Ngày 7 tháng 7 năm 2012.

Thời tiết nắng nóng chết người, cũng chính là mùa hè mà các bà nội trợ ghét nhất, bởi mỗi lần bận rộn vào bếp trong thời tiết này, chắc chắn sẽ đổ mồ hôi đầm đìa.

10 giờ sáng, Khương Cẩn thấy cửa hàng bán đồ nam của mình không có khách nên nói vài câu với nhân viên bán hàng, bản thân về trước để nấu món sủi cảo yêu thích cho con trai đang nằm viện vì gãy tay.

Trước tiên đi xe đạp ra chợ mua ít thịt, rau cần tây và vỏ sủi cảo. Sau đó về nhà băm thịt, trộn nhân, nấu chín mười cái sủi cảo.

Sau đó, cô vội vàng đi cầm hộp giữ nhiệt đi từ nhà lưu trú* đến phòng bệnh ở bệnh viện. Hầu hết các bác sĩ và y tá đều lịch sự chào cô: “Chị dâu, chị đến rồi.”

*Nhà lưu trú: nhà dành cho người nhà bệnh nhân và bệnh nhân điều trị ngoại trú ở.

“Duệ Duệ nhà chị dâu đã khỏe hơn chưa?”

“Chị dâu làm món gì ngon thế? Thơm quá vậy?”

Khương Cẩn mỉm cười đáp lại.

Mặc dù cô không phải là bác sĩ, nhưng chồng cô là phó viện trưởng, mẹ chồng là trưởng khoa phụ sản. Cô đã ở bệnh viện hơn chục năm, đương nhiên quen biết hầu hết các bác sĩ và y tá.

Bây giờ là 11 rưỡi, là thời gian các bác sĩ, y tá và bệnh nhân đang ăn trưa, ngoài hành lang cũng không có nhiều người.

Khi đi đến phòng bệnh nhỏ ở cuối hành lang, cô còn chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi vã nhỏ.

Cô hơi tò mò, từ trước đến nay mẹ chồng cô là người yêu con như mạng, sao bây giờ lại mắng chồng cô?

Giọng mẹ chồng rất nghiêm túc: “...Con bé là mẹ của con trai con, con bé muốn nhìn thấy con của mình một chút thì sao? Nếu muốn nhận mẹ nuôi thì con cũng không thể phản đối.”

“Mẹ, mẹ đừng ép con.” Triệu Tuấn không giấu được sự tức giận: “Con đã nói với mẹ từ lâu rồi, mẹ của Duệ Duệ là Khương Cẩn.”

“Nếu mẹ mà biết cả đời này Khương Cẩn không thể sinh con thì mẹ đã không đồng ý để con cưới cô ta.”

Mẹ chồng Lý Xảo Phương không khỏi bất mãn: “Nhà cô ta rối tung rối loạn, cha cô ta ngoại tình, em trai cô ta là tên lưu manh, bệnh trầm cảm của mẹ cô ta càng ngày càng nặng.”

“Con nhìn Yến Quân đi, bây giờ bản thân đã mở một cửa hàng, còn một lòng một dạ với con, nếu không vì sao con bé lại sinh Duệ Duệ cho con?”

Sắc mặt Khương Cẩn lập tức tái nhợt, cô thật sự nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Triệu Tuấn bất lực: “Mẹ, nếu không phải lúc trước Khương Cẩn đã cứu con, cô ấy sẽ không bị phong hàn. Không có cô ấy thì cũng không có con như bây giờ, con có lỗi với cô ấy, mẹ có thể đối xử với cô ấy tốt hơn không?”

“Mẹ chưa đối xử tốt với cô ta? Con cưới cô ta, khiến chúng ta không thể ngẩng đầu lên.” Lý Xảo Phương tức giận: “Cô ta chỉ có trình độ học vấn cấp hai, cũng không có tí kinh nghiệm nào, cũng không có công việc ổn định. Là em gái con tốt bụng, cho cô ta đến cửa hàng làm việc, mỗi tháng còn cho cô ta bốn năm ngàn (14-17tr VNĐ).”

“Mỗi ngày đều hoa hòe lộng lẫy, cô ta cũng không xem mình bao nhiêu tuổi rồi. Nói thẳng ra, ai biết cô ta có ngoại tình giống cha cô ta không.”

Triệu Tuấn lập tức ngắt lời bà ta: “Mẹ! Thế là đủ rồi! Cô ấy dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, mỗi ngày chuẩn bị đầy đủ ba bữa, cần mẫn như thế, mẹ còn nói cô ấy như vậy sao?”

Anh ta nhìn đồng hồ: “Được rồi, con đi về ăn trước, mẹ thích thì đi ăn đi, lát nữa con sẽ bảo cô ấy đưa Duệ Duệ về.”

“Không được đi, con đứng lại cho mẹ, hôm nay là sinh nhật Yến Quân, con bé đang đợi con qua ăn cùng…”

Khương Cẩn cho rằng cô sẽ phát điên khi nghe thấy những điều đó, nghĩ rằng cô sẽ lao vào và mắng anh ta, đánh đấm anh ta.

