Khương Vĩ Quyền xách lồng cá dùng để thả đi ngang qua, vội vàng lôi chiếc xe đạp và Khương Cẩn từ trong cống nước lên, sau khi xác nhận cô không có chuyện gì thì nhanh chóng đi đến hồ chứa nước thả cá.
Toàn thân Khương Cẩn cứng đờ quay về trong căn nhà đất, đóng cửa xong thì xách một thùng nước dội vào người. Sau đó dùng xà phòng gội đầu tắm rửa, cuối cùng thay một bộ váy liền thân hoa nhí chấm đỏ, cô ngồi lên phiến đá xanh trong vườn, để mặt trời nóng rực làm khô đầu tóc với những lọn tóc không ngắn không dài bù xù như rơm rạ của mình.
Cô mất vào chiều ngày 17 tháng 7 năm 2012.
Cô lại được sống lại vào chiều ngày 17 tháng 7 năm 1999.
Chính là vào năm cô 17 tuổi.
Cô sinh vào 23 tháng chạp năm 1982, là đứa con gái đầu lòng của bố mẹ, dù gì trẻ con hiện nay đều là trời sinh trời nuôi tới lớn.
Nhưng bố mẹ đều là những người có tư tưởng truyền thống, cảm thấy không có con trai chính là không có người nối dõi, sẽ khiến người ta chê cười, sẽ không thẳng lưng lên mà sống được.
Vậy nên đương nhiên, họ càng mong chờ vào sự ra đời của con trai hơn.
Vào năm Khương Cẩn ba tuổi, Trung Hoa Dân Quốc đã bắt đầu kế hoạch hóa gia đình rồi, hộ khẩu thành thị chỉ có thể sinh một con, hộ khẩu nông thôn cũng chỉ có thể sinh hai con.
Mẹ ruột cô có thai, sinh ra con gái.
Thời đó rất ít người lên bệnh viện sinh con, phần lớn đều sinh ở nhà, không biết nguyên nhân bệnh là trước sinh hay sau sinh, con mới sinh ra lại mắc bệnh viêm phổi, đưa đi trung tâm y tế cũng không có tác dụng, xung quanh miệng của đứa trẻ sơ sinh tím cả lên, vừa tiêu chảy vừa nôn mửa, thoắt cái đã không còn nữa.
Bác gái ruột của Khương Cẩn là Triệu Lan Hoa than thở với cô trước mặt người trong thôn: “Bố mẹ mày muốn con trai, chắc chắn cố ý để em gái chết, nếu mày không nghe lời thì cũng sẽ bị bố mẹ mình vứt vào trong ao dìm chết thôi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Người trong thôn nghe Triệu Lan Hoa nói như vậy, trước mặt không nói gì, nhưng sau lưng cũng đang nghi ngờ có phải do nguyên nhân là con gái hay không.
Khương Cẩn lúc này còn chưa hiểu chuyện, không hiểu lời bọn họ là ý gì, chỉ bị bác gái dọa đến khóc mà thôi.
Đợi đến năm cô sáu tuổi, mẹ ruột của cô là Vương Ái Hoa lại mang thai nữa.
Người thời đó có mang thai cũng không được trân quý, vẫn phải ra đồng làm việc, dù gì vào lúc được tám tháng, lúc gặt lúa bị động thai sinh ra đứa con gái không có hơi thở.
Bác gái ruột Triệu Lan Hoa có mâu thuẫn với em dâu mình đã lâu, đương nhiên thừa nước đục thả câu, nói Vương Ái Hoa đã sớm đi bệnh viện kiểm tra rồi, chỉ là vì con gái nên mới cố ý để sảy.
Trong thôn lúc này cũng có không ít gia đình không cam tâm sinh không được con trai, có chút tài sản thì đợi có thai rồi chạy đi chỗ khác, sinh được con trai thì quay về phạt tiền. Sinh ra con gái thì đưa về quê hoặc mang cho người khác, cho đến khi sinh được con trai mới quay về.
Cũng có người lén lút đi kiểm tra, là con trai thì giữ lại, là con gái thì tìm cách làm cho mất đi.
Dù gì loại chuyện này mỗi thôn đều có thể nghe thấy, cách diễn giải hoàn hảo gọi là trên có chính sách, dưới có cách đối phó.
May mắn là vào năm Khương Cẩn bảy tuổi, cuối cùng Vương Ái Hoa cũng sinh được con trai như ý nguyện.
Nhưng vào lúc này, Khương Cẩn đã có chút hiểu chuyện rồi, đối với đứa em trai giành đi sự yêu thương của bố mẹ, tâm tình đó rất phức tạp, bản thân không thích nó, nhưng lại phải bảo vệ nó, không hi vọng mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt nó.
Bố mẹ hiện nay không có thời gian quan tâm đến vấn đề sức khỏe tâm lý của con mình, họ đều bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, câu họ nói nhiều nhất với hai đứa con trai con gái của mình là hai đứa học hành cho tốt, chỉ cần hai đứa có thể thi được cấp ba, đại học, cho dù đến nước chúng ta phải mượn tiền cũng để cho hai đứa đi học.
