Khương Cẩn chớp mắt, cảm thấy người đàn ông trước mặt và cậu bé mười mấy năm trước chồng lên nhau.
Sống mũi cao thẳng, lông mày và đôi mắt ôn nhu.
Gương mặt anh không hề bị thời gian khắc ghi dấu vết phong sương*, chỉ là phai mờ nét non nớt, trẻ con thời niên thiếu, toát lên vẻ trầm ổn, nội liễm, hơn ba mươi tuổi đúng là lúc đàn ông có sức hút nhất.
*Phong sương: thường dùng để ví những nỗi gian nan, vất vả trong cuộc sống
Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến cô nhất thời không nhận ra là chiều cao của anh đã từ một mét bảy vọt lên một mét tám.
Còn nữa, anh không còn ít nói như trước, mà trở nên hướng ngoại, cởi mở như vậy.
Cô có chút không chắc chắn hỏi: “Anh, anh là Nghê Hình?”
Anh nhướng mày cười: “Cuối cùng cũng không quên tôi hoàn toàn, chồng cô đâu? Trưa nay cùng ăn bữa cơm nhé?”
Khương Cẩn không muốn nhắc đến anh ta trước mặt bất kỳ ai, đang định từ chối thì nghe anh nói với giọng điệu đùa cợt: “Tình cờ một người anh em của tôi hiện đang ở Ủy ban Kiểm tra, làm quen với anh ta trước, sau này gặp anh ta thì bảo chồng cô tránh xa ra nhé.”
Mắt Khương Cẩn sáng lên, đúng là trời xui đất khiến – thật trùng hợp.
Liền thuận thế đồng ý: “Vậy tôi làm phiền anh rồi.”
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
12 giờ trưa ngày 11 tháng 7, mặt trời chói chang, cây cối bị mặt trời treo cao trên bầu trời thiêu đốt đến ủ rũ, chỉ có ve sầu trên cây kêu râm ran.
Lý Xảo Phương mặt mày tái mét xông vào nhà con trai, đóng sầm cửa lại, thấy con trai vẫn đang pha nước đường đỏ trong bếp, không biết là tức giận hay sợ hãi mà hét lớn: “Triệu Tuấn!”
Triệu Tuấn bị mẹ mình dọa giật nảy mình: “Mẹ, mẹ nhỏ tiếng thôi, Cẩn Cẩn cô ấy không khỏe, vẫn đang nghỉ ngơi đấy?”
“Ba con bị người ta đưa đi rồi, nhà mình bị niêm phong rồi…” Bà ta chưa nói hết câu thì đã òa khóc.
“Á! Sao lại thế?” Triệu Tuấn nghe vậy cũng hoảng hốt, vừa gọi điện thoại vừa dìu bà ta vội vã chạy xuống lầu.
Khương Cẩn nói thân thể không khỏe dĩ nhiên chỉ là cái cớ, cô đứng dậy đi đến cửa, nhìn vẻ mặt vừa tức giận, sợ hãi lại lo lắng của bà ta, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Khương Cẩn đứng bên cửa sổ tầng trên nhìn xuống, mới phát hiện dưới lầu cũng có mười mấy người hàng xóm đang xì xào bàn tán.
Cô cười lạnh một tiếng, chỉ tiếc là động tĩnh quá nhỏ, nếu không cô nhất định cũng sẽ xuống xem náo nhiệt.
Khu này toàn là nhà tập thể của bệnh viện, nhưng tin tức này quá kinh ngạc, những người dưới lầu vì muốn xem náo nhiệt, chẳng sợ nóng nực mà đứng dưới trời nắng càng lúc càng đông, tận tâm chẳng kém gì cánh nhà báo săn tin.
Khương Cẩn xem một lúc rồi quay về phòng, lấy tờ đơn ly hôn mà mình mới lấy được hôm qua đặt lên bàn, rồi quay về phòng đóng cửa lại tiếp tục ngủ trong phòng điều hòa.
Hơn bốn giờ chiều, áo thun trắng của Triệu Tuấn đã ướt đẫm mồ hôi, không giấu được vẻ lúng túng khi đón con trai về nhà, thấy Khương Cẩn vẫn đang ung dung uống trà hoa ăn hạt dẻ, tâm trạng càng thêm bực bội, bực tức nói: "Khương Cẩn, sao cô không nghe máy tôi, cũng không đón con? Không biết nhà có chuyện lớn rồi sao?"
“Mẹ, mẹ quên đón con sao?” Triệu Duệ mũm mĩm đeo cặp sách nhỏ chạy đến ôm cô.
Khương Cẩn đứng dậy tránh đứa bé, ánh mắt chế giễu nhìn hai cha con họ: “Tôi không phải mẹ anh, nhưng tôi đúng là không thích hợp ở lại đây nữa.”
Cô đưa tay chỉ vào tập tài liệu trên bàn, cười lạnh một tiếng: “Triệu Tuấn, anh ký vào đi, mẹ ruột của nó sẽ đường đường chính chính quay về."”