Nhưng cô cắn răng ép mình phải bình tĩnh rồi quay người rời đi.

Rõ ràng gạch lát sàn bóng loáng, cô lại cảm thấy mình đang giẫm lên một đống bông, bước thấp bước cao, chân rất yếu.

Cô luôn nghĩ mình có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, dù không thể sinh con nhưng đứa con trai được nhận nuôi từ nhỏ này cũng rất hoạt bát đáng yêu, cô còn có một người đàn ông rất yêu thương mình.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Vì sự chăm sóc chu đáo của anh ta suốt mười năm qua mà bản thân cô phải chịu đựng sự lạnh nhạt của mẹ chồng, bản thân phải tự nhủ cuộc sống này vốn không hoàn hảo.

Bây giờ, haha… Bây giờ mới biết mười năm này chỉ là một sự lừa dối, một sự trêu đùa.

Vì vậy, bản thân cô phải làm loạn đến mức long trời lở đất.

Không phải mẹ chồng thích sĩ diện sao? Vậy thì cô cứ làm lớn chuyện này lên, xem họ còn mặt mũi nào nữa không.

Không phải mẹ chồng ham tiền sao? Bản thân cô phải chia một nửa tài sản, dù có đem đi quyên góp hết cũng phải khiến bà ta đau lòng đến chết.

Cô trở về nhà, gần như vô thức đổ sủi cảo trong hộp giữ nhiệt ra bát, dù bây giờ không có khẩu vị cũng ép bản thân ăn hết.

Nước mắt kìm nén bấy lâu không thể nào kiểm soát được nữa, cứ thế tuôn rơi không ngừng.

Điện thoại trong túi đổ chuông, cô bắt máy, mới nhận ra là một cuộc gọi tiếp thị bất động sản.

Cúp máy xong, điện thoại lại reo lên.

Cô thấy trên màn hình hiện lên một chữ ‘Chồng’, do dự một chút, vẫn bắt máy, rõ ràng nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi: “Alo, em đang gói vằn thắn ở nhà, lát nữa sẽ mang qua cho Duệ Duệ.”

“Vợ à, cái đó, con trai bị mẹ anh đưa đi ăn ở nhà bạn rồi, anh cũng có tiệc, anh sẽ về sớm thôi.”

Triệu Tuấn nói xong, trong lòng hơi chột dạ, dịu dàng nói: “Lát nữa em muốn ăn hoa quả gì? Anh mua về cho em nhé?”

“…”

Cô hơi do dự, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, mở miệng nói: “Cô em muốn mượn em ít tiền xoay sở, tiền trong sổ tiết kiệm của chúng ta chưa đến hạn, bây giờ rút ra thì tiếc, lát nữa anh mượn đồng nghiệp năm vạn tiền mặt về được không?” (~175tr VNĐ)

“Được!” Triệu Tuấn đồng ý ngay, lại dặn dò cô một câu: “Chuyện này em đừng nói với mẹ, kẻo bà ấy lại cằn nhằn…”

“Biết rồi.” Lời nói ân cần của anh ta lúc này lại khiến Khương Cẩn cảm thấy mỉa mai, chưa đợi anh ta nói xong đã cúp máy, lấy giấy lau khô nước mắt, rồi đi gom hết tiền mặt trong nhà, cùng với vòng tay vàng, khuyên tai vàng và dây chuyền vàng chưa đeo, lại lấy sổ tiết kiệm ra xem, rồi gọi điện cho em trai mình: “Khương Lỗi, buổi chiều hai giờ em qua chỗ chị một lát.”

Hôm qua Khương Lỗi chơi game thâu đêm ở quán net, giờ vẫn chưa dậy khỏi giường, nhận được điện thoại của chị gái, ngáp một cái, bực bội nói: “Qua đó làm gì? Chị có việc thì về nhà đi chứ? Em không muốn nhìn cái mặt dì ghẻ của mẹ chồng chị, chị nói xem đã bao lâu chị không về nhà rồi?”

“…”

Khương Lỗi nói xong, không nghe thấy chị gái mắng mình, ngược lại cảm thấy có chút không bình thường, nhìn điện thoại vẫn đang trong trạng thái gọi, liền bật dậy khỏi giường, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có phải nhà họ lại bắt nạt chị nữa không?”

Khương Cẩn lau nước mắt, thản nhiên nói: “Không phải, là chị có việc tìm em.”

“Chậc, không thể nói qua điện thoại được à?”

“Không được, lát nữa em cứ qua đây cho chị.”

“Được rồi, được rồi, biết chị không muốn gặp lão già đó.” Khương Lỗi nói xong, bực tức cúp máy.

Ba mẹ chồng của Khương Cẩn sống ở căn hộ ngay tầng dưới nhà họ, bình thường họ cũng không nấu nướng, chỉ lên nhà ăn cơm cùng nhau.

Tuy nhiên, Khương Cẩn cũng có chìa khóa nhà ba mẹ chồng, vì mẹ chồng không thích dọn dẹp vệ sinh, cứ cách hai ba ngày, cô lại phải qua dọn dẹp.