Lúc đó trong thôn nhà họ Khương chỉ có một sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm thì làm giáo viên, còn ở lại trường trong thành phố, tiền lương mỗi tháng hơn sáu trăm tệ, là đối tượng mà cả thôn ngưỡng mộ.
Trong nhận thức của bọn họ, sinh viên đại học không chỉ là ra ngoài có thể diện, còn có thể được phân việc làm, lại có thể làm ở văn phòng, rời xa ngày tháng cực khổ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Dù gì bây giờ con trai lớn lên đều đi làm ở bên ngoài, làm sống làm chết cũng chỉ có hai mươi tệ một ngày mà thôi.
Thành tích của Khương Cẩn từ khi học tiểu học đã rất tốt, giữ vững top năm trong lớp, theo lý có lẽ có thể thi lên được cấp ba.
Nhưng vào năm lớp chín thì tâm tư cô không còn đặt trên việc học nữa. Các anh hùng hào hiệp tốt bụng, võ công cao siêu trên tivi khiến cô vô cùng say mê kiểu yêu hận tình thù giữa nam nữ giang hồ đó.
Lại cứ vào lúc này có anh chàng lớp kế bên cực kỳ giống với nam chính võ công cao siêu trong tivi, trong lòng Khương Cẩn âm thầm thích cậu, tìm cách để gặp gỡ với cậu, lúc hấp cơm có thể gặp, lúc tan học cũng có thể gặp.
Anh chàng đó không tính là học giỏi, nhưng tính cách lại rất được, thích vận động, thích đánh bóng bàn, còn thích kết bạn.
Tình cảm thuần khiết của chàng trai, cô gái tuổi mới lớn khiến các bạn học khác trêu ghẹo cả lên.
Trong lòng Khương Cẩn lúc đó còn rất đẹp, lúc lên lớp, trái tim cô cứ trông ngóng sớm tan học để có thể gặp cậu, có thể cùng nói chuyện, cùng đánh bóng bàn với cậu.
Vì lẽ đó nên thành tích cũng từng chút một tụt xuống.
Đương nhiên cũng không thi đậu cấp ba.
Mà trong nhà cô, gia đình mới xây xong nhà mới, gạch đỏ ba phòng hai tầng, còn nợ mấy nghìn tệ.
Căn nhà mới này đến cả cửa ra vào và cửa sổ cũng không có, hiện tại bố mẹ nằm ngủ trên đất trong nhà mới, bọn họ còn muốn dọn vào ở trước khi qua năm mới.
Như này ít nhất cũng phải hai nghìn tệ.
Năm ngoái Vương Ái Hoa đi làm ở xưởng khăn mặt, làm công nhân đứng máy hai ca ngày đêm, nhìn ba máy khăn mặt, mỗi tháng có thể có được hơn bốn trăm tệ tiền công.
Khương Vệ Dân làm việc vặt ở khắp nơi, làm công việc cực khổ nhất - đó là đào móng nhà, đập đá lát nền móng nhà, mỗi ngày có hai mươi tệ tiền công.
Bây giờ có nhiều người xây nhà mới ở gần thôn, vì thế trừ ngày mưa thì ông không thiếu việc để làm.
Lúc mẹ cô đi làm ca đêm, ban ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, ngoài ra còn phải làm việc đồng áng.
Đương nhiên vào chủ nhật hoặc được nghỉ, mấy đứa trẻ choai choai như Khương Cẩn cũng đều sẽ làm việc nhà, cắt lúa mạch, nhổ cỏ, xới đất, nhổ mạ, làm ruộng, trồng đậu, vâng vâng,... Có thể cáng đáng được một nửa người lớn rồi.
Với lại cô luôn cảm thấy bố mẹ càng thương em trai hơn, lúc làm việc thì phải lôi em trai theo, cho nó nhổ cỏ hoặc làm mấy việc khác.
Trẻ con cứ thích đi theo anh trai chị gái để chơi, Khương Lỗi cũng không cảm thấy bản thân bị chị gái “hành hạ.”
Lần này Khương Cẩn không thi được cấp ba, bố mẹ chuẩn bị để cô đi làm ở xưởng khăn mặt.
Trong lòng Khương Cẩn không muốn ở cùng với mẹ, cảm thấy không tự do, nhưng cũng không từ chối được nên chỉ đành đồng ý, bây giờ chỉ đợi bên đó tuyển người.
Hôm nay mẹ đi làm ca ngày, bố cũng làm việc ở bên ngoài, Khương Cẩn muốn nhân cơ hội đi thôn Lâu Đông tìm Lâu Kiếm Phong, cũng là anh chàng bạn học đó trong trường cô.
Đi qua đó cỡ bảy tám dặm, đạp xe đạp cũng phải mất khoảng hai mươi phút, đương nhiên cô không muốn mang theo gánh nặng nên tống cổ em trai sang nhà đứa trẻ khác xem tivi.
Không ngờ cậu nhóc Khương Lỗi này cứ nhất quyết đòi đi theo, cứ đi theo cô mãi, thấy cô thật sự không dẫn theo mình thì giận dỗi đẩy cô một cái khi cô muốn chuồn đi trên chiếc xe đạp…