“Cẩn Cẩn…” Triệu Tuấn mặt mày tái mét, tim đập loạn xạ, tiến đến bàn nhìn tờ đơn ly hôn, cứng đờ nói: “Vợ à, anh sẽ không ly hôn với em!”
“Không ly hôn?” Khương Cẩn cười khẩy: “Vậy thì thân thế của nó sẽ không giấu được nữa, tôi đảm bảo anh sẽ trở thành người nổi tiếng khắp thị trấn, anh chắc chắn muốn ra tòa giải quyết à?”
Triệu Tuấn sải bước đến bên cạnh cô, bất chấp sự giãy giụa, mạnh mẽ ôm chặt cô không buông: “Xin lỗi, anh không cố ý, anh chỉ là uống chút rượu ở chỗ Tuệ Tuệ, tỉnh dậy mới phát hiện mình đã làm sai, em tha thứ cho anh được không? Em biết anh không thể sống thiếu em…”
Khương Cẩn không ngờ chuyện này còn liên quan đến em gái anh ta, nhưng đến nước này cô không muốn nói thêm gì nữa, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh, mắt đỏ hoe quát: “Cút đi, đồ tra nam.”
…
Tối hôm đó, trong căn nhà lầu ở vườn hoa thị trấn, đèn đuốc sáng trưng.
Lý Xảo Phương nằm mơ cũng không ngờ, con dâu không sinh được con trai lại dám đòi ly hôn với con trai mình.
Nếu chồng bà chưa xảy ra chuyện, chắc chắn bà ta sẽ đốt pháo ăn mừng con trai ly hôn.
Nhưng bây giờ lại bị cô uy hiếp, trong lòng bà ta tự nhiên khó chịu.
Trong lòng bà ta, Khương Cẩn là đứa không biết đẻ, không có bằng cấp, không có công việc ổn định, chỉ dựa vào khuôn mặt đó mà mê hoặc con trai bà ta thần hồn điên đảo.
Nhà mình đang ở thế khó, những chuyện của bà ta đều do chồng gánh vác.
Nếu lúc này mà Khương Cẩn tiết lộ chuyện của con trai bà ta ra ngoài, thì con trai bà ta sẽ tiêu đời, cháu trai bảo bối của bà ta cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Vì vậy, dù tức đến choáng váng đầu óc, bà ta vẫn không chửi mắng, trừng mắt nhìn Khương Cẩn nói: “Ly hôn cũng được, tiền trong nhà đều do con trai tôi kiếm, cho cô mười vạn, còn lại đừng hòng.”
Khương Cẩn bình tĩnh nhìn bà cười: “Tôi và anh ấy là vợ chồng, anh ấy kiếm được bao nhiêu cũng là tài sản chung của chúng tôi.
Luật sư nói, theo tình hình của chúng tôi, ly hôn tôi hoàn toàn có thể đòi một nửa.
Hơn nữa các người còn phải bồi thường cho tôi.”
Nhìn Lý Xảo Phương tức đến mặt đỏ tía tai, trong lòng cô thấy rất hả hê.
Tiếc là, căn nhà ở bệnh viện được phân cho họ ở, căn biệt thự ở thị trấn chắc chắn đứng tên bố mẹ chồng.
Lý Tuệ đạp giày cao gót bước vào, đúng lúc nghe được câu này, thấy mẹ mình chỉ tay vào Khương Cẩn run lẩy bẩy, mặt đỏ bừng, lập tức sa sầm mặt, nhưng lại rất khôn khéo nói với anh trai mình: “Anh cả, anh cũng không quản chị dâu à, người một nhà sao lại làm ầm ĩ thế này?”
Triệu Tuấn thấy em gái mình thật hiểu chuyện, vội vàng nhìn em gái với vẻ mong đợi: “Em mau khuyên chị dâu đi, chúng ta đều là người một nhà mà!”
Lý Xảo Phương cảm thấy mình sắp tức đến hộc máu, đầu óc cũng không còn tỉnh táo, mắng to: “Ly hôn! Bảo nó cút ngay, Triệu Tuấn quay lại là có thể tìm một cô gái khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nó đang ở tuổi xuân phơi phới, có nhà có xe, dù là sinh viên đại học cũng bằng lòng vào nhà chúng ta hưởng phúc.”
Khương Cẩn còn rất phối hợp gật đầu, tiện thể chọc tức bà ta: “Còn có thể vừa vào cửa đã làm mẹ kế, lại còn có bố chồng ngồi tù vì tội nhận hối lộ!”
“Mày…” Lý Xảo Phương đứng dậy lao đến muốn đánh cô, Khương Lỗi ở ngoài như một cơn gió xông vào, kéo chị gái ra, che chắn phía sau, giơ chân đá lật bàn trà.
Gạt tàn, đĩa hoa quả, điều khiển từ xa trên bàn trà rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng một lúc.
“Mụ già chết tiệt, còn dám động tay với chị tao.”
Khương Lỗi hận không thể đánh Lý Xảo Phương một trận, nhưng dù sao cũng không tiện ra tay với bà ta, bèn xông lên đánh Triệu Tuấn: “Mẹ kiếp, mẹ mày để chị tao chịu uất ức, tao sẽ cho bà già kia đau lòng.”