ngoài nóng không chịu được, giống như có thể rán trứng trên mặt đất.
Triệu Tuấn vẻ mặt tiều tụy nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cẩn Cẩn, em muốn đi đâu? Anh đưa em qua đó nhé? Em đừng không để ý tới anh được không?”
Trong ngày hè nóng bức này, chuyện này khiến các nhân viên làm việc phấn chấn tinh thần, nháy mắt ra hiệu xem náo nhiệt: Cặp đôi này không giống như đang ly hôn, ngược lại giống như đến đăng ký kết hôn rồi giận dỗi.
Khương Cẩn rất lạnh lùng: “Bản thân đáng ghét bao nhiêu, trong lòng tự biết!”
Ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh rời đi, trong lòng lại trống rỗng, cả người rét run.
Nơi này khá hẻo lánh, cô liền chuẩn bị đi bộ về khách sạn.
Đối diện có một chiếc xe máy chạy tới, hai người trên xe trong ngày hè nóng bức này cũng đội mũ bảo hiểm, khi đến gần Khương Cẩn, người ngồi sau xe máy liền đưa tay giật túi xách củacô.
Thế nhưng túi xách của cô không phải đeo chéo trên vai, mà là quàng qua cổ.
Bị người ta giật như vậy, cả người không khống chế được bị người đàn ông trên xe máy kéo đi.
Tốc độ xe máy vốn không nhanh, động tĩnh phía sau quá lớn, phía trước lại có một chiếc xe con chạy tới, người lái xe máy hoảng hốt liền ngã xuống, cả người lẫn xe vừa vặn đập mạnh vào đầu Khương Cẩn...
Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Khương Cẩn dường như nhìn thấy Nghê Hình hoảng hốt chạy tới, khàn giọng gọi tài xế của anh: “Mau gọi xe cấp cứu…”
Còn có tiếng kêu bi thương của Triệu Tuấn: “Không, Cẩn Cẩn…”
Khoảnh khắc Khương Cẩn ý thức mơ hồ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Khương Lỗi, tên nhóc khốn kiếp này vẫn luôn muốn trở thành triệu phú, bây giờ thật sự kế thừa di sản của mình, trở thành triệu phú.
Mẹ nó đúng là đồ chó má!
……
“Chị à, chị tỉnh lại đi! Hu hu hu, chị đừng dọa em..."
Giọng nói của thiếu niên mang theo tiếng khóc, còn xen lẫn sự sợ hãi kinh hoàng, ồn ào không chịu nổi, Khương Cẩn khó khăn mở mắt, nhìn thiếu niên bẩn thỉu trước mặt mình, nhịn không được nhíu mày: “Nhóc là ai!”
Thiếu niên trước mặt mặc áo ngắn tay quần ngắn màu xanh quân đội, quần áo bạc màu toàn là vết bẩn, khiến cô cảm giác kỳ quái rất quen thuộc.
“Chị không nhận ra em nữa sao?” Thằng bé khóc càng dữ dội hơn: “Chị, có phải chị ngã đập đầu rồi không? Em là em trai của chị mà, hu hu hu…”
Mặt trời chói chang treo lơ lửng trên bầu trời.
Khương Cẩn cau mày nhìn đứa trẻ lùn tịt, đen nhẻm, bẩn thỉu trước mặt, cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là mông bỏng rát.
Chờ đến khi cô nhận ra mình đang nằm trong cống nước bẩn, trên người còn bị đè bởi chiếc xe đạp Vĩnh Cửu 26 cũ kỹ.
Trong đầu cô dường như có một dòng ký ức tưởng chừng đã lãng quên cuồn cuộn ùa về…