Vì vậy, cô vô tình phát hiện ra một cuốn sổ của mẹ chồng, bên trong đều là những khoản tiền mừng, cùng với một số đồ trang sức bằng vàng mà vợ chồng cô nhận được.

Hai hôm trước ba chồng đi họp bên ngoài, mẹ chồng thì đi sum họp gia đình, vậy nên trong nhà không có ai.

Cô thu dọn xong xuôi, bình tĩnh xuống lầu, tìm chìa khóa dự phòng của két sắt trong góc thư phòng nhỏ của họ, nhập ngày sinh của chồng, dễ dàng mở két. Bên trong có rất nhiều hộp trang sức, còn có rất nhiều tiền mặt, cô bình tĩnh chụp ảnh lại, rồi mới khôi phục lại nguyên trạng rồi rời đi...

Khi Triệu Tuấn về nhà, thấy vợ đang nằm ngủ trên giường thì đặt năm vạn tệ mượn được từ ba đồng nghiệp bên cạnh gối cô, rồi bản thân lại đi làm. (~175tr VNĐ)

Sau khi anh ta rười đi, Khương Cẩn cũng dậy, cầm trang sức vàng và sổ tiết kiệm rời khỏi nhà.

Chưa đến hai giờ, Khương Lỗi đã chạy xe máy đến nhà chị gái, thấy năm mươi vạn tệ chị gái để trong vali, mắt sáng lên, reo lên: “Úi chà, Khương Cẩn giỏi giang thật đấy, kiếm được nhiều tiền thế này cho em à?

 

Nhưng lại có chút không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô: “Chị chắc chắn không hối hận cho em mượn tiền chứ? Anh rể không có ý kiến gì à? Em cũng không cần nhiều như vậy đâu?”

Bởi vì chị gái luôn nói cậu không có đầu óc kinh doanh, trước đây cậu mở một cửa hàng đồ chơi, nhưng cuối cùng đến tiền thuê nhà cũng không kiếm lại được.

Sau đó lại chạy theo phong trào chơi chứng khoán, lại thua lỗ mất hai mươi mấy vạn, khiến ông già tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu.

Bây giờ cậu muốn mở một cửa hàng máy tính, hiện tại máy tính xách tay bán chạy, trước đây đã nói hai chị em hùn vốn mở cửa hàng, nhưng chị gái nói cần suy nghĩ.

Bây giờ lại đột nhiên đưa ra năm mươi vạn, làm sao cậu không nghĩ ngợi được chứ?

Cậu không biết, số tiền này là do Khương Cẩn và chồng dành dụm bao nhiêu năm, cộng thêm tiền bán trang sức.

Cô giả vờ bình tĩnh mỉm cười: “Đều là tiền riêng của chị, đưa cho em thì cứ cầm lấy, nhưng em phải hứa với chị, sau này không được đến quán net nữa, ngoan ngoãn mở cửa hàng, sau này hiếu thuận với mẹ một chút.”

“Em mở cửa hàng rồi, chắc chắn không có thời gian lên mạng nữa đâu? Đến lúc đó để mẹ đến cửa hàng phụ giúp, cũng đỡ cho bà ấy ở nhà suy nghĩ lung tung.”

Khương Lỗi hưng phấn một lúc, lại nghi hoặc nhìn cô: “Sao chị lại đồng ý cho em mượn nhiều tiền như vậy? Thật sự không sao chứ?”

“Không sao, dù sao em chỉ cần nhớ kỹ, ai hỏi cũng không được nói số tiền này là chị cho em, đây là tiền riêng của chị.” Khương Cẩn lại dặn dò cậu vài câu, rồi thúc giục cậu rời đi.

Sau đó, cô tự tìm một cái cớ đi lấy hàng, gửi tin nhắn cho Triệu Tuấn, rồi rời khỏi nhà.

Cô đi xe suốt đêm vào tỉnh, sáu giờ sáng mới đến tỉnh, tìm một khách sạn để ở, sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, lại vô tình làm rơi chứng minh thư.

“Khương Cẩn.”

Khương Cẩn nghe thấy giọng nói trong trẻo, trầm ấm của người đàn ông gọi mình, hơi ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông cao lớn, mày rậm mắt sáng, vẻ mặt lãnh đạm nhìn mình, hơi nghi hoặc: “Anh quen tôi à?”

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nụ cười này như trăng đầu tháng, rực rỡ vô hạn, vẫy vẫy chứng minh thư trong tay: “Cô nói xem?”

“Cảm ơn!” Cô bước tới, lịch sự cảm ơn, đưa tay lấy chứng minh thư của mình, nhưng không thấy anh buông tay, nghi hoặc nhìn anh.

“Thì ra cô thật sự không nhận ra tôi nữa sao?” Anh tự giễu cười: “Trước đây tôi từng nói tên cô rất hay, ai cũng mong muốn mình có nhiều ‘tiền thưởng’, vậy mà cô lại nói tôi ‘anh được không’?”

Câu nói này có chút quen thuộc.

Bởi vì khi còn trẻ, đám bạn nhỏ đều thích đặt biệt danh cho người